Chương 12: Ngày Định Mệnh (P3)
Yuri Phạm
02/10/2016
Chap này cũng dành tặng cho chị Quỳnh Nguyễn và bạn Shito nhé. Cảm ơn các độc giả đã đọc truyện của mình *cúi đầu*
Gt về cô và chú của Quang Thắng 1 chút.
Cô của cậu: tên là Cao Thị Trà My, em gái của ông Trọng, 30 tuổi (ở quá khứ), xinh đẹp, dịu dàng, thương cậu nhất trong nhà, có một cậu con trai 15 tuổi (ở quá khứ mới 10 tuổi).
Chú của cậu: Phạm Trần Thế Hùng, chủ tịch tập đoàn lớn thứ 4 thế giới, 35 tuổi (ở quá khứ), một người đàn ông lạnh lùng nhưng đối với người thân thì rất ấm áp, cực kì nghiêm khắc với con, cũng rất quý cậu.
Trong 1 căn phòng toàn màu trắng
- Quang Thắng. -nó kêu to lên và bật dậy.
- Cậu tỉnh rồi à? -cô mở cửa ra rồi chạy lại đỡ nó đứng.
- Anh ấy đâu? -nó sốt sắng hỏi cô.
- Anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, không biết tình hình ra sao. -cô thở dài trả lời.
- Đưa mình ra chỗ anh ấy nhanh lên. -nó vội vã.
- Ừ được rồi. -cô đồng ý.
Trước phòng phẫu thuật
Cô của Quang Thắng vẫn còn thút thít như một đứa trẻ thì nó tiến lại.
- Cháu là ai? -giờ cô mới ngẩng mặt lên.
- Cháu là người yêu anh Thắng ạ. -nó đáp lời dù vẫn còn mệt.
- Tại sao cháu lại ở đây và sao cháu lại mặc đồ bệnh nhân? -cô hỏi nó
- Là do cháu nên anh Thắng mới bị bắn trúng, anh ấy vì bảo vệ cháu nên đã đỡ đạn giùm cháu. -mắt nó đã ngân ngấn nước, nó cúi gằm mặt để không ai tìm thấy.
- Cô còn mặt mũi để mà ở đây à? Cút mau, cô làm cháu tôi ra nông nỗi này mà còn dám ra đây sao? -cô của cậu khi biết được lí do liền tức tối đuổi nó đi.
- Cháu sẽ đi nhưng xin cô hãy để cháu ở đây chờ đến khi nào biết được anh Thắng đã an toàn có được không? Chỉ cần nhìn thấy anh ấy an toàn là cháu mãn nguyện rồi. -nó quỳ xuống, nước mắt cũng đã rơi.
- Hừ cô giữ lời của cô đấy, tôi sẽ không để cô làm hại cháu tôi 1 lần nữa đâu. -bà My không nói gì nữa.
6 tiếng sau
Các bác sĩ đột nhiên chạy ra chạy vào rất là nhiều, ai nấy cũng đều ướt đẫm mồ hôi vì mệt nhưng không dám dừng.
- Tình hình cháu tôi ra sao rồi bác sĩ? -bà My túm 1 vị bác sĩ lại để hỏi.
- Tình hình bệnh nhân đang chuyển biến rất xấu, người nhà hay chuẩn bị tinh thần. -vị bác sĩ mệt mỏi nói rồi lại đi vào. Nó đang ngồi nhắm mắt cầu nguyện cho cậu nghe được câu này cả người bỗng cứng đờ 1 hồi, nước mắt không tự chủ được mà trào ra. Hy ngồi bên nó vỗ về lòng không khỏi xót xa, nếu Quang Thắng mà có chuyện thì nó biết sống ra sao?
1 tiếng nữa
"Cạch" cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
- Chúng tôi rất tiếc, bệnh nhân đã không qua khỏi. -một bác sĩ ra và nói.
- Tại sao? Anh ấy còn sống mà phải không? Ông nói cái gì nhố nhăng vậy? À chắc hôm nay mọi người lừa tôi để tôi ngạc nhiên đứng không? Đây là 1 trò đùa phải không? Tý nữa Quang Thắng sẽ nhảy ra nói với mình là Chúc mừng sinh nhật mình và mình sẽ lại thổi nến như mọi năm rôì cắt bánh ăn đúng không Hy? Quang Thắng không sao đâu, anh ấy còn sống mà, anh ấy chưa chết. Anh ấy chỉ ngủ một chút rồi dậy đúng không? -nó cứ hỏi Hy rồi lại lẩm bẩm 1 mình, Hy thấy vậy không ổn liền ra hiệu cho 1 bác sĩ đứng gần đấy đến tiêm cho nó 1 mũi thuốc an thần. Nó ngủ đến tận ngày hôm sau, những ngày sau đó nó chỉ nhốt mình trong phòng ôm khư khư tấm ảnh của hai người rồi lẩm bẩm 1 mình, không ăn không uống gì cả. Nó không thể tin nổi sự thật đau lòng này nên vẫn tự nhủ rằng cậu sẽ về với nó thôi, hành động đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi kiệt sức phải nhập viện.
~~~~~~~~~~~~ Endflashback ~~~~~~~~~~~
Quá khứ của nó thật bi thương phải không? Khi viết đến đoạn này Yuri khóc mấy lần lận đó *mắt rưng rưng* cùng đón chờ chap sau nhé!
Gt về cô và chú của Quang Thắng 1 chút.
Cô của cậu: tên là Cao Thị Trà My, em gái của ông Trọng, 30 tuổi (ở quá khứ), xinh đẹp, dịu dàng, thương cậu nhất trong nhà, có một cậu con trai 15 tuổi (ở quá khứ mới 10 tuổi).
Chú của cậu: Phạm Trần Thế Hùng, chủ tịch tập đoàn lớn thứ 4 thế giới, 35 tuổi (ở quá khứ), một người đàn ông lạnh lùng nhưng đối với người thân thì rất ấm áp, cực kì nghiêm khắc với con, cũng rất quý cậu.
Trong 1 căn phòng toàn màu trắng
- Quang Thắng. -nó kêu to lên và bật dậy.
- Cậu tỉnh rồi à? -cô mở cửa ra rồi chạy lại đỡ nó đứng.
- Anh ấy đâu? -nó sốt sắng hỏi cô.
- Anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, không biết tình hình ra sao. -cô thở dài trả lời.
- Đưa mình ra chỗ anh ấy nhanh lên. -nó vội vã.
- Ừ được rồi. -cô đồng ý.
Trước phòng phẫu thuật
Cô của Quang Thắng vẫn còn thút thít như một đứa trẻ thì nó tiến lại.
- Cháu là ai? -giờ cô mới ngẩng mặt lên.
- Cháu là người yêu anh Thắng ạ. -nó đáp lời dù vẫn còn mệt.
- Tại sao cháu lại ở đây và sao cháu lại mặc đồ bệnh nhân? -cô hỏi nó
- Là do cháu nên anh Thắng mới bị bắn trúng, anh ấy vì bảo vệ cháu nên đã đỡ đạn giùm cháu. -mắt nó đã ngân ngấn nước, nó cúi gằm mặt để không ai tìm thấy.
- Cô còn mặt mũi để mà ở đây à? Cút mau, cô làm cháu tôi ra nông nỗi này mà còn dám ra đây sao? -cô của cậu khi biết được lí do liền tức tối đuổi nó đi.
- Cháu sẽ đi nhưng xin cô hãy để cháu ở đây chờ đến khi nào biết được anh Thắng đã an toàn có được không? Chỉ cần nhìn thấy anh ấy an toàn là cháu mãn nguyện rồi. -nó quỳ xuống, nước mắt cũng đã rơi.
- Hừ cô giữ lời của cô đấy, tôi sẽ không để cô làm hại cháu tôi 1 lần nữa đâu. -bà My không nói gì nữa.
6 tiếng sau
Các bác sĩ đột nhiên chạy ra chạy vào rất là nhiều, ai nấy cũng đều ướt đẫm mồ hôi vì mệt nhưng không dám dừng.
- Tình hình cháu tôi ra sao rồi bác sĩ? -bà My túm 1 vị bác sĩ lại để hỏi.
- Tình hình bệnh nhân đang chuyển biến rất xấu, người nhà hay chuẩn bị tinh thần. -vị bác sĩ mệt mỏi nói rồi lại đi vào. Nó đang ngồi nhắm mắt cầu nguyện cho cậu nghe được câu này cả người bỗng cứng đờ 1 hồi, nước mắt không tự chủ được mà trào ra. Hy ngồi bên nó vỗ về lòng không khỏi xót xa, nếu Quang Thắng mà có chuyện thì nó biết sống ra sao?
1 tiếng nữa
"Cạch" cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
- Chúng tôi rất tiếc, bệnh nhân đã không qua khỏi. -một bác sĩ ra và nói.
- Tại sao? Anh ấy còn sống mà phải không? Ông nói cái gì nhố nhăng vậy? À chắc hôm nay mọi người lừa tôi để tôi ngạc nhiên đứng không? Đây là 1 trò đùa phải không? Tý nữa Quang Thắng sẽ nhảy ra nói với mình là Chúc mừng sinh nhật mình và mình sẽ lại thổi nến như mọi năm rôì cắt bánh ăn đúng không Hy? Quang Thắng không sao đâu, anh ấy còn sống mà, anh ấy chưa chết. Anh ấy chỉ ngủ một chút rồi dậy đúng không? -nó cứ hỏi Hy rồi lại lẩm bẩm 1 mình, Hy thấy vậy không ổn liền ra hiệu cho 1 bác sĩ đứng gần đấy đến tiêm cho nó 1 mũi thuốc an thần. Nó ngủ đến tận ngày hôm sau, những ngày sau đó nó chỉ nhốt mình trong phòng ôm khư khư tấm ảnh của hai người rồi lẩm bẩm 1 mình, không ăn không uống gì cả. Nó không thể tin nổi sự thật đau lòng này nên vẫn tự nhủ rằng cậu sẽ về với nó thôi, hành động đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi kiệt sức phải nhập viện.
~~~~~~~~~~~~ Endflashback ~~~~~~~~~~~
Quá khứ của nó thật bi thương phải không? Khi viết đến đoạn này Yuri khóc mấy lần lận đó *mắt rưng rưng* cùng đón chờ chap sau nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.