Chương 41
Toncap
11/05/2022
Một 6 người cảnh sát cùng Thiên An đi vào bên trong hỏi khách sạn, còn vài người khác mặc đồ dân thường đứng bên ngoài theo dõi. Thiên An cùng vài người cảnh sát khác đang dò hỏi thông tin từ cô lễ tân.
- Xin hỏi hôm nay có cô gái nào đến đây không? cô ấy cao tầm này.............. - Thiên An đứng hỏi cô lễ tân của khách sạn, Thiên An kể đặc điểm của Nhi, vừa nói vừa giơ tay minh họa.
- ...mmmm Xin lỗi quý khách nhưng cả ngày hôm nay có rất nhiều cô gái có vóc dáng như vậy ra vào khách sạn, chúng tôi thực sự không có thể kiểm tra hết được. - Cô lễ tân nhíu mày đáp.
- Chúng tôi là cảnh sát, theo điều tra thì có một cô gái có thể đã bị bắt cóc ở đây, tôi có thể nói chuyện với quản lý khách sạn được không? - Một người đi ra giơ thẻ cảnh sát lên rồi nói.
- Được chúng tôi sẽ gọi quản lý - Hai cô lễ tân nghe nhìn thấy thẻ cảnh sát và nghe nói có người bị bắt cóc thì sợ xanh mặt, rất nhanh liền phối hợp.
Chỉ vài phút sau người quản lý khách sạn xuống gặp mấy viên cảnh sát. Sau khi kể rõ mọi việc và bị yêu cầu hợp tác thì người quản lý đồng ý cho cảnh sát đi tìm kiếm người. Khách sạn này rất lớn nên mấy người chia nhau ra tìm, còn huy động thêm những người ở ngoài vào tìm cho nhanh. Mỗi người chia ra một hướng, đi gõ cửa từng phòng một rồi yêu cầu khám xét phòng, những người ở khách sạn thấy rất phiền nhiều người không muốn nhưng vì nghe thấy nếu chống người thi hành công vụ thì sẽ bị phạt, cuối cùng cũng phải đồng ý. Mỗi khi kiểm tra xong thì sẽ phải báo cáo qua bộ đàm cho đội trưởng như vậy sẽ biết được kết quả.
Một nhân viên cảnh sát sau khi kiểm tra những phòng khác, khi đến phòng 505 liền gõ cửa. Một người thanh niên cao to, khuôn mặt rất ưa nhìn ra mở hé cửa.
- Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi ở đội cảnh sát điều tra tội phạm, chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, yêu cầu anh cho tôi vào phòng khám xét, rất nhanh sẽ trở ra. - Nhân viên cảnh sát giơ thẻ lên và nói với người trong phòng.
- Aaa chào anh cảnh sát, phòng tôi rất bừa bộn và có những thứ không nên để người khác thấy được, anh có thể bỏ qua không? - người thanh niên kia nhăn nhó nói khéo từ chối.
- Thưa anh là chúng tôi không thể bỏ sót một phòng nào, phiền anh cho tôi được thực hiện nhiệm vụ. Rất nhanh sẽ xong, tôi sẽ không để ý những thứ khác hay cản trở công việc của anh.
- Hazzz được thôi, mời anh vào - Cuối cùng người thanh niên kia đã đồng ý cho nhân viên cảnh sát vào khám xét.
Người thanh niên đứng nép vào một bên tường cho người cảnh sát đi vào, nhân viên cảnh sát từ từ đi thẳng vào. Căn phòng này tương đối rộng chỉ cần đi thẳng qua nhà vệ sinh là có thể nhìn thấy giường ngủ. Nhân viên cảnh sát đi được một đoạn thì nhận ra ở cạnh giường một người bị trói, dán băng dính vào miệng đang cố gắng kêu gào và cựa quậy để thoát ra.
Nhân viên cảnh sát liền phát hiện người cần tìm đang ở đây, tay đưa hướng bên hông muốn lấy súng ra và định quay người lại bắt cậu thanh niên kia thì không hiểu tại sao lại bị một cú đánh mạnh vào đầu khiến cho bất tỉnh. Cậu thanh niên kia đồng ý cho nhân viên cảnh sát vào nhưng trong tay trước đó đã chuẩn bị một cây gậy sắt.
Nhìn thấy người cảnh sát ngã xuống đầu bê bết máu, Nhi hoảng sợ, tái xanh cả mặt cố sức gào thét nhưng không được. Gã thanh niên kia liền đóng cửa lại, nhìn người công an đang bất tỉnh hắn nhếch mép một cái rồi quay ra nhìn Nhi với đôi mắt sắc như dao. Hắn tiến lại cạnh gần trước mặt Nhi, ngồi xổm xuống, nhếch mép cười rồi đưa tay gỡ bỏ miếng băng dính trên miệng Nhi xuống.
- Nhật Khang, tại sao cậu lại làm vậy? - Nhi sợ hãi nhìn người thanh niên trước mặt.
- Hắn đã phát hiện ra cô, nếu để hắn thoát hắn sẽ báo gọi người tới đây, chi bằng thủ tiêu hắn trước. - Nhật Khang quay ra lấy súng của nhân viên cảnh sát.
- Cậu điên rồi, cậu biết làm vậy sẽ phải ngồi tù không? - Nhi run rẩy nói lớn.
- Hahaha.... đúng vậy tôi điên rồi, vì ai hả? vì ai? - Nhật Khang cười một cách đáng sợ rồi quát lớn.
Nhi sợ hãi khóc lóc, cô không ngờ sau một thời gian Nhật Khang lại trở nên như vậy.
- Cũng nhờ cô mà có người tìm ra chúng ta ở nơi này rồi, tôi đâu có định làm hại gì cô, tôi muốn cho cô biết mùi vị của đàn ông như thế nào thôi mà. - Nhật Khang ngồi đối diện Nhi, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Nhi.
Nhi khóc lóc quay mặt sang bên tránh né bàn tay của Nhật Khang. Một tiếng nói phát ra từ người của người cảnh sát kia, Nhật Khanh sợ hãi quay mặt lại thì thấy người cảnh sát vẫn nằm bất tỉnh, vậy giọng nói kia từ đâu ra? Nhật Khang đi đến lục trong túi áo của nhân viên cảnh sát một chiếc máy bộ đàm, trong đó đang phát ra một tiếng nói.
- Đồng chí Long, hãy thông báo tình hình..... Đồng chí Long có nghe rõ không?......... Có chuyện gì đã xảy ra?.......... - Trưởng nhóm đang cố gắng liên lạc với nhân viên cảnh sát nhưng không hề nhận lại một tín hiệu gì.
Biết có chuyện không hay xảy ra, đội trưởng Minh Hoàng đã nhớ lại vừa nãy đồng chí Long thông báo kiểm tra xong phòng 504, bây giờ sẽ tới phong 505. Đến đây một hồi lâu thì không có thấy báo cáo lại, Minh Hoàng liền gọi bộ đàm để xem xét tình hình thì không nhận được tín hiệu. Minh Hoàng liền tập trung mọi người đến phòng 505, lát sau mấy người cảnh sát liền đứng trước cửa phòng 505, đội trưởng Hoàng đi đến gõ cửa phòng 505 nhiều lần nhưng không hề có ai ra mở cửa. Đội trưởng liền rất nhanh ra hiệu cho mọi người, chuẩn bị sẵn súng rồi tính sẽ phá cửa xông vào. Thiên An đứng bên cạnh căng thẳng đến toát mồ hôi.
Vài nhân viên cảnh sát đợi lệnh phá cửa xông vào nhưng chưa kịp đẩy cửa thì trong bộ đàm lại phát ra một tiếng nói.
- Xin hỏi hôm nay có cô gái nào đến đây không? cô ấy cao tầm này.............. - Thiên An đứng hỏi cô lễ tân của khách sạn, Thiên An kể đặc điểm của Nhi, vừa nói vừa giơ tay minh họa.
- ...mmmm Xin lỗi quý khách nhưng cả ngày hôm nay có rất nhiều cô gái có vóc dáng như vậy ra vào khách sạn, chúng tôi thực sự không có thể kiểm tra hết được. - Cô lễ tân nhíu mày đáp.
- Chúng tôi là cảnh sát, theo điều tra thì có một cô gái có thể đã bị bắt cóc ở đây, tôi có thể nói chuyện với quản lý khách sạn được không? - Một người đi ra giơ thẻ cảnh sát lên rồi nói.
- Được chúng tôi sẽ gọi quản lý - Hai cô lễ tân nghe nhìn thấy thẻ cảnh sát và nghe nói có người bị bắt cóc thì sợ xanh mặt, rất nhanh liền phối hợp.
Chỉ vài phút sau người quản lý khách sạn xuống gặp mấy viên cảnh sát. Sau khi kể rõ mọi việc và bị yêu cầu hợp tác thì người quản lý đồng ý cho cảnh sát đi tìm kiếm người. Khách sạn này rất lớn nên mấy người chia nhau ra tìm, còn huy động thêm những người ở ngoài vào tìm cho nhanh. Mỗi người chia ra một hướng, đi gõ cửa từng phòng một rồi yêu cầu khám xét phòng, những người ở khách sạn thấy rất phiền nhiều người không muốn nhưng vì nghe thấy nếu chống người thi hành công vụ thì sẽ bị phạt, cuối cùng cũng phải đồng ý. Mỗi khi kiểm tra xong thì sẽ phải báo cáo qua bộ đàm cho đội trưởng như vậy sẽ biết được kết quả.
Một nhân viên cảnh sát sau khi kiểm tra những phòng khác, khi đến phòng 505 liền gõ cửa. Một người thanh niên cao to, khuôn mặt rất ưa nhìn ra mở hé cửa.
- Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi ở đội cảnh sát điều tra tội phạm, chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, yêu cầu anh cho tôi vào phòng khám xét, rất nhanh sẽ trở ra. - Nhân viên cảnh sát giơ thẻ lên và nói với người trong phòng.
- Aaa chào anh cảnh sát, phòng tôi rất bừa bộn và có những thứ không nên để người khác thấy được, anh có thể bỏ qua không? - người thanh niên kia nhăn nhó nói khéo từ chối.
- Thưa anh là chúng tôi không thể bỏ sót một phòng nào, phiền anh cho tôi được thực hiện nhiệm vụ. Rất nhanh sẽ xong, tôi sẽ không để ý những thứ khác hay cản trở công việc của anh.
- Hazzz được thôi, mời anh vào - Cuối cùng người thanh niên kia đã đồng ý cho nhân viên cảnh sát vào khám xét.
Người thanh niên đứng nép vào một bên tường cho người cảnh sát đi vào, nhân viên cảnh sát từ từ đi thẳng vào. Căn phòng này tương đối rộng chỉ cần đi thẳng qua nhà vệ sinh là có thể nhìn thấy giường ngủ. Nhân viên cảnh sát đi được một đoạn thì nhận ra ở cạnh giường một người bị trói, dán băng dính vào miệng đang cố gắng kêu gào và cựa quậy để thoát ra.
Nhân viên cảnh sát liền phát hiện người cần tìm đang ở đây, tay đưa hướng bên hông muốn lấy súng ra và định quay người lại bắt cậu thanh niên kia thì không hiểu tại sao lại bị một cú đánh mạnh vào đầu khiến cho bất tỉnh. Cậu thanh niên kia đồng ý cho nhân viên cảnh sát vào nhưng trong tay trước đó đã chuẩn bị một cây gậy sắt.
Nhìn thấy người cảnh sát ngã xuống đầu bê bết máu, Nhi hoảng sợ, tái xanh cả mặt cố sức gào thét nhưng không được. Gã thanh niên kia liền đóng cửa lại, nhìn người công an đang bất tỉnh hắn nhếch mép một cái rồi quay ra nhìn Nhi với đôi mắt sắc như dao. Hắn tiến lại cạnh gần trước mặt Nhi, ngồi xổm xuống, nhếch mép cười rồi đưa tay gỡ bỏ miếng băng dính trên miệng Nhi xuống.
- Nhật Khang, tại sao cậu lại làm vậy? - Nhi sợ hãi nhìn người thanh niên trước mặt.
- Hắn đã phát hiện ra cô, nếu để hắn thoát hắn sẽ báo gọi người tới đây, chi bằng thủ tiêu hắn trước. - Nhật Khang quay ra lấy súng của nhân viên cảnh sát.
- Cậu điên rồi, cậu biết làm vậy sẽ phải ngồi tù không? - Nhi run rẩy nói lớn.
- Hahaha.... đúng vậy tôi điên rồi, vì ai hả? vì ai? - Nhật Khang cười một cách đáng sợ rồi quát lớn.
Nhi sợ hãi khóc lóc, cô không ngờ sau một thời gian Nhật Khang lại trở nên như vậy.
- Cũng nhờ cô mà có người tìm ra chúng ta ở nơi này rồi, tôi đâu có định làm hại gì cô, tôi muốn cho cô biết mùi vị của đàn ông như thế nào thôi mà. - Nhật Khang ngồi đối diện Nhi, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Nhi.
Nhi khóc lóc quay mặt sang bên tránh né bàn tay của Nhật Khang. Một tiếng nói phát ra từ người của người cảnh sát kia, Nhật Khanh sợ hãi quay mặt lại thì thấy người cảnh sát vẫn nằm bất tỉnh, vậy giọng nói kia từ đâu ra? Nhật Khang đi đến lục trong túi áo của nhân viên cảnh sát một chiếc máy bộ đàm, trong đó đang phát ra một tiếng nói.
- Đồng chí Long, hãy thông báo tình hình..... Đồng chí Long có nghe rõ không?......... Có chuyện gì đã xảy ra?.......... - Trưởng nhóm đang cố gắng liên lạc với nhân viên cảnh sát nhưng không hề nhận lại một tín hiệu gì.
Biết có chuyện không hay xảy ra, đội trưởng Minh Hoàng đã nhớ lại vừa nãy đồng chí Long thông báo kiểm tra xong phòng 504, bây giờ sẽ tới phong 505. Đến đây một hồi lâu thì không có thấy báo cáo lại, Minh Hoàng liền gọi bộ đàm để xem xét tình hình thì không nhận được tín hiệu. Minh Hoàng liền tập trung mọi người đến phòng 505, lát sau mấy người cảnh sát liền đứng trước cửa phòng 505, đội trưởng Hoàng đi đến gõ cửa phòng 505 nhiều lần nhưng không hề có ai ra mở cửa. Đội trưởng liền rất nhanh ra hiệu cho mọi người, chuẩn bị sẵn súng rồi tính sẽ phá cửa xông vào. Thiên An đứng bên cạnh căng thẳng đến toát mồ hôi.
Vài nhân viên cảnh sát đợi lệnh phá cửa xông vào nhưng chưa kịp đẩy cửa thì trong bộ đàm lại phát ra một tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.