Chương 42
Toncap
11/05/2022
- Alo, Long có phải cậu không? - Đội trưởng Hoàng vội vã lên tiếng.
- Tên đó ngỏm từ lâu rồi - Nhật Khang cười đắc ý nói.
- Ngươi chính là tên bắt cóc, ngươi đã làm gì Long - Đội trưởng Hoàng tức giận hét to.
- Ấy...Bình tĩnh đi, tôi chỉ đùa chút thôi mà, hắn vẫn còn sống, nhưng cũng bị thương khá nặng đấy. Còn cô ta sao? Tôi đâu có bắt cóc cô ta, các người việc gì mà phải mang nhiều người đến vậy chứ. - Nhật Khang giọng thản nhiên nói.
Thiên An một bên nghe thấy vậy rất tức giận, cướp máy bộ đàm từ tay đội trưởng Hoàng hét to.
- Ngươi nói láo, cô ấy ở đâu? mau thả cô ấy ra ngay - Thiên An tức giận, trong lòng hận không thể đem hắn ra băm thành trăm mảnh.
- Ô ya, đây không phải giọng nói của Thiên Du sao? Chị cũng tới nữa sao? - Nhật Khang nghe thấy giọng nói của Thiên An thì lập tức thích thú, muốn trêu đùa với hai người này.
- Cậu là ai? Mau thả Nhi ra. Cô ấy đâu có làm gì cậu. - Thiên An ngạc nhiên khi cảm thấy tên bắt cóc này có vẻ như đã quen biết mình từ trước.
- Hahaha... Này anh cảnh sát, nếu các anh đi vào nửa bước tôi lập tức sẽ bắn chết cô ta, đừng quên tôi có súng của tên cảnh sát vừa rồi. Các anh lập tức cho hết người của mình ra khỏi khách sạn này, nếu tôi mà thấy có người nào có ý làm trái, tôi sẽ gϊếŧ chết cả hai người ở đây. - Nhật Khang nói.
Đội trưởng Hoàng nghe thấy vậy thì nhăn nhó mặt mày, kêu mọi người bỏ súng xuống. Lúc này bảo vệ con tin là quan trọng nhất.
- Còn nữa, hãy để cô gái vừa nãy nói chuyện vào đây, rồi tôi sẽ xem xét có nên thả Nhi ra không. - Nhật Khang bất chợt lên tiếng.
Đội trưởng Hoàng quay ra nhìn Nhi, anh không biết nên làm thế nào nữa.
- Hắn muốn tôi, hãy để tôi vào, như vậy có thể hắn sẽ thả Nhi. - Thiên An liền đi lên mấy bước.
- Khoan đã, như vậy thì rất nguy hiểm, nếu như hắn không giữ lời thì sẽ rất khó khăn. - Đội trưởng Hoàng vội ngăn lại.
- Nhưng nếu để lâu như vậy thì tính mạng của Nhi cũng rất nguy hiểm, tôi không muốn Nhi xảy ra chuyện gì. Cứ để tôi vào - Thiên An kiên quyết trả lời.
Đội trưởng Hoàng đau đầu suy nghĩ một hồi thì cũng đồng ý nhưng trước khi để An vào thì liền đưa cho An một con dao nhỏ để phòng bị.
- Cầm lấy nó, hãy cẩn thận
Thiên An nhận lấy con dao nhỏ, giấu kín ra sau người rồi gật đầu mở cửa phòng đi vào. Đội trưởng Hoàng liền ra lệnh cho mọi người lùi xuống, đồng thời còn cho di tản mọi người trong khách sạn.
Nhật Khang ngồi trên một chiếc ghế có thể nhìn thẳng ra cửa phòng. Thấy Thiên An đi vào hắn liền cười đắc ý, tay đùa giỡn với khẩu súng vừa lấy được. Thiên An mở cửa phòng đi vào đã nhìn thấy hắn thì có hơi bất ngờ, tên này còn khá trẻ, nhìn dáng vẻ cùng khuôn mặt sợ hắn còn kém cả tuổi cô. Khuôn mặt nhìn rất trắng trẻo, ưa nhìn nhưng vì để râu mọc khá dài cùng với đầu tóc cũng hơi hỗn loạn khiến hắn tự nhiên trở nên giống một tên lưu manh.
Thiên An đưa hai tay lên không trung rồi từ từ đi vào, đi qua nhà tắm Thiên An liền nhìn thấy Nhi đang bị trói tay, trói chân vào thành giường, khóc lóc thảm thiết. Thiên An vội vã chạy đến tháo băng dính trên miệng Nhi ra, đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Nhi... Nhi em có làm sao không? Hắn có làm gì em không? - Thiên An vội vã hỏi.
- Thiên An tại sao chị lại đồng ý vào đây? Trong này rất nguy hiểm - Nhi khóc lóc không ngừng, cố gắng khuyên Thiên An chạy ra khỏi đây.
- Tôi vẫn còn ở đây đó. Hai người tính cho tôi xem phim tình cảm đúng không? Làm gì mà gặp nhau đã sướt mướt như vậy. - Nhật Khang nhăn mặt, tay cầm một sợi dây thừng đi đến trói Thiên An lại. Để cho Nhi cùng Thiên An ngồi gần nhau, Nhật Khang tay vân vê khẩu súng nhìn hai người cười mỉa.
- Tôi đã vào rồi, cậu nói phải giữ lời, thả Nhi ra ngay. - Thiên An tức giận nói.
- Từ từ đã nào, việc gì phải vội đến vậy... Đến giờ tôi vẫn không hiểu, hai đứa con gái cũng có thể yêu nhau sao? Cô ta yêu chị đến mức, tôi làm mọi việc cũng không khiến cô ta chú ý đến tôi, chị thì có cái gì cơ chứ. Chẳng lẽ một đứa con gái lại tốt hơn một thằng con trai hay sao? - Nhật Khang tức giận nói.
- Cậu nói cái gì vậy? tôi không hiểu. - Thiên An thắc mắc.
- Chị đừng giả ngu, cũng vì chị mà cô ta từ chối tôi, khiến cuộc đời tôi thành ra thế này.
- Cậu đừng nói nữa, chị ấy bị mất trí nhớ, không còn nhớ gì nữa đâu. Vậy nên bây giờ chị ấy không có liên quan gì đến chúng ta. - Nhi một bên khóc lóc, nói với Nhật Khang.
- Thì ra là vậy.... Nhưng mà mặc dù chị ta không nhớ ra cô là người yêu cũ của mình nhưng vẫn đồng ý vào đây để đổi lấy sự an toàn của cô, có lẽ nào chị ta đã yêu cô lại lần nữa - Nhật Khang suy nghĩ một hồi rồi nói.
- Tôi cũng không hiểu vì sao chị ấy lại làm vậy, nhưng chị ấy đã có người yêu rồi, nên chuyện đó là không thể. Hãy thả chị ấy đi, chị ấy giờ không có liên quan - Nhật Khang nói Nhi mới thắc mắc. Lúc gọi cho Thiên An, Nhi chỉ định cầu cứu mong Thiên An sẽ báo cảnh sát, cô cũng không ngờ là Thiên An cũng đến tận đây và đồng ý đánh đổi bản thân mình. Mặc dù hơi thắc mắc và trong tình thế cấp bách nhưng sau khi nghe Nhật Khang nói Nhi lại cảm thấy một tia vui vẻ.
- Đúng vậy, tôi đã yêu cô ấy lại một lần nữa...Tôi đã nghe những người trong công ty em kể lại mọi chuyện. Thì ra trước đây tôi với em đã từng là một đôi, vì vậy mà dù chỉ gặp em được vài ngày tôi đã tôi rất dễ dàng yêu em. - Thiên An nhìn Nhật Khang nói lớn rồi lại quay sang nhìn Nhi.
Cả Nhi và Nhật Khang đều bất ngờ với câu nói của Thiên An. Nhi nước mắt lại rơi một lần nữa, nhìn Thiên An. Nhật Khang im lặng một hồi thì bất chợt cười lớn.
- Đúng là không có cái gì có thể chia cắt được hai người sao? Vậy nếu như tôi gϊếŧ một trong hai thì sao, tôi sẽ là người cắt đứt mối tình này. Hai người khiến tôi cảm thấy ghê tởm, giữa hai đứa con gái mà cũng tồn tại tình yêu sao?...Cô ta không thể nào cho cô được sự suиɠ sướиɠ, còn tôi thì có vậy tại sao cô vẫn chọn theo cô ta. - Nhật Khang cầm súng giơ trước mặt Nhi và Thiên An, rồi quay sang Nhi nói.
Nhi nghe vậy thì sợ phát khiếp, nhìn khẩu súng trước mặt khóc lóc thảm thiết van xin Nhật Khang.
- Nếu bây giờ tôi bắn chết cô ta thì sao? Cô sẽ là của tôi có đúng không? - Nhật Khang di chuyển khẩu súng sang trước mặt Thiên An.
Thiên An thấy vậy nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh khuôn mặt không lộ một chút sợ sệt.
- Được rồi nếu cậu chịu thả chị ấy đi, tôi sẽ làm mọi thứ cậu muốn - Nhi khuôn mặt sợ hãi tái xanh, cô sợ có chuyện không may sẽ xảy ra với Thiên An nên đã lập tức đồng ý mọi điều kiện của Nhật Khang.
- Tên đó ngỏm từ lâu rồi - Nhật Khang cười đắc ý nói.
- Ngươi chính là tên bắt cóc, ngươi đã làm gì Long - Đội trưởng Hoàng tức giận hét to.
- Ấy...Bình tĩnh đi, tôi chỉ đùa chút thôi mà, hắn vẫn còn sống, nhưng cũng bị thương khá nặng đấy. Còn cô ta sao? Tôi đâu có bắt cóc cô ta, các người việc gì mà phải mang nhiều người đến vậy chứ. - Nhật Khang giọng thản nhiên nói.
Thiên An một bên nghe thấy vậy rất tức giận, cướp máy bộ đàm từ tay đội trưởng Hoàng hét to.
- Ngươi nói láo, cô ấy ở đâu? mau thả cô ấy ra ngay - Thiên An tức giận, trong lòng hận không thể đem hắn ra băm thành trăm mảnh.
- Ô ya, đây không phải giọng nói của Thiên Du sao? Chị cũng tới nữa sao? - Nhật Khang nghe thấy giọng nói của Thiên An thì lập tức thích thú, muốn trêu đùa với hai người này.
- Cậu là ai? Mau thả Nhi ra. Cô ấy đâu có làm gì cậu. - Thiên An ngạc nhiên khi cảm thấy tên bắt cóc này có vẻ như đã quen biết mình từ trước.
- Hahaha... Này anh cảnh sát, nếu các anh đi vào nửa bước tôi lập tức sẽ bắn chết cô ta, đừng quên tôi có súng của tên cảnh sát vừa rồi. Các anh lập tức cho hết người của mình ra khỏi khách sạn này, nếu tôi mà thấy có người nào có ý làm trái, tôi sẽ gϊếŧ chết cả hai người ở đây. - Nhật Khang nói.
Đội trưởng Hoàng nghe thấy vậy thì nhăn nhó mặt mày, kêu mọi người bỏ súng xuống. Lúc này bảo vệ con tin là quan trọng nhất.
- Còn nữa, hãy để cô gái vừa nãy nói chuyện vào đây, rồi tôi sẽ xem xét có nên thả Nhi ra không. - Nhật Khang bất chợt lên tiếng.
Đội trưởng Hoàng quay ra nhìn Nhi, anh không biết nên làm thế nào nữa.
- Hắn muốn tôi, hãy để tôi vào, như vậy có thể hắn sẽ thả Nhi. - Thiên An liền đi lên mấy bước.
- Khoan đã, như vậy thì rất nguy hiểm, nếu như hắn không giữ lời thì sẽ rất khó khăn. - Đội trưởng Hoàng vội ngăn lại.
- Nhưng nếu để lâu như vậy thì tính mạng của Nhi cũng rất nguy hiểm, tôi không muốn Nhi xảy ra chuyện gì. Cứ để tôi vào - Thiên An kiên quyết trả lời.
Đội trưởng Hoàng đau đầu suy nghĩ một hồi thì cũng đồng ý nhưng trước khi để An vào thì liền đưa cho An một con dao nhỏ để phòng bị.
- Cầm lấy nó, hãy cẩn thận
Thiên An nhận lấy con dao nhỏ, giấu kín ra sau người rồi gật đầu mở cửa phòng đi vào. Đội trưởng Hoàng liền ra lệnh cho mọi người lùi xuống, đồng thời còn cho di tản mọi người trong khách sạn.
Nhật Khang ngồi trên một chiếc ghế có thể nhìn thẳng ra cửa phòng. Thấy Thiên An đi vào hắn liền cười đắc ý, tay đùa giỡn với khẩu súng vừa lấy được. Thiên An mở cửa phòng đi vào đã nhìn thấy hắn thì có hơi bất ngờ, tên này còn khá trẻ, nhìn dáng vẻ cùng khuôn mặt sợ hắn còn kém cả tuổi cô. Khuôn mặt nhìn rất trắng trẻo, ưa nhìn nhưng vì để râu mọc khá dài cùng với đầu tóc cũng hơi hỗn loạn khiến hắn tự nhiên trở nên giống một tên lưu manh.
Thiên An đưa hai tay lên không trung rồi từ từ đi vào, đi qua nhà tắm Thiên An liền nhìn thấy Nhi đang bị trói tay, trói chân vào thành giường, khóc lóc thảm thiết. Thiên An vội vã chạy đến tháo băng dính trên miệng Nhi ra, đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Nhi... Nhi em có làm sao không? Hắn có làm gì em không? - Thiên An vội vã hỏi.
- Thiên An tại sao chị lại đồng ý vào đây? Trong này rất nguy hiểm - Nhi khóc lóc không ngừng, cố gắng khuyên Thiên An chạy ra khỏi đây.
- Tôi vẫn còn ở đây đó. Hai người tính cho tôi xem phim tình cảm đúng không? Làm gì mà gặp nhau đã sướt mướt như vậy. - Nhật Khang nhăn mặt, tay cầm một sợi dây thừng đi đến trói Thiên An lại. Để cho Nhi cùng Thiên An ngồi gần nhau, Nhật Khang tay vân vê khẩu súng nhìn hai người cười mỉa.
- Tôi đã vào rồi, cậu nói phải giữ lời, thả Nhi ra ngay. - Thiên An tức giận nói.
- Từ từ đã nào, việc gì phải vội đến vậy... Đến giờ tôi vẫn không hiểu, hai đứa con gái cũng có thể yêu nhau sao? Cô ta yêu chị đến mức, tôi làm mọi việc cũng không khiến cô ta chú ý đến tôi, chị thì có cái gì cơ chứ. Chẳng lẽ một đứa con gái lại tốt hơn một thằng con trai hay sao? - Nhật Khang tức giận nói.
- Cậu nói cái gì vậy? tôi không hiểu. - Thiên An thắc mắc.
- Chị đừng giả ngu, cũng vì chị mà cô ta từ chối tôi, khiến cuộc đời tôi thành ra thế này.
- Cậu đừng nói nữa, chị ấy bị mất trí nhớ, không còn nhớ gì nữa đâu. Vậy nên bây giờ chị ấy không có liên quan gì đến chúng ta. - Nhi một bên khóc lóc, nói với Nhật Khang.
- Thì ra là vậy.... Nhưng mà mặc dù chị ta không nhớ ra cô là người yêu cũ của mình nhưng vẫn đồng ý vào đây để đổi lấy sự an toàn của cô, có lẽ nào chị ta đã yêu cô lại lần nữa - Nhật Khang suy nghĩ một hồi rồi nói.
- Tôi cũng không hiểu vì sao chị ấy lại làm vậy, nhưng chị ấy đã có người yêu rồi, nên chuyện đó là không thể. Hãy thả chị ấy đi, chị ấy giờ không có liên quan - Nhật Khang nói Nhi mới thắc mắc. Lúc gọi cho Thiên An, Nhi chỉ định cầu cứu mong Thiên An sẽ báo cảnh sát, cô cũng không ngờ là Thiên An cũng đến tận đây và đồng ý đánh đổi bản thân mình. Mặc dù hơi thắc mắc và trong tình thế cấp bách nhưng sau khi nghe Nhật Khang nói Nhi lại cảm thấy một tia vui vẻ.
- Đúng vậy, tôi đã yêu cô ấy lại một lần nữa...Tôi đã nghe những người trong công ty em kể lại mọi chuyện. Thì ra trước đây tôi với em đã từng là một đôi, vì vậy mà dù chỉ gặp em được vài ngày tôi đã tôi rất dễ dàng yêu em. - Thiên An nhìn Nhật Khang nói lớn rồi lại quay sang nhìn Nhi.
Cả Nhi và Nhật Khang đều bất ngờ với câu nói của Thiên An. Nhi nước mắt lại rơi một lần nữa, nhìn Thiên An. Nhật Khang im lặng một hồi thì bất chợt cười lớn.
- Đúng là không có cái gì có thể chia cắt được hai người sao? Vậy nếu như tôi gϊếŧ một trong hai thì sao, tôi sẽ là người cắt đứt mối tình này. Hai người khiến tôi cảm thấy ghê tởm, giữa hai đứa con gái mà cũng tồn tại tình yêu sao?...Cô ta không thể nào cho cô được sự suиɠ sướиɠ, còn tôi thì có vậy tại sao cô vẫn chọn theo cô ta. - Nhật Khang cầm súng giơ trước mặt Nhi và Thiên An, rồi quay sang Nhi nói.
Nhi nghe vậy thì sợ phát khiếp, nhìn khẩu súng trước mặt khóc lóc thảm thiết van xin Nhật Khang.
- Nếu bây giờ tôi bắn chết cô ta thì sao? Cô sẽ là của tôi có đúng không? - Nhật Khang di chuyển khẩu súng sang trước mặt Thiên An.
Thiên An thấy vậy nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh khuôn mặt không lộ một chút sợ sệt.
- Được rồi nếu cậu chịu thả chị ấy đi, tôi sẽ làm mọi thứ cậu muốn - Nhi khuôn mặt sợ hãi tái xanh, cô sợ có chuyện không may sẽ xảy ra với Thiên An nên đã lập tức đồng ý mọi điều kiện của Nhật Khang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.