Chương 11: Ngày Định Mệnh (P2)
Yuri Phạm
02/10/2016
Chap này mình xin dành tặng bạn Shito của mình và chị Quỳnh Nguyễn (t/g của truyện Công chúa lưu manh và hoàng tử côn đồ) nhân ngày 29/7, sinh nhật của chị Quỳnh Nguyễn. Chúc mừng sinh nhật chị nha, mọi người nhớ ủng hộ truyện của chị Quỳnh Nguyễn giùm Yuri nhé! Cảm ơn các độc giả rất nhiều, giờ chúng ta vào truyện thôi nào. *cúi đầu*Trong 1 căn nhà kho ẩm mốc có 1 cô bé cả người ướt nhẹp, trên đầu còn có 1 vết thương khá nặng vẫn còn chảy ít máu. Mùi máu và mùi hôi thối xộc vào mũi nó, mày đẹp khẽ nhíu lại rồi đôi mắt nó dần dần mở ra. Đập vào mắt nó là cảnh một căn nhà nhìn chả khác gì ổ chuột, nó thử nhúc nhích tay nhưng không được. Hai tay và hai chân của nó bị trói chặt và nó đang ở trong 1 góc của nhà kho, nó có phần hoảng sợ nhưng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh thì có 1 người đàn ông bước vào. "Cạch"tiếng cửa cửa mở ra.
- Mày tỉnh rồi hả? -người đàn ông nhìn nó.
- Ông bắt tôi vì ba tôi? -nó thừa biết ba nó trên thương trường có rất nhiều kẻ thù, đây chắc chắn là 1 trong số những kẻ thù của ba nó.
- Mày cũng thông minh phết. -người đàn ông này là Cao Vũ Trọng, ông trùm mafia của 1 băng đảng khá lớn, hận ba nó.
- Lí do? -nó vào chủ đề chính
- Chính thằng cha của mày làm công ty của vợ tao phá sản khiến cho vợ của tao tự tử và làm cho băng đảng của tao xô xát lẫn nhau để tranh giành quyền lực. -ông Trọng bắt đầu mất bình tĩnh khi kể đến.
- Liên quan gì đến tôi? -nó vẫn cái thái độ lạnh lùng đấy.
- Nợ cha con phải trả, nợ máu phải trả bằng máu. Cha mày hại chết vợ tao thì tao sẽ giết chết mày để đền mạng. Haha... -hắn nói rồi cười điên dại.
- Ông ta còn chẳng coi tôi là con thì việc gì tôi phải trả nợ giúp ông ta. -nó nhếch môi, đúng họ đã bao giờ coi nó là con gái của mình đâu. Thứ họ nghĩ đến lúc đấy chỉ có tiền, còn nó thì bỏ cho ông bà nó chăm sóc. Nó lớn được như thế này cũng là nhờ ông bà của nó, họ còn chẳng thèm nhìn mặt nó lấy 1 lần. Lúc nào về cũng chỉ dúi tiền vào tay ông bà nó rồi lại đi, nó cũng chả quan tâm. Không có bố mẹ thì đã sao? Nó quen rồi, họ không cần nó thì nó cũng không cần hai người họ, nó sẽ tự đứng trên chính đôi chân của mình.
- Mày nói dối để được thả à? Đừng nghĩ tao ngu mà tin mày. -ông ta
- Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, tôi sống chết ra sao họ cũng không quan tâm đâu. Còn việc ông ngu hay không thì chắc là có, vì ông đã ngu từ lúc bắt tôi rồi. -nó tỏ vẻ bất cần.
- "Chát" Mày dám bảo tao ngu à, người đâu. Vào dạy dỗ con đ* láo toét này cho tao. -ông ta tát mạnh vào mặt nó, ở khoé môi nó đã bắt đầu rỉ máu. Vết thương đầu cũng khá nhói nhưng nó không biểu lộ ra ngoài một chút cảm xúc nào. Vì như thế nó sẽ càng bị khinh thường hơn thôi, điều duy nhất nó cầu mong bây giờ là Quang Thắng và Hy nhanh chóng tới cứu nó. Mà phải rồi, Quang Thắng đang ở bên cô ả kia mà, làm gì để ý tới nó nữa. Nghĩ tới đây mắt nó đã hiện lên một màn sương mỏng, vết thương bị roi của những tên áo đen kia quật vào người nó từng hồi đâu bằng vết thương lòng nó lúc này. Sau một hồi quật nó bằng roi mấy người kia cũng mệt, trên người nó giờ đã chi chít vết thương, cái váy đồng phục cũng vì thế mà tơi tả, máu nhuộm đỏ cả chiếc váy. Nó vì đau quá nên ngất đi, phía bên Quang Thắng.
- Các người làm việc kiểu gì vậy hả? Có một cô gái cũng tìm không xong, nếu không tìm được đừng mong sống yên ổn nốt quãng đời còn lại này. -Quang Thắng đang gầm lên. Cậu đang rất lo lắng cho nó, không biết nó đã chạy chỗ nào rồi. Nó lại không biết võ thì làm sao mà tự vệ. Cũng chỉ tại cậu mà nó mới chạy đi. Lily à, em đang ở đâu trở về đi!
- Dạ dạ thưa thưa cậu chủ. -một tên thân cận với cậu lên tiếng, do cậu đang rất tức giận nên hắn lắp bắp không nói nên lời.
- Chuyện gì? Nói mau! -cậu có giữ bình tĩnh hỏi lại.
- Ông chủ gọi ngài có việc gấp, hình như là bất ngờ dành cho ngài cần ngài đến nhà kho ở ngoại ô thành phố gấp ạ. -tên đó vừa nói xong thì bóng dáng của cậu đã mất hút sau cánh cửa. Trên đường, có một chiếc siêu xe phi như bay không màng đến tiếng còi xe cảnh sát ở sau lưng mình. Giờ Quang Thắng chỉ cầu nguyện mong rằng nó không sao cả, nếu nó mà có mệnh hệ gì thì cậu sẽ hối hận cả đời này. "Kít..." tiếng chiếc xe dừng lại ở trước cửa một căn nhà kho cũ kĩ.
- Thưa cậu chủ, đã đến nơi rồi ạ. -tài xế cung kính.
"Cộp, cộp, cộp" đế giày va chạm với sàn tạo nên một âm thanh rợn người. Cậu vội vã đi vào trong căn nhà đấy, linh cảm của cậu cho biết sắp có chuyện không lành.
- Ba gọi con có việc gì ạ? -cậu cúi đầu cung kính trước người đàn ông được gọi là ba kia.
- Ta có một bất ngờ muốn cho con coi, đi theo ta! -giọng ông vẫn lạnh băng nhưng pha thêm chút phẫn nộ, hai người cùng bước đến 1 căn phòng được khóa chặt và có 2 người đàn ông đứng canh gác bên ngoài. "Kéttttttt" tiếng chiếc cửa sắt mở ra nặng nề cũng như tâm trạng của cậu bây giờ vậy. Cảnh tượng bên trong làm cậu kinh hãi và xót xa, nó đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người chi chít vết thương vẫn chưa khô máu, đôi mắt nhắm nghiền lại mệt mỏi như không bao giờ muốn mở ra nữa.
- Ba à, ba đã làm gì cô ấy vậy? Ba đã tra tấn cô ấy à? -Quang Thắng nói rồi chạy lại bên nó, như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đôi mắt nó hé mở.
- Anh làm gì ở đây vậy? Anh đến cứu em à? Sao anh lại gọi ông ta là ba? -nó cố gắng ngồi dậy.
- Ừ anh đến cứu em đây, đừng sợ. Anh sẽ không để ba của anh hại em đâu. -cậu nói rồi ôm nó vào lòng. Riêng ông Trọng khi nhìn thấy cảnh anh ôm nó vào lòng như vậy, vốn đã tức giận nay còn tức giận hơn.
- Mày mày dám phản bội tao đi theo con c** này à? Mày có coi tao là ba nữa không hả? Mày không muốn trả thù cho mẹ mày nữa chứ gì? Được, tao không cần mày nữa chính tay tao sẽ kết liễu nó. -ông Trọng tức giận nói
- Quang Thắng, người này chính là ba của anh? -nó bàng hoàng. Nếu đó là ba của Quang Thắng thì anh chính là con trai kẻ thù của ba mình. Lại còn là con của người bị ba mình hại chết nữa. Nó đặt ra hàng ngàn nghi vấn trong đầu, hối lỗi có, lo lắng có, rất nhiều loại cảm xúc khác nhau đan xen.
- Đúng vậy. Nhưng anh sẽ không hại em đâu. -cậu cúi gằm mặt thú nhận, cậu không dám nhìn vào ánh mắt của nó. Thật ra ban đầu ba cậu cho cậu tiếp cận nó mục đích là để trả thù, cậu cũng vậy nhưng sau khi tiếp xúc lâu với nó thì cậu nhận ra mình đã yêu nó từ bao giờ rồi. Cậu cũng đã điều tra ra được là không phải ba nó cho người giết mẹ của cậu mà là do mẹ cậu bị mắc ung thư nên mới chết. Ba cậu đã vì hiểu lầm đấy mà trở nên thù hận ba nó, dù có bất kì thù hận nào cậu cũng sẽ không rời xa nó nữa. Vì nó rất là yếu đuối, mỏng manh như chiếc ly vậy, nó có thể vỡ bất cứ lúc nào nên cậu phải ở bên để bảo vệ nó, nó không hề có tội gì cả. Còn nó thì ngạc nhiên đến mức không thể nào thốt lên lời được nữa, ba nó là kẻ sát nhân đã hại chết mẹ cậu. Sự thật đôi lúc làm cho con người ta vui mừng nhưng giờ đây sự thật này làm cho nó dường như tuyệt vọng, nó thấy thật nghẹt thở.
- Ông giết tôi đi, mạng đền mạng. Có oán trả oán, tôi sẽ đền mạng. -nó đứng dậy tiến về phía ba cậu.
- Hừ được, nếu mày đã muốn vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện. Trước tiên, người đâu đưa cậu chủ ra ngoài. -ông ta nhếch môi. Hai người áo đen xuất hiện, bước đến tách cậu ra khỏi nó rồi lôi cậu đi.
- Em yêu anh nhiều lắm. -nó sờ vào mặt cậu lần cuối, rồi quay đi.
- Không. Ba đừng giết cô ấy. -cậu vùng vẫy trong khổ sở, dù có biết võ nhưng với sức của 1 đứa trẻ 12 tuổi thì không thể nào giải quyết hai tên này nhanh được. Ông Trọng đã lấy súng ra và lên đạn, nhắm thẳng vào nó.
- Ba đừng mà, đừng bắn cô ấy. -lúc này cậu đã thoát được khỏi hai tên áo đen và chạy đến chắn cho nó.
- Anh hãy đi đi mà, em sẽ đền mạng cho mẹ của anh. -nó gắng đẩy cậu ra.
- Không, anh không buông. Mẹ anh dù gì cũng đã đi rồi, giờ em định đi theo nữa là à? Anh không cho phép. -cậu vẫn ôm khư khư nó, để mặc cho nó đẩy.
- Thằng con bất hiếu. -cơn giận của ông đã lên đến đỉnh điểm, ông bước đến chỗ cậu và nó đá cậu một cú thật mạnh làm cậu văng ra đập đầu vào một thanh sắt gần đó.
- Máu máu Quang Thắng à, anh có sao không? Anh cố lên, em sẽ đưa anh ra khỏi đây. Sắp có người đến rồi. -nó bò lại gần chỗ cậu nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
- Anh không sao đâu, đừng khóc. Anh muốn nhìn thấy em cười. Vết thương nhỏ mà. -cậu nói rồi lấy tay quệt nước mắt của nó.
- Ừm ừm, em sẽ không khóc đâu em sẽ cười. Chỉ cần anh đừng rời xa em là được. -nó gượng cười đỡ cậu ngồi dậy.
- Ha ha ha, mày dám phản bội tao đi theo nó hả? Hai đứa bây đã yêu nhau vậy thì đi chết chung với nhau đi. -ông ta cười lớn rồi bóp cò "Pằng" một thân ảnh ngã xuống đất.
- Khônggggggggggggggggg. -nó kêu lớn rồi trợn mắt nhìn cậu từ từ ngã xuống, nước mắt không thể kìm lại được nữa rồi.
- Đừng mà Quang Thắng anh đừng bỏ em mà đi, đừng mà. Anh đã hứa với em sau này chúng ta sẽ cùng đi chơi công viên, ăn món ăn mà em thích rồi chúng ta sẽ kết hôn với nhau mà. Anh đừng ngủ nữa hãy mở mắt ra nhìn em đi mà, em còn chưa kịp nói em yêu anh nữa. Đừng bỏ em lại đây 1 mình, anh tỉnh dậy đi mà. Đừng ngủ nữa. -nó gào lên, nước mắt rơi lã chã trên mặt cậu.
- Em đừng khóc, anh cũng yêu em nhiều lắm. Nếu anh không thể qua khỏi thì em hãy tìm một người con trai yêu em thật lòng, sẵn sàng hi sinh vì em để yêu nhé. Hãy xếp anh vào ngăn kéo kí ức đẹp nhất của em là được rồi. -cậu gắng nói rồi ngất đi.
- Không không, anh sẽ không bỏ em phải không? Anh đừng ngủ, em không muốn xa anh. Anh đừng ngủ, mở mắt ra nhìn em đi nè. Lily hứa rằng sau này sẽ không hư nữa đâu, chỉ cần anh mở mắt ra nhìn em là được rồi. Sao anh vẫn chưa tỉnh dậy? Anh đang ngủ mà, phải không? Anh chỉ ngủ thôi, anh sẽ không xa em đâu. Có ai không, gọi cấp cứu đi. Nhanh lên, cứu anh ấy đi. -nó vừa lay cậu vừa kêu.
- "Rầm" Cậu có sao không? Người đâu bắt ông ta lại, giải đi. Đưa hai người họ vào bệnh viện nhanh lên. -Hy đạp cửa chạy vào đỡ nó rồi kêu người đưa cậu đi bệnh viện.
- Cứu lấy Quang Thắng đi Hy ơi, cứu anh ấy đi. -nói xong nó cũng ngất theo.
- Tôi... tôi đã làm gì thế này? Tôi đã hại con trai của chính mình rồi. -ông ta thẫn thờ để cho những người áo đen bắt đi.
Bệnh viện
- Cháu tôi... cháu tôi nó sao rồi? Sao nó lại bị như vậy chứ? Ai làm nó ra như vậy? -cô của cậu vừa khóc vừa hỏi, trong nhà cậu là đứa cô quý nhất, sao giờ lại ra nông nỗi này?
- Thôi em đừng khóc nữa, nó sẽ không sao đâu mà. -Chú của cậu thì ở bên vỗ về cô cậu.
- Quang Thắng bị ba của cậu ấy bắn, vị trí gần tim không biết có qua khỏi hay không. -Hy cố nói, cô cũng rất lo lắng. Cô coi cậu như anh trai ruột của mình, giờ bạn thân của cô vẫn còn đang hôn mê thế này. Tất cả đổ ập hết lên người cô cùng một lúc thật nghẹt thở.
Chuyện gì sẽ xảy ra? Quang Thắng sẽ ra sao? Mọi người cùng đón xem nhé! Em xin lỗi chị Quỳnh Nguyễn vì tặng quà muộn nha.
- Mày tỉnh rồi hả? -người đàn ông nhìn nó.
- Ông bắt tôi vì ba tôi? -nó thừa biết ba nó trên thương trường có rất nhiều kẻ thù, đây chắc chắn là 1 trong số những kẻ thù của ba nó.
- Mày cũng thông minh phết. -người đàn ông này là Cao Vũ Trọng, ông trùm mafia của 1 băng đảng khá lớn, hận ba nó.
- Lí do? -nó vào chủ đề chính
- Chính thằng cha của mày làm công ty của vợ tao phá sản khiến cho vợ của tao tự tử và làm cho băng đảng của tao xô xát lẫn nhau để tranh giành quyền lực. -ông Trọng bắt đầu mất bình tĩnh khi kể đến.
- Liên quan gì đến tôi? -nó vẫn cái thái độ lạnh lùng đấy.
- Nợ cha con phải trả, nợ máu phải trả bằng máu. Cha mày hại chết vợ tao thì tao sẽ giết chết mày để đền mạng. Haha... -hắn nói rồi cười điên dại.
- Ông ta còn chẳng coi tôi là con thì việc gì tôi phải trả nợ giúp ông ta. -nó nhếch môi, đúng họ đã bao giờ coi nó là con gái của mình đâu. Thứ họ nghĩ đến lúc đấy chỉ có tiền, còn nó thì bỏ cho ông bà nó chăm sóc. Nó lớn được như thế này cũng là nhờ ông bà của nó, họ còn chẳng thèm nhìn mặt nó lấy 1 lần. Lúc nào về cũng chỉ dúi tiền vào tay ông bà nó rồi lại đi, nó cũng chả quan tâm. Không có bố mẹ thì đã sao? Nó quen rồi, họ không cần nó thì nó cũng không cần hai người họ, nó sẽ tự đứng trên chính đôi chân của mình.
- Mày nói dối để được thả à? Đừng nghĩ tao ngu mà tin mày. -ông ta
- Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, tôi sống chết ra sao họ cũng không quan tâm đâu. Còn việc ông ngu hay không thì chắc là có, vì ông đã ngu từ lúc bắt tôi rồi. -nó tỏ vẻ bất cần.
- "Chát" Mày dám bảo tao ngu à, người đâu. Vào dạy dỗ con đ* láo toét này cho tao. -ông ta tát mạnh vào mặt nó, ở khoé môi nó đã bắt đầu rỉ máu. Vết thương đầu cũng khá nhói nhưng nó không biểu lộ ra ngoài một chút cảm xúc nào. Vì như thế nó sẽ càng bị khinh thường hơn thôi, điều duy nhất nó cầu mong bây giờ là Quang Thắng và Hy nhanh chóng tới cứu nó. Mà phải rồi, Quang Thắng đang ở bên cô ả kia mà, làm gì để ý tới nó nữa. Nghĩ tới đây mắt nó đã hiện lên một màn sương mỏng, vết thương bị roi của những tên áo đen kia quật vào người nó từng hồi đâu bằng vết thương lòng nó lúc này. Sau một hồi quật nó bằng roi mấy người kia cũng mệt, trên người nó giờ đã chi chít vết thương, cái váy đồng phục cũng vì thế mà tơi tả, máu nhuộm đỏ cả chiếc váy. Nó vì đau quá nên ngất đi, phía bên Quang Thắng.
- Các người làm việc kiểu gì vậy hả? Có một cô gái cũng tìm không xong, nếu không tìm được đừng mong sống yên ổn nốt quãng đời còn lại này. -Quang Thắng đang gầm lên. Cậu đang rất lo lắng cho nó, không biết nó đã chạy chỗ nào rồi. Nó lại không biết võ thì làm sao mà tự vệ. Cũng chỉ tại cậu mà nó mới chạy đi. Lily à, em đang ở đâu trở về đi!
- Dạ dạ thưa thưa cậu chủ. -một tên thân cận với cậu lên tiếng, do cậu đang rất tức giận nên hắn lắp bắp không nói nên lời.
- Chuyện gì? Nói mau! -cậu có giữ bình tĩnh hỏi lại.
- Ông chủ gọi ngài có việc gấp, hình như là bất ngờ dành cho ngài cần ngài đến nhà kho ở ngoại ô thành phố gấp ạ. -tên đó vừa nói xong thì bóng dáng của cậu đã mất hút sau cánh cửa. Trên đường, có một chiếc siêu xe phi như bay không màng đến tiếng còi xe cảnh sát ở sau lưng mình. Giờ Quang Thắng chỉ cầu nguyện mong rằng nó không sao cả, nếu nó mà có mệnh hệ gì thì cậu sẽ hối hận cả đời này. "Kít..." tiếng chiếc xe dừng lại ở trước cửa một căn nhà kho cũ kĩ.
- Thưa cậu chủ, đã đến nơi rồi ạ. -tài xế cung kính.
"Cộp, cộp, cộp" đế giày va chạm với sàn tạo nên một âm thanh rợn người. Cậu vội vã đi vào trong căn nhà đấy, linh cảm của cậu cho biết sắp có chuyện không lành.
- Ba gọi con có việc gì ạ? -cậu cúi đầu cung kính trước người đàn ông được gọi là ba kia.
- Ta có một bất ngờ muốn cho con coi, đi theo ta! -giọng ông vẫn lạnh băng nhưng pha thêm chút phẫn nộ, hai người cùng bước đến 1 căn phòng được khóa chặt và có 2 người đàn ông đứng canh gác bên ngoài. "Kéttttttt" tiếng chiếc cửa sắt mở ra nặng nề cũng như tâm trạng của cậu bây giờ vậy. Cảnh tượng bên trong làm cậu kinh hãi và xót xa, nó đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người chi chít vết thương vẫn chưa khô máu, đôi mắt nhắm nghiền lại mệt mỏi như không bao giờ muốn mở ra nữa.
- Ba à, ba đã làm gì cô ấy vậy? Ba đã tra tấn cô ấy à? -Quang Thắng nói rồi chạy lại bên nó, như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đôi mắt nó hé mở.
- Anh làm gì ở đây vậy? Anh đến cứu em à? Sao anh lại gọi ông ta là ba? -nó cố gắng ngồi dậy.
- Ừ anh đến cứu em đây, đừng sợ. Anh sẽ không để ba của anh hại em đâu. -cậu nói rồi ôm nó vào lòng. Riêng ông Trọng khi nhìn thấy cảnh anh ôm nó vào lòng như vậy, vốn đã tức giận nay còn tức giận hơn.
- Mày mày dám phản bội tao đi theo con c** này à? Mày có coi tao là ba nữa không hả? Mày không muốn trả thù cho mẹ mày nữa chứ gì? Được, tao không cần mày nữa chính tay tao sẽ kết liễu nó. -ông Trọng tức giận nói
- Quang Thắng, người này chính là ba của anh? -nó bàng hoàng. Nếu đó là ba của Quang Thắng thì anh chính là con trai kẻ thù của ba mình. Lại còn là con của người bị ba mình hại chết nữa. Nó đặt ra hàng ngàn nghi vấn trong đầu, hối lỗi có, lo lắng có, rất nhiều loại cảm xúc khác nhau đan xen.
- Đúng vậy. Nhưng anh sẽ không hại em đâu. -cậu cúi gằm mặt thú nhận, cậu không dám nhìn vào ánh mắt của nó. Thật ra ban đầu ba cậu cho cậu tiếp cận nó mục đích là để trả thù, cậu cũng vậy nhưng sau khi tiếp xúc lâu với nó thì cậu nhận ra mình đã yêu nó từ bao giờ rồi. Cậu cũng đã điều tra ra được là không phải ba nó cho người giết mẹ của cậu mà là do mẹ cậu bị mắc ung thư nên mới chết. Ba cậu đã vì hiểu lầm đấy mà trở nên thù hận ba nó, dù có bất kì thù hận nào cậu cũng sẽ không rời xa nó nữa. Vì nó rất là yếu đuối, mỏng manh như chiếc ly vậy, nó có thể vỡ bất cứ lúc nào nên cậu phải ở bên để bảo vệ nó, nó không hề có tội gì cả. Còn nó thì ngạc nhiên đến mức không thể nào thốt lên lời được nữa, ba nó là kẻ sát nhân đã hại chết mẹ cậu. Sự thật đôi lúc làm cho con người ta vui mừng nhưng giờ đây sự thật này làm cho nó dường như tuyệt vọng, nó thấy thật nghẹt thở.
- Ông giết tôi đi, mạng đền mạng. Có oán trả oán, tôi sẽ đền mạng. -nó đứng dậy tiến về phía ba cậu.
- Hừ được, nếu mày đã muốn vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện. Trước tiên, người đâu đưa cậu chủ ra ngoài. -ông ta nhếch môi. Hai người áo đen xuất hiện, bước đến tách cậu ra khỏi nó rồi lôi cậu đi.
- Em yêu anh nhiều lắm. -nó sờ vào mặt cậu lần cuối, rồi quay đi.
- Không. Ba đừng giết cô ấy. -cậu vùng vẫy trong khổ sở, dù có biết võ nhưng với sức của 1 đứa trẻ 12 tuổi thì không thể nào giải quyết hai tên này nhanh được. Ông Trọng đã lấy súng ra và lên đạn, nhắm thẳng vào nó.
- Ba đừng mà, đừng bắn cô ấy. -lúc này cậu đã thoát được khỏi hai tên áo đen và chạy đến chắn cho nó.
- Anh hãy đi đi mà, em sẽ đền mạng cho mẹ của anh. -nó gắng đẩy cậu ra.
- Không, anh không buông. Mẹ anh dù gì cũng đã đi rồi, giờ em định đi theo nữa là à? Anh không cho phép. -cậu vẫn ôm khư khư nó, để mặc cho nó đẩy.
- Thằng con bất hiếu. -cơn giận của ông đã lên đến đỉnh điểm, ông bước đến chỗ cậu và nó đá cậu một cú thật mạnh làm cậu văng ra đập đầu vào một thanh sắt gần đó.
- Máu máu Quang Thắng à, anh có sao không? Anh cố lên, em sẽ đưa anh ra khỏi đây. Sắp có người đến rồi. -nó bò lại gần chỗ cậu nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
- Anh không sao đâu, đừng khóc. Anh muốn nhìn thấy em cười. Vết thương nhỏ mà. -cậu nói rồi lấy tay quệt nước mắt của nó.
- Ừm ừm, em sẽ không khóc đâu em sẽ cười. Chỉ cần anh đừng rời xa em là được. -nó gượng cười đỡ cậu ngồi dậy.
- Ha ha ha, mày dám phản bội tao đi theo nó hả? Hai đứa bây đã yêu nhau vậy thì đi chết chung với nhau đi. -ông ta cười lớn rồi bóp cò "Pằng" một thân ảnh ngã xuống đất.
- Khônggggggggggggggggg. -nó kêu lớn rồi trợn mắt nhìn cậu từ từ ngã xuống, nước mắt không thể kìm lại được nữa rồi.
- Đừng mà Quang Thắng anh đừng bỏ em mà đi, đừng mà. Anh đã hứa với em sau này chúng ta sẽ cùng đi chơi công viên, ăn món ăn mà em thích rồi chúng ta sẽ kết hôn với nhau mà. Anh đừng ngủ nữa hãy mở mắt ra nhìn em đi mà, em còn chưa kịp nói em yêu anh nữa. Đừng bỏ em lại đây 1 mình, anh tỉnh dậy đi mà. Đừng ngủ nữa. -nó gào lên, nước mắt rơi lã chã trên mặt cậu.
- Em đừng khóc, anh cũng yêu em nhiều lắm. Nếu anh không thể qua khỏi thì em hãy tìm một người con trai yêu em thật lòng, sẵn sàng hi sinh vì em để yêu nhé. Hãy xếp anh vào ngăn kéo kí ức đẹp nhất của em là được rồi. -cậu gắng nói rồi ngất đi.
- Không không, anh sẽ không bỏ em phải không? Anh đừng ngủ, em không muốn xa anh. Anh đừng ngủ, mở mắt ra nhìn em đi nè. Lily hứa rằng sau này sẽ không hư nữa đâu, chỉ cần anh mở mắt ra nhìn em là được rồi. Sao anh vẫn chưa tỉnh dậy? Anh đang ngủ mà, phải không? Anh chỉ ngủ thôi, anh sẽ không xa em đâu. Có ai không, gọi cấp cứu đi. Nhanh lên, cứu anh ấy đi. -nó vừa lay cậu vừa kêu.
- "Rầm" Cậu có sao không? Người đâu bắt ông ta lại, giải đi. Đưa hai người họ vào bệnh viện nhanh lên. -Hy đạp cửa chạy vào đỡ nó rồi kêu người đưa cậu đi bệnh viện.
- Cứu lấy Quang Thắng đi Hy ơi, cứu anh ấy đi. -nói xong nó cũng ngất theo.
- Tôi... tôi đã làm gì thế này? Tôi đã hại con trai của chính mình rồi. -ông ta thẫn thờ để cho những người áo đen bắt đi.
Bệnh viện
- Cháu tôi... cháu tôi nó sao rồi? Sao nó lại bị như vậy chứ? Ai làm nó ra như vậy? -cô của cậu vừa khóc vừa hỏi, trong nhà cậu là đứa cô quý nhất, sao giờ lại ra nông nỗi này?
- Thôi em đừng khóc nữa, nó sẽ không sao đâu mà. -Chú của cậu thì ở bên vỗ về cô cậu.
- Quang Thắng bị ba của cậu ấy bắn, vị trí gần tim không biết có qua khỏi hay không. -Hy cố nói, cô cũng rất lo lắng. Cô coi cậu như anh trai ruột của mình, giờ bạn thân của cô vẫn còn đang hôn mê thế này. Tất cả đổ ập hết lên người cô cùng một lúc thật nghẹt thở.
Chuyện gì sẽ xảy ra? Quang Thắng sẽ ra sao? Mọi người cùng đón xem nhé! Em xin lỗi chị Quỳnh Nguyễn vì tặng quà muộn nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.