Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 27: Ôi, không thể nào...

Hoàng Trần Minh Ngọc

17/09/2024

Khoảng một tháng sau.

Vào cuối tháng 7 năm 20XY, vẫn trong giai đoạn nghỉ hè nên An Ngọc đã về nhà bố mẹ đang ở quê, công việc của Minh Diễn bận nên không đi cùng với cô được. Họ liên lạc cho nhau qua màn hình điện thoại, vậy mà vẫn vui, mỗi lần hai người đọc tin nhắn của nhau thì cười như hai con mọt dở hơi. Còn về phía Vy Hân, mấy bữa nay nhỏ cảm thấy buồn nôn, chán ăn cơm, thèm đồ chua,... nhỏ không biết mình bị gì, nhưng trong đầu có hai ý nghĩ: "Hay là mình có thai?" với "Hay liên quan đến dạ dày ta?". Thế là Vy Hân quyết định đi khám thử.

", tại bệnh viện, Vy Hân từ phòng khám ra, nhỏ vừa bước đầy chậm rãi, vừa nhìn vào tờ giấy kết quả và bức ảnh mới siêu âm. Nhỏ muốn niệm: "Không thể nào, không thể nào!". Nhỏ ngồi ngay ghế đặt gần đó rồi lấy điện thoại ra bấm nhắn cho Hải Nam. Khi cậu ta biết tin thì vô cùng hoang mang, lúc này cậu ta mới chợt nhận ra, cậu ta quên dùng biện pháp bảo vệ và cũng quên nhắc Vy Hân luôn. Sau đó, cậu ta nhắn lại: "Giờ em đang ở đâu?".

Vy Hân trả lời: "Em đang ở bệnh viện".

Hải Nam: "Thế em về nhà đi, nhớ đi đường cẩn thận. Anh xong việc sẽ về với em".

Vy Hân đáp: "Dạ".

Cô nàng nghe theo lời của Hải Nam, lái xe về với tâm trạng hoang mang, lo lắng. Còn về phía Hải Nam, cậu ta nhìn người bạn thân của mình với ánh mắt đầy sự cầu cứu, long lanh như ngôi sao sáng. Vũ Đình tinh ý nhận ra, liền nhướng mày hỏi:

- Có chuyện gì nữa đúng không?

Hải Nam gật đầu trả lời:

- Ừ. Vy Hân có thai rồi.

. . .", mặt mày của Vũ Đình lúc này như bị xịt keo cứng ngắt. Ít giây sau, thanh niên này đã cho Hải Nam vài cú đánh thật đau, và rồi cất giọng cằn nhằn:

- Sao mày ngu như heo vậy hả?

"...", trời ơi trời, một câu chửi thật là cảm giác. Có hơi quá lời không ta? Cậu ta không biết nói gì bây giờ luôn. Vũ Đình nhìn cậu ta mà nói tiếp:

- Mày cầu cứu tao làm gì? Chịu trách nhiệm chứ nhìn tạo với ánh mắt long lanh sương | sáo đó à? Tao bảo ngu như heo đâu có sai.

Hải Nam lúc này phản bác lại:

- Heo khôn mà, biết hưởng thụ cuộc sống, ăn với ngủ thôi. Có điều sao bạn bè ai mà nói như thế? Không thấy tội bạn hả?



Vũ Đình hừ một tiếng rồi đáp:

- Tội đối với người khác thôi, chứ mày thì không nhé. Nam nhi đại trượng phu...

Hải Nam nhíu mày nói:

- Tao có bảo là tao không chịu trách nhiệm với cô ấy đâu. Mày nghĩ xà lơ gì vậy?

Vũ Đình muốn giãy đành đạch vì thắng bạn, chàng thanh niên này bảo:

- Thế mày nhìn tạo với ánh mắt với chủ ý gì thế?

Cậu ta đáp:

- Ờ thì... Ba chấm chẹp chẹp...

Vũ Đình lấy tay đánh vào người của cậu ra một phát đau nữa, phán một câu:

- Khùng.

Nói xong thì Vũ Đình rời đi để làm việc gì đó. Hải Nam thở một hơi rồi dùng lực để xoay ghế qua lại. Trong đầu cậu ta thầm nghĩ: "Vậy là mình được làm bố rồi hả?".

- Một ngôi sao hạng A mà làm nhiều hành động liều lĩnh quá, thật là đáng ngưỡng mộ.

Hải Nam nghe được giọng nói này liền nhíu mày, quay đầu sang nhìn về người mới phát ngôn câu đó. À, thì ra là đối thủ không đội trời chung của cậu ta, tên Tường Minh. Cậu nhếch mép, đáp lại đối phương rằng:

- Hành động liều lĩnh nhưng biết chịu trách nhiệm, chứ đâu như anh, nhỉ? Xem lại bản thân đi rồi hẳn nói người khác.

Khoé môi của Tường Minh giật giật liên hồi, cậu ta mới nói một câu mà biểu cảm của hắn ta đã như vậy rồi. Cậu ta bảo thêm:

- Không biết ám chuyện đó được bao lâu ha?

Tường Minh nghe thế, lắp bắp hỏi ngược:



- Chuyện... chuyện gì cơ chứ?

Hải Nam lại lần nữa nhếch mép cười, bảo:

- Sao lại hỏi tôi? Chuyện này anh rõ hơn tôi mà. Anh khiến cho một cô gái có thai nhưng không chịu trách nhiệm, ép người ta bỏ đứa con đi nhưng người ta không chịu nên anh đã làm cô gái đó chết còn gì, đã vậy còn đổ oan cho người khác để mình có thể ở lại giới giải trí. Ôi, một câu chuyện thật tuyệt vời. Nếu, những người hâm mộ yêu quý và u mê anh biết tin này thì sao nhỉ? Chắc sẽ sốc lắm.

Nghe xong những lời nói này, cơn tức giận của hắn bộc phát, hắn đi tới gần xách cổ áo cậu ta lên và gắn giọng đe doạ bảo:

- Anh mà nói một lời nào nữa, tôi sẽ khiến anh không còn chỗ đứng ở giới này đâu. À, không còn trên đời này mới đúng.

Hải Nam không những không sợ mà còn doạ ngược lại:

- Vậy à? Tôi mong chờ lắm đấy. Nhưng mà có điều, anh chưa chắc làm gì được tôi đâu, có khi ngược lại đó.

-

Cậu ta lại nói tiếp:

- Chậc, người nổi tiếng nói mấy lời này không nên đâu. Cẩn thận kẻo phóng viên nghe được lại toang.

Tường Minh tức quá, không biết phản biện với Hải Nam như nào, tay hắn ta buông cổ áo của cậu ta ra, chỉ thốt được một câu:

Mẹ nó..

Hải Nam mới cười lớn rồi quay người lại hướng khác một cách lạnh lùng, không quan tâm đến đối phương nữa. Tường Minh lấy tay đập vào bàn để xả cơn giận rồi nhanh chóng bỏ đi. Hải Nam hừ lạnh rồi dọn dẹp mà về, có khi Vy Hân đang đợi cậu ta.

- Về thôi Vũ Đình, dù sao cũng hết việc rồi.

Vũ Đình đi tới, xách đồ cho cậu ta. Hai người leo lên xe để từ chỗ làm mà trở về nhà. Khi trở về nhà, Hải Nam không vào nhà mình ngay mà lại qua nhà của Vy Hân. Cậu ta ngồi lại gần, nắm tay nhỏ, lo lắng hỏi han:

- Sao? Em ổn không? Có khó chịu chỗ nào không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook