Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta
Chương 46: Mê Chướng (1)
Nịnh Mông Quái Tinh
01/09/2021
"Tô Thanh Hàn, sau này ta sẽ không nể tình nương tay nữa."
Trong mắt Mộ Dung Cảnh Dật có vẻ không đành lòng, từ khi nào mọi chuyện lại trở thành như vậy? Không thể hiểu nổi.
"Không tiễn." Tô Thanh Hàn lạnh lùng cười, khẽ nâng mí mắt lộ vẻ băng hàn.
Trở lại phòng, Lệ Viêm đã xử lý thỏa đáng, trông giống người bình thường như đúc.
"Ngươi và Ảnh Tử đến Thành Bất Đô trước đi."
Vừa dứt lời Ảnh Tử âm thầm xuất hiện: "Chủ nhân, ta không muốn đồng hành với con sói đó, lỡ như nửa đường đói bụng ăn ta thì sao?"
"Ăn ngươi? Ta còn sợ tổn hại tu vi của mình kia kìa." Lệ Viêm không phục mắng.
"Ai biết chắc con sói nhà ngươi bị nhốt ở Tu La Trường mấy ngàn năm có gây ra chuyện gì không?"
Ảnh Tử vội vàng dịch người về phía Tô Thanh Hàn nhằm bảo vệ thân thể mình.
"Ta cũng không phải là người bụng đói ăn quàng, trên người ngươi có mùi khai của cáo, ta không có hứng thú."
Tô Thanh Hàn nửa tựa trên sạp uống ly trà, sắc mặt tái nhợt, có lẽ hắn hơi mệt nên nhắm hai mắt lại.
"Không muốn đi cùng thì trở về Bắc Cảnh đi."
Chỉ một câu nói khiến cho Ảnh Tử ngậm miệng lại, dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện: "Còn không mau đi "
Lệ Viêm không nói gì, hóa thân thành sói phóng vèo một cái biến mất ở phía Bắc.
"Này, ngươi chờ ta với." Một con hồ ly đỏ như máu đuổi theo.
Nhất thời căn nhà yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Thanh Hàn đỡ trán, từ Bắc Cảnh ra, lực lượng trong thân thể này còn chưa luyện hóa hoàn toàn, hôm nay tốn quá nhiều nguyên khí ở Tu La Trường, e rằng phải tu luyện thêm ít thời gian nữa.
"Sư phụ, sư phụ, mau tới giúp con một tay."
Là giọng Phượng Tê Ngô, hơi thở hơi mạnh.
Tô Thanh Hàn chậm rãi đứng dậy, mới vừa đi tới cửa Cốc đã bị sợ hết hồn.
"Tê Nhi đây là?"
Hành lý cả một xe ngựa, biết là đi chơi, nhưng người không biết còn tưởng rằng là chạy nạn.
"Quần áo, trang sức, dtruyen.com, lương khô ăn trên đường, còn có bạc và ngân phiếu."
Phượng Tê Ngô cảnh giác nhìn bốn phía, móc một cái hộp ở dưới cùng bọc quần áo ra, bên trong có rất nhiều bạc vụn và trăm tấm ngân phiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồi hộp.
"Nàng mang nhiều ngân phiếu như vậy làm gì?" Tô Thanh Hàn ngạc nhiên.
"Dùng trên đường, ăn cơm, nghỉ chân, trên đường chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ ly kỳ cần mua về."
Tô Thanh Hàn xấu hổ. Đúng là thế giới của nữ nhân, nàng vui là được.
"Tê Nhi, chúng ta mang chút bạc và quần áo tắm rửa là được rồi, những thứ này thật sự là quá nhiều."
Phượng Tê Ngô cắn môi nhìn nhìn, dáng vẻ rất rối rắm.
"Hay là sư phụ xem giúp con cần mang những gì, con vào nhà uống miếng nước đã."
Dứt lời, Phượng Tê Ngô bỏ lại cục diện rối rắm này cho Tô Thanh Hàn, hắn chỉ đành phải lắc đầu bất đắc dĩ, lựa chọn vài thứ, còn dư lại thì nói phu xe kéo về Phượng Phủ.
Tô Thanh Hàn chỉ xách theo hai bọc quần áo vào nhà, Phượng Tê Ngô ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi sạp: "Sư phụ, đồ của con đâu?"
"À." Tô Thanh Hàn ước lượng độ nặng: "Đều ở trong này."
Nàng cực khổ dọn dẹp cả đêm mà nay chỉ còn lại hai bọc quần áo, trong lúc nhất thời Phượng Tê Ngô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể vỗ vai nam tử, sư phụ không hổ là sư phụ.
"Dọc theo đường đi sẽ có nhà dân, không cần mang nhiều lương khô như vậy, còn quần áo thì mang mấy bộ là được, không đủ thì mua thêm."
"Đều nghe sư phụ."
Chuẩn bị xong, hai người lên đường.
Lâm An cách Thành Bất Đô chừng nửa tháng đi đường, Phượng Tê Ngô không vội, editorAnieNg, dọc theo đường đi lúc đi lúc dừng thưởng thức cảnh đẹp cũng là một loại vui thú. Huống chi có mỹ nam như sư phụ ở bên cạnh mình thì còn có gì không đủ nữa?
Đi cả ngày đến lúc trời tối, Phượng Tê Ngô ở thật xa cũng nhìn thấy tấm biển Thành Nam Dương, nàng vô cùng hưng phấn.
"Sư phụ, phía trước là Nam Dương."
"Bánh dứa ở Thành Nam Dương này là tuyệt nhất." Vừa nhắc tới ăn đôi mắt Phượng Tê Ngô lập tức hiện ra rất nhiều ngôi sao, cực kỳ đáng yêu.
Lúc mẫu thân còn sống thích ăn bánh dứa nhất, mỗi lần phụ thân tới Nam Dương đều mua mấy túi bánh dứa về, hương vị ngọt ngào ngon miệng mình thích nhất, nhưng sau này mẫu thân bị bệnh qua đời, phụ thân không thường tới Nam Dương, đã rất lâu mình không được ăn rồi.
Nghĩ đến đây, Phượng Tê Ngô rũ mắt xuống, có chút cô đơn.
"Hay là chúng ta ở lại Nam Dương hai ngày đi." Tô Thanh Hàn nhìn thấu tâm tư của thiếu nữ, hắn cưng chiều nói.
Phượng Tê Ngô nghe vậy, đôi mắt hoa đào trở nên rất đẹp.
"Người hiểu con chỉ có sư phụ."
Đi một lúc lâu mới tìm được một khách điếm sạch sẽ, nàng kéo tiểu nhị lại: "Tiểu nhị ca, ngươi có biết tiệm nào bán bánh dứa ngon nhất không?"
Tiểu nhị vắt khăn lau lên vai rồi dẫn Phượng Tê Ngô đi ra cửa: "Quẹo phải ở đầu đường trước mặt, đi tới cuối đường, ở đó có tiệm tên Vạn Hương Các bán bánh dứa ngon nhất. Nhưng cô nương đi nhanh đi, sắp đóng cửa rồi."
"Đa tạ tiểu nhị ca."
Đúng lúc Tô Thanh Hàn đi xuống: "Sư phụ, đi mau, đi trễ sẽ hết mất."
Mặc dù Nam Dương không phồn hoa bằng Lâm An nhưng lại vô cùng náo nhiệt, dtruyen.com, Phượng Tê Ngô đi theo hướng tiểu nhị chỉ tìm được Vạn Hương Các, nhưng trước mặt còn có một hàng rất dài.
"Sư phụ, thật là nhiều người."
Phượng Tê Ngô thò đầu nhìn phía trước.
"Không biết đến lượt con có còn không?"
"Hết thì ngày mai quay lại cũng được."
Qua chừng một canh giờ cũng tới lượt Phượng Tê Ngô, chưởng quỹ lại nói phần cuối cùng đã bị công tử mới vừa đi ra mua rồi.
Phượng Tê Ngô nghe vậy ủ rũ cúi đầu.
"Thật là có duyên không phận."
Chưởng quỹ nghe vậy vội vàng cười nói: "Sáng mai cô nương tới sớm là được.”
"Nhưng tối nay không có lộc ăn."
Nàng mím môi, thất vọng đi ra Vạn Hương Các.
Không ngờ trước mắt có bánh dứa rơi xuống.
Phượng Tê Ngô ngạc nhiên, nàng chỉ nghe nói bánh nướng từ trên trời rơi xuống chứ chưa từng nghe bánh dứa từ trên trời rơi xuống.
Nhất thời mắt nàng sáng lên, tay bắt lấy bánh dứa từ từ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, "a", thét chói tai làm người đi đường giật mình rối rít nhìn qua.
Trong mắt Mộ Dung Cảnh Dật có vẻ không đành lòng, từ khi nào mọi chuyện lại trở thành như vậy? Không thể hiểu nổi.
"Không tiễn." Tô Thanh Hàn lạnh lùng cười, khẽ nâng mí mắt lộ vẻ băng hàn.
Trở lại phòng, Lệ Viêm đã xử lý thỏa đáng, trông giống người bình thường như đúc.
"Ngươi và Ảnh Tử đến Thành Bất Đô trước đi."
Vừa dứt lời Ảnh Tử âm thầm xuất hiện: "Chủ nhân, ta không muốn đồng hành với con sói đó, lỡ như nửa đường đói bụng ăn ta thì sao?"
"Ăn ngươi? Ta còn sợ tổn hại tu vi của mình kia kìa." Lệ Viêm không phục mắng.
"Ai biết chắc con sói nhà ngươi bị nhốt ở Tu La Trường mấy ngàn năm có gây ra chuyện gì không?"
Ảnh Tử vội vàng dịch người về phía Tô Thanh Hàn nhằm bảo vệ thân thể mình.
"Ta cũng không phải là người bụng đói ăn quàng, trên người ngươi có mùi khai của cáo, ta không có hứng thú."
Tô Thanh Hàn nửa tựa trên sạp uống ly trà, sắc mặt tái nhợt, có lẽ hắn hơi mệt nên nhắm hai mắt lại.
"Không muốn đi cùng thì trở về Bắc Cảnh đi."
Chỉ một câu nói khiến cho Ảnh Tử ngậm miệng lại, dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện: "Còn không mau đi "
Lệ Viêm không nói gì, hóa thân thành sói phóng vèo một cái biến mất ở phía Bắc.
"Này, ngươi chờ ta với." Một con hồ ly đỏ như máu đuổi theo.
Nhất thời căn nhà yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Thanh Hàn đỡ trán, từ Bắc Cảnh ra, lực lượng trong thân thể này còn chưa luyện hóa hoàn toàn, hôm nay tốn quá nhiều nguyên khí ở Tu La Trường, e rằng phải tu luyện thêm ít thời gian nữa.
"Sư phụ, sư phụ, mau tới giúp con một tay."
Là giọng Phượng Tê Ngô, hơi thở hơi mạnh.
Tô Thanh Hàn chậm rãi đứng dậy, mới vừa đi tới cửa Cốc đã bị sợ hết hồn.
"Tê Nhi đây là?"
Hành lý cả một xe ngựa, biết là đi chơi, nhưng người không biết còn tưởng rằng là chạy nạn.
"Quần áo, trang sức, dtruyen.com, lương khô ăn trên đường, còn có bạc và ngân phiếu."
Phượng Tê Ngô cảnh giác nhìn bốn phía, móc một cái hộp ở dưới cùng bọc quần áo ra, bên trong có rất nhiều bạc vụn và trăm tấm ngân phiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồi hộp.
"Nàng mang nhiều ngân phiếu như vậy làm gì?" Tô Thanh Hàn ngạc nhiên.
"Dùng trên đường, ăn cơm, nghỉ chân, trên đường chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ ly kỳ cần mua về."
Tô Thanh Hàn xấu hổ. Đúng là thế giới của nữ nhân, nàng vui là được.
"Tê Nhi, chúng ta mang chút bạc và quần áo tắm rửa là được rồi, những thứ này thật sự là quá nhiều."
Phượng Tê Ngô cắn môi nhìn nhìn, dáng vẻ rất rối rắm.
"Hay là sư phụ xem giúp con cần mang những gì, con vào nhà uống miếng nước đã."
Dứt lời, Phượng Tê Ngô bỏ lại cục diện rối rắm này cho Tô Thanh Hàn, hắn chỉ đành phải lắc đầu bất đắc dĩ, lựa chọn vài thứ, còn dư lại thì nói phu xe kéo về Phượng Phủ.
Tô Thanh Hàn chỉ xách theo hai bọc quần áo vào nhà, Phượng Tê Ngô ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi sạp: "Sư phụ, đồ của con đâu?"
"À." Tô Thanh Hàn ước lượng độ nặng: "Đều ở trong này."
Nàng cực khổ dọn dẹp cả đêm mà nay chỉ còn lại hai bọc quần áo, trong lúc nhất thời Phượng Tê Ngô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể vỗ vai nam tử, sư phụ không hổ là sư phụ.
"Dọc theo đường đi sẽ có nhà dân, không cần mang nhiều lương khô như vậy, còn quần áo thì mang mấy bộ là được, không đủ thì mua thêm."
"Đều nghe sư phụ."
Chuẩn bị xong, hai người lên đường.
Lâm An cách Thành Bất Đô chừng nửa tháng đi đường, Phượng Tê Ngô không vội, editorAnieNg, dọc theo đường đi lúc đi lúc dừng thưởng thức cảnh đẹp cũng là một loại vui thú. Huống chi có mỹ nam như sư phụ ở bên cạnh mình thì còn có gì không đủ nữa?
Đi cả ngày đến lúc trời tối, Phượng Tê Ngô ở thật xa cũng nhìn thấy tấm biển Thành Nam Dương, nàng vô cùng hưng phấn.
"Sư phụ, phía trước là Nam Dương."
"Bánh dứa ở Thành Nam Dương này là tuyệt nhất." Vừa nhắc tới ăn đôi mắt Phượng Tê Ngô lập tức hiện ra rất nhiều ngôi sao, cực kỳ đáng yêu.
Lúc mẫu thân còn sống thích ăn bánh dứa nhất, mỗi lần phụ thân tới Nam Dương đều mua mấy túi bánh dứa về, hương vị ngọt ngào ngon miệng mình thích nhất, nhưng sau này mẫu thân bị bệnh qua đời, phụ thân không thường tới Nam Dương, đã rất lâu mình không được ăn rồi.
Nghĩ đến đây, Phượng Tê Ngô rũ mắt xuống, có chút cô đơn.
"Hay là chúng ta ở lại Nam Dương hai ngày đi." Tô Thanh Hàn nhìn thấu tâm tư của thiếu nữ, hắn cưng chiều nói.
Phượng Tê Ngô nghe vậy, đôi mắt hoa đào trở nên rất đẹp.
"Người hiểu con chỉ có sư phụ."
Đi một lúc lâu mới tìm được một khách điếm sạch sẽ, nàng kéo tiểu nhị lại: "Tiểu nhị ca, ngươi có biết tiệm nào bán bánh dứa ngon nhất không?"
Tiểu nhị vắt khăn lau lên vai rồi dẫn Phượng Tê Ngô đi ra cửa: "Quẹo phải ở đầu đường trước mặt, đi tới cuối đường, ở đó có tiệm tên Vạn Hương Các bán bánh dứa ngon nhất. Nhưng cô nương đi nhanh đi, sắp đóng cửa rồi."
"Đa tạ tiểu nhị ca."
Đúng lúc Tô Thanh Hàn đi xuống: "Sư phụ, đi mau, đi trễ sẽ hết mất."
Mặc dù Nam Dương không phồn hoa bằng Lâm An nhưng lại vô cùng náo nhiệt, dtruyen.com, Phượng Tê Ngô đi theo hướng tiểu nhị chỉ tìm được Vạn Hương Các, nhưng trước mặt còn có một hàng rất dài.
"Sư phụ, thật là nhiều người."
Phượng Tê Ngô thò đầu nhìn phía trước.
"Không biết đến lượt con có còn không?"
"Hết thì ngày mai quay lại cũng được."
Qua chừng một canh giờ cũng tới lượt Phượng Tê Ngô, chưởng quỹ lại nói phần cuối cùng đã bị công tử mới vừa đi ra mua rồi.
Phượng Tê Ngô nghe vậy ủ rũ cúi đầu.
"Thật là có duyên không phận."
Chưởng quỹ nghe vậy vội vàng cười nói: "Sáng mai cô nương tới sớm là được.”
"Nhưng tối nay không có lộc ăn."
Nàng mím môi, thất vọng đi ra Vạn Hương Các.
Không ngờ trước mắt có bánh dứa rơi xuống.
Phượng Tê Ngô ngạc nhiên, nàng chỉ nghe nói bánh nướng từ trên trời rơi xuống chứ chưa từng nghe bánh dứa từ trên trời rơi xuống.
Nhất thời mắt nàng sáng lên, tay bắt lấy bánh dứa từ từ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, "a", thét chói tai làm người đi đường giật mình rối rít nhìn qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.