Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta
Chương 47: Mê Chướng (2)
Nịnh Mông Quái Tinh
02/09/2021
Tô Thanh Hàn đi mua mấy loại bánh khác, vừa nghe thấy tiếng kêu của Phượng Tê Ngô thì vội vàng chạy ra.
"Mộ… Dung… Cảnh… Dật."
"Không khéo chính là tại hạ." Mộ Dung Cảnh Dật ăn bánh dứa đắc ý nhìn hai người.
"Ngươi đi theo chúng ta làm gì?" Phượng Tê Ngô tức giận hỏi.
"Ai nói ta đi theo ngươi, ngươi có thể tới Nam Dương sao ta lại không thể?"
Vẻ mặt lưu manh vô lại làm thiếu nữ tức chết.
Nàng xoay người kéo tay Tô Thanh Hàn: "Sư phụ, con không muốn đi dạo nữa, chúng ta trở về khách điếm đi."
"Được." Tô Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Mộ Dung Cảnh Dật, nắm chặt tay bày thứ gì đó lên người Mộ Dung Cảnh Dật khiến hắn không thể động đậy, ngay cả nói cũng không có thể nói.
"Tô Thanh Hàn, ngươi quay lại cho ta, nhanh giải cho ta, Tô Thanh Hàn."
Mộ Dung Cảnh Dật hô hào ở trong lòng nhưng chẳng làm nên chuyện gì.
Một lúc lâu sau, thật vất vả mới giải được cấm thuật Tô Thanh Hàn bày ra, hắn hùng hùng hổ hổ đi tới khách điếm muốn phòng gần phòng Phượng Tê Ngô.
Người nọ là ma sao? Đúng là âm hồn không tan, cứ đi theo mình mãi, chẳng lẽ là Hoàng Thượng thu hồi Thánh chỉ kích thích đến hắn?
Đường đường là Duệ Vương không đến nỗi vậy chứ, Lâm An có rất nhiều tiểu thư nhà quan thầm thương trộm nhớ hắn mà.
Vì sao hết lần này tới lần khác cứ không để yên cho mình?
Phượng Tê Ngô nằm ở trên giường nghĩ mãi không ra, d-truyen, lăn qua lộn lại không thể ngủ được.
Nàng định mở cửa sổ ra hóng mát một lát.
Không ngờ thấy người khiến mình càng thêm khó chịu.
"Sao tới chỗ nào cũng gặp ngươi vậy?"
"Chỉ cần ngươi cách xa Tô Thanh Hàn ra thì ta sẽ không đi theo ngươi nữa."
"Tại sao, ta đi theo sư phụ ta thì có liên quan gì tới ngươi?"
"Vậy thì ta cứ đi theo ngươi."
"Ngươi cứ tự nhiên."
Nàng đóng sầm cửa sổ lại, đi qua đi lại ở trong phòng, phải nghĩ cách bỏ lại hắn.
Cho đến nửa đêm Phượng Tê Ngô mới nhẹ tay nhẹ chân dán tai thật chặt lên tường lắng nghe tiếng động ở cách vách, editorAnieNg, bên đó không có động tĩnh giống như đã ngủ say.
Nàng dọn dẹp hành lý lén vào phòng sư phụ.
Nàng rón rén: "Sư phụ, sư phụ."
Tô Thanh Hàn vốn ngủ không sâu, thiếu nữ vừa vào phòng là tỉnh.
"Tê Nhi, trễ rồi sao không ngủ?"
"Sư phụ, chúng ta đi nhanh đi." Nàng nói xong chỉ chỉ phòng Mộ Dung Cảnh Dật.
Tô Thanh Hàn lập tức hiểu ra, sau đó cùng thiếu nữ rón rén rời đi.
Trốn chạy cả đêm, Phượng Tê Ngô còn quay đầu lại nhìn thấy không ai đi theo mới thở phào.
Hình như trước mặt là một cái thôn trang: "Sư phụ, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, hắn không đuổi theo."
Thôn rất lớn, đi một lúc lâu cũng không thấy một bóng người.
Các nhà trong thôn đều đóng chặt cửa, trước cửa còn đặt bẫy bắt thú.
Chẳng lẽ thôn này thường có dã thú lui tới?
Phượng Tê Ngô nghĩ mà sợ nên nắm chặt ống tay áo Tô Thanh Hàn.
"Không phải giờ này các thôn dân nên thức dậy nấu cơm sao?"
Phượng Tê Ngô vừa sợ lại tò mò, lúc đi qua một căn nhà nàng nhón chân lên nhìn vào bên trong, trong sân cỏ dại đầy đất giống như đã bỏ hoang rất lâu.
"Sư phụ, thôn này đúng là kỳ lạ, nhưng thật đáng tiếc, vừa rồi con thấy cảnh sắc chung quanh rất đẹp."
Đột nhiên một đàn chim từ trên một cái cây không xa bay đi giống như bị thứ gì dọa sợ.
Chỉ chốc lát sau gió lại nổi lên, bụi đất tung bay, Phượng Tê Ngô mở mắt không ra.
"Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy, sao gió lớn vậy?"
Đợi một lúc lâu cũng không thấy Tô Thanh Hàn trả lời mình, thiếu nữ hoảng hốt, d&truyen, một tay che miệng, một tay tìm kiếm trong không trung.
"Sư phụ, sư phụ, sư phụ người đang ở đâu?"
Vẫn không có ai đáp lại.
Phượng Tê Ngô lo lắng, sư phụ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đang suy nghĩ đột nhiên nàng bị người lôi đi, trong không khí có hương vị ngọt ngào, đầu nàng hơi choáng, từ từ nhắm mắt lại.
Một tay đỡ thiếu nữ, đôi môi khẽ mỉm cười quỷ dị.
Bên kia, Tô Thanh Hàn vung tay lên, gió ngừng lại, chỉ là hắn đã không còn ở trong cái thôn mới vừa rồi, chỗ này có hơi quen thuộc.
Hắn suy tư trong chốc lát lại giật mình, đây không phải là núi Cửu U sao?
Năm ngàn năm, không nghĩ tới còn có thể trở về đây.
"Tê Nhi, Tê Nhi."
Không ai trả lời, Tô Thanh Hàn bấm phép, lòng bàn tay có một ngọn lửa màu lam dâng lên, hắn nhắm mắt lại nhưng không cảm nhận được hơi thở của Phượng Tê Ngô.
Mê chướng? Yêu pháp thượng cổ.
Ai dám to gan như thế?
Ấn ký trên trán Tô Thanh Hàn như cảm nhận được sự tức giận, màu sắc càng ngày càng đậm.
Một lớp ánh sáng màu tím bao phủ quanh thân hắn, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể vây ta?
Hắn đang định phát lực thì thấy cách đó không xa có một thiếu nữ đang chạy về phía mình.
"Thanh Hàn, Mạn Châu Sa Hoa bên kia nở rồi, mau đi xem đi.” Giọng như chuông bạc của thiếu nữ vang lên.
Hắn mặc cho thiếu nữ kéo mình chạy ra sau núi.
"Mộ… Dung… Cảnh… Dật."
"Không khéo chính là tại hạ." Mộ Dung Cảnh Dật ăn bánh dứa đắc ý nhìn hai người.
"Ngươi đi theo chúng ta làm gì?" Phượng Tê Ngô tức giận hỏi.
"Ai nói ta đi theo ngươi, ngươi có thể tới Nam Dương sao ta lại không thể?"
Vẻ mặt lưu manh vô lại làm thiếu nữ tức chết.
Nàng xoay người kéo tay Tô Thanh Hàn: "Sư phụ, con không muốn đi dạo nữa, chúng ta trở về khách điếm đi."
"Được." Tô Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Mộ Dung Cảnh Dật, nắm chặt tay bày thứ gì đó lên người Mộ Dung Cảnh Dật khiến hắn không thể động đậy, ngay cả nói cũng không có thể nói.
"Tô Thanh Hàn, ngươi quay lại cho ta, nhanh giải cho ta, Tô Thanh Hàn."
Mộ Dung Cảnh Dật hô hào ở trong lòng nhưng chẳng làm nên chuyện gì.
Một lúc lâu sau, thật vất vả mới giải được cấm thuật Tô Thanh Hàn bày ra, hắn hùng hùng hổ hổ đi tới khách điếm muốn phòng gần phòng Phượng Tê Ngô.
Người nọ là ma sao? Đúng là âm hồn không tan, cứ đi theo mình mãi, chẳng lẽ là Hoàng Thượng thu hồi Thánh chỉ kích thích đến hắn?
Đường đường là Duệ Vương không đến nỗi vậy chứ, Lâm An có rất nhiều tiểu thư nhà quan thầm thương trộm nhớ hắn mà.
Vì sao hết lần này tới lần khác cứ không để yên cho mình?
Phượng Tê Ngô nằm ở trên giường nghĩ mãi không ra, d-truyen, lăn qua lộn lại không thể ngủ được.
Nàng định mở cửa sổ ra hóng mát một lát.
Không ngờ thấy người khiến mình càng thêm khó chịu.
"Sao tới chỗ nào cũng gặp ngươi vậy?"
"Chỉ cần ngươi cách xa Tô Thanh Hàn ra thì ta sẽ không đi theo ngươi nữa."
"Tại sao, ta đi theo sư phụ ta thì có liên quan gì tới ngươi?"
"Vậy thì ta cứ đi theo ngươi."
"Ngươi cứ tự nhiên."
Nàng đóng sầm cửa sổ lại, đi qua đi lại ở trong phòng, phải nghĩ cách bỏ lại hắn.
Cho đến nửa đêm Phượng Tê Ngô mới nhẹ tay nhẹ chân dán tai thật chặt lên tường lắng nghe tiếng động ở cách vách, editorAnieNg, bên đó không có động tĩnh giống như đã ngủ say.
Nàng dọn dẹp hành lý lén vào phòng sư phụ.
Nàng rón rén: "Sư phụ, sư phụ."
Tô Thanh Hàn vốn ngủ không sâu, thiếu nữ vừa vào phòng là tỉnh.
"Tê Nhi, trễ rồi sao không ngủ?"
"Sư phụ, chúng ta đi nhanh đi." Nàng nói xong chỉ chỉ phòng Mộ Dung Cảnh Dật.
Tô Thanh Hàn lập tức hiểu ra, sau đó cùng thiếu nữ rón rén rời đi.
Trốn chạy cả đêm, Phượng Tê Ngô còn quay đầu lại nhìn thấy không ai đi theo mới thở phào.
Hình như trước mặt là một cái thôn trang: "Sư phụ, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, hắn không đuổi theo."
Thôn rất lớn, đi một lúc lâu cũng không thấy một bóng người.
Các nhà trong thôn đều đóng chặt cửa, trước cửa còn đặt bẫy bắt thú.
Chẳng lẽ thôn này thường có dã thú lui tới?
Phượng Tê Ngô nghĩ mà sợ nên nắm chặt ống tay áo Tô Thanh Hàn.
"Không phải giờ này các thôn dân nên thức dậy nấu cơm sao?"
Phượng Tê Ngô vừa sợ lại tò mò, lúc đi qua một căn nhà nàng nhón chân lên nhìn vào bên trong, trong sân cỏ dại đầy đất giống như đã bỏ hoang rất lâu.
"Sư phụ, thôn này đúng là kỳ lạ, nhưng thật đáng tiếc, vừa rồi con thấy cảnh sắc chung quanh rất đẹp."
Đột nhiên một đàn chim từ trên một cái cây không xa bay đi giống như bị thứ gì dọa sợ.
Chỉ chốc lát sau gió lại nổi lên, bụi đất tung bay, Phượng Tê Ngô mở mắt không ra.
"Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy, sao gió lớn vậy?"
Đợi một lúc lâu cũng không thấy Tô Thanh Hàn trả lời mình, thiếu nữ hoảng hốt, d&truyen, một tay che miệng, một tay tìm kiếm trong không trung.
"Sư phụ, sư phụ, sư phụ người đang ở đâu?"
Vẫn không có ai đáp lại.
Phượng Tê Ngô lo lắng, sư phụ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đang suy nghĩ đột nhiên nàng bị người lôi đi, trong không khí có hương vị ngọt ngào, đầu nàng hơi choáng, từ từ nhắm mắt lại.
Một tay đỡ thiếu nữ, đôi môi khẽ mỉm cười quỷ dị.
Bên kia, Tô Thanh Hàn vung tay lên, gió ngừng lại, chỉ là hắn đã không còn ở trong cái thôn mới vừa rồi, chỗ này có hơi quen thuộc.
Hắn suy tư trong chốc lát lại giật mình, đây không phải là núi Cửu U sao?
Năm ngàn năm, không nghĩ tới còn có thể trở về đây.
"Tê Nhi, Tê Nhi."
Không ai trả lời, Tô Thanh Hàn bấm phép, lòng bàn tay có một ngọn lửa màu lam dâng lên, hắn nhắm mắt lại nhưng không cảm nhận được hơi thở của Phượng Tê Ngô.
Mê chướng? Yêu pháp thượng cổ.
Ai dám to gan như thế?
Ấn ký trên trán Tô Thanh Hàn như cảm nhận được sự tức giận, màu sắc càng ngày càng đậm.
Một lớp ánh sáng màu tím bao phủ quanh thân hắn, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể vây ta?
Hắn đang định phát lực thì thấy cách đó không xa có một thiếu nữ đang chạy về phía mình.
"Thanh Hàn, Mạn Châu Sa Hoa bên kia nở rồi, mau đi xem đi.” Giọng như chuông bạc của thiếu nữ vang lên.
Hắn mặc cho thiếu nữ kéo mình chạy ra sau núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.