Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 26: Phủ chơi chơi

Hoàng Trần Minh Ngọc

16/09/2024

Về phía Minh Diễn, vừa đến công ty và văn phòng làm việc của mình thì nhận một đống hồ sơ tuyển nhận viên từ bộ phận nhân sự. Anh thở dài ngán ngẩm, lật từng trang giấy đầy chữ ra xem, có điều không thấy ai là phù hợp nên anh dẹp qua một bên, làm công việc khác, soạn một số văn bản quan trọng để thông báo cho toàn thể công ty.

- Làm gì làm dữ thế?

Bỗng nhiên có một giọng nói vừa quen vừa lạ, anh ngước mặt lên để coi ai đang ở trong phòng mình. Ồ, thì ra là thằng bạn quý hoá của anh. Chàng trai này vào lúc anh không để ý, đang mải mê với mấy cái văn bản trên máy tính. Anh nhếch môi trả lời lại:

- Công việc mà, có rảnh như mày đâu, Nhất Phong nhỉ?

Nhất Phong nghe xong khoé môi giật nảy lên, vội vàng phản bác:

- Tao cũng bận chứ, tại nay có việc nên mới ghé qua mày thôi.

Minh Diễn nhướng mày hỏi chuyện:

- Việc gì sao?

Nhất Phong lúc này mếu máo đáp lại:

- Cho ở ké vài ngày được không? Vợ đuổi ra khỏi nhà rồi.

Minh Diễn phũ phàng nói:

- Không.

Mới nói xong anh nhận được một tin nhắn: "Cho chồng tôi ở ké là anh cũng chết đó Minh Diễn.". Anh từ chối quả không sai mà, có ngu đâu mà đồng ý, còn yêu đời, còn muốn yêu cô gái nhỏ nhắn mang tên An Ngọc. Ơ, mà có điều sao đoán hay quá vậy? Nhất Phong bì xị cái mặt lại, bảo:

- Bạn bè tồi. Hai thằng kia cũng không cho ở ké.

Minh Diễn chẹp miệng bảo:

- Tao cũng muốn giúp, có cái tao còn yêu đời, yêu cuộc sống, yêu An Ngọc, chưa muốn chết nên tao phải từ chối mày.

Nhất Phong bĩu môi nói:

- Ơ kìa... Sao lại sợ chết? Mày còn sống dai lắm, yên tâm.

-



Anh thở dài đáp lại:

- Vợ mày mới nhắn với tao nè thằng quỷ. Chắc hai đứa kia cũng nhận được nên từ chối đó. Chọc nóc nhà quài. Bộ mắc chọc lắm hả?

Nhất Phong mới cười hề hề, nói rằng:

- Tại chọc vợ vui.

Ôi, điên rồi! Chọc nóc nhà vui! Ừ, vui nhưng có điều vui mở màn chứ kết thúc là ra ngoài đường ở.

- Sao tao toàn quen mấy đứa hay chọc vợ vậy? Ngày qua tao gặp được Bảo Quý, nó cũng chọc vợ rồi bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhất Phong thở dài trả lời:

- Ai biết gì đâu. Giờ chả lẽ ngủ ở công ty, nhân viên mà biết là tạo đội quần vì

không hết nhục đó.

Anh lại tiếp tục phủ nữa, anh nói:

- Kệ mày chứ liên quan gì đến tạo.

Nhất Phong lại tiếp kêu ca với anh rằng:

- Ơ kìa, phũ nữa. Bạn bè tồi quá tồi!

Anh muốn dọng thằng bạn này ghê. Anh kiềm chế bản thân rồi nhìn Nhất Phong mà bảo:

- Đi về cho tao làm việc. Tưởng có chuyện gì quan trọng lắm.

Ờ thì Nhất Phong cũng định đứng dậy đi về nhưng rồi nhớ lại gì đó nên tiếp tục ngồi đấy mà nói một chuyện quan trọng, lúc này tự nhiên nghiêm túc hẳn ra, Nhất Phong bảo:

- À, có người tên Bảo Khuê ứng tuyển thì mày đừng duyệt vào nha.

Minh Diễn nghe cái tên quen quen, hình như nãy anh có thấy qua rồi thì phải. Anh liền mò lại đống hồ sơ bên cạnh, lôi ra một tập hồ sơ và tên y chang lời của Nhất Phong nói. Chàng trai đang ngồi trên ghế kia liền đứng dậy đi tới chỗ bàn làm việc của anh, ngó mắt nhìn vào.

- Ồ, quả nhiên. Không vào bên tao được nên qua bên mày.

- Thế à? Thôi kệ vậy. Giờ về đi.



Đấy, đuổi tao thế hả? Bạn với chả bè.

"...", anh bất lực im lặng nhìn người trước mặt kia, đối phương hừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng luôn. Đi ra ngoài sảnh thì gặp Phong Vỹ đang đi phía ngược lại.

- Ôi, chào Vỹ ế mốc ế meo!

Cậu nghe mà nhếch mép bảo:

- Ôi, chào Phong hay bị vợ đá ra đường. Xin lỗi bạn, mình mới quen một cô gái nhé.

", cậu phản bác sao làm người ta muốn câm nín luôn. Cậu hất mặt vô cùng đắc ý, Nhất Phong đã bị Minh Diễn cho ăn phủ, giờ gặp cậu nữa, thua luôn.

- Tao về. Bạn bè tồi.

Cậu chỉ biết cười rồi tới văn phòng chủ tịch để báo cáo cho Minh Diễn vài thông tin.

Tối lại, Hải Nam đang ngồi xem tivi cùng với Hải người bạn của mình thì có tiếng gõ cửa, Phong Vỹ đứng dậy, tới trước cửa mở ra như một thói quen, thấy Vy Hân trước mặt mình liền biết ý, cậu nói với nhỏ cứ vào nhà rồi quay lại đi tới kêu Hải Nam.

-

- Người yêu mày tới kìa Hải Nam.

Cậu ta chỉ đáp lại một cái lạnh lùng.

- Ừ.

Một chữ "ừ" của cậu ta lạnh lùng khiếp vía, cậu chịu, muốn cạn lời đành ngồi xem tivi tiếp, cứ nhìn cái màn hình tivi mãi thôi. Minh Diễn cũng vậy, à không,

anh vừa xem vừa nhắn tin cho An Ngọc. Rồi đột dưng anh đứng dậy, xỏ dép ra ngoài làm cậu phải ngỡ ngàng ngơ ngác, hỏi ngay lập tức.

- Đi đâu vậy?

- Qua bên kia chơi.

- Hơ hơ.

Phong Vỹ chẹp miệng bất lực, tiếp tục xem tivi, không quan tâm đến sự đời, cặp kia sau khi ôm chặt lấy nhau thì đi lên phòng, làm i thì không biết. Đến lúc tầm hơn 21 giờ thì Minh Diễn vào nhà lại, nghe cái âm thanh nào đó thì cười bất mãn, lẩm bẩm trong miệng: "Định không cho ai ngủ hết hay gì?", rồi vào phòng ngủ luôn. Còn An Ngọc bên kia, cô kiểu: "Ủa, nó bảo ngủ cùng Nam là thật hả bây? Đúng là bạn bè, mê trai bỏ bạn".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook