Cô Nàng Báo Tuyết Không Muốn Trở Thành Bia Đỡ Đạn
Chương 23:
Bá Đạo Chủng Thái
25/06/2024
Tình huống như vậy khiến chân mày của Bá Cách càng nhíu chặt hơn, chỉ là cuối cùng anh ta cũng không tóm những người thú kia lại hỏi chuyện gì xảy ra, mà cầm cái bọc lá nhỏ sải bước tiến về phía nhà mình.
Lúc này, một người thú giống cái mặc váy da thú màu vàng nhạt, thân hình khỏe đẹp với mái tóc màu nâu hạt dẻ xuất hiện trước mặt anh ta, đồng thời cũng chặn lại đường đi của anh ta.
“Bá Cách này.”
Bá Cách không quen biết giống cái này, giọng điệu lạnh lùng, mơ hồ mang theo chút mất kiên nhẫn: “Tránh ra.”
Người thú giống cái tựa như không nghe thấy lời của ánh ta, gương mặt xinh đẹp màu lúa mì nở một nụ cười quyến rũ: “Bá Cách, thứ anh đang cầm trong tay là quả sữa đúng không? Loại quả này không dễ hái, tôi muốn ăn từ lâu rồi, tôi có thể dùng thịt của hươu sừng nhọn đổi lấy quả của anh được không?”
Khứu giác của cô ta nhạy bén, đã ngửi thất mùi sữa thơm ngát từ quả sữa trong bọc nhỏ bằng lá cây kia.
“Không đổi, tránh ra!”
“Bá Cách...” An Ni không ngờ Bá Cách lại khó thân thiết như vậy. Lúc cô ta đang chuẩn bị nói thêm gì đó, lại trông thấy con ngươi màu vàng nhạt kia của anh ta lạnh lùng nhìn tới, mang theo vẻ tàn bạo và hoang dã của người thú ăn thịt.
Điều này quả thực đã dọa cho người thú sóc là An Ni sợ hết hồn. Vốn dĩ cô ta đã sợ hãi giống đực ăn thịt trong hình dạng thú, bây giờ bị Bá Cách nhìn như thế, toàn thân An Ni cứng ngắc tại chỗ. Trái tim giống như bị đóng băng lại, ngay cả việc đập cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Cho đến khi Bá Cách đi xa, An Ni mới chầm chậm hoàn hồn lại, trái tim cũng từ từ hồi phục nhịp đập bình thường. Cô ta sợ sệt vỗ vỗ ngực mình, trong miệng lẩm bẩm: “Chẳng trách Ngải Vi Lạp không thích Bá Cách, tính cách tệ hại như vậy, giống cái nào lại thích chứ?”
An Ni cũng không quan tâm những giống cái khác nghĩ như thế nào, dù sao cô ta cũng sẽ không tìm đến anh ta nữa!
Bá Cách đi vòng qua An Ni, tiếp tục đi về phía nhà mình.
Trừ An Ni ra, anh ta còn gặp phải rất nhiều người thú giống cái trên đường về nhà, còn chưa nói ra được mấy câu, bọn họ đã bị ánh mắt lạnh giá của anh ta dọa lùi bước.
Cho đến lúc trở về nhà, Bá Cách mới thở phào nhẹ nhõm một cách khó nhận ra.
Chẳng mấy chốc, anh ta lại cảm thấy khó hiểu, tại sao hôm nay người thú trong bộ tộc nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như vậy nhỉ? Còn cả những người thú giống cái kia nữa, không phải anh ta đã từ chối bọn họ một cách rõ ràng rồi sao?
Mặc dù Bá Cách không cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của những người thú giống cái kia, có điều trí nhớ của anh ta không kém đến nỗi không nhớ ra những người thú giống cái đã mời anh ta làm bạn đời ở buổi lễ mừng mấy ngày trước.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Bá Cách mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt vô thức dán chặt vào quả sữa được bọc trong lá cây.
“Bá Cách? Bá Cách ơi? Cậu ở đâu?”
Một lúc sau, âm thanh của Tư Lạp Tư vang lên, theo sau đó là tiếng anh ta gõ cửa sân.
Bá Cách thoát khỏi dòng suy nghĩ, bước ra khỏi nhà đá mở cửa cho Tư Lạp Tư.
Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, giọng nói của anh ta lập tức dừng lại, còn dè dặt nhìn Bá Cách.
Người kia theo bản năng nhíu mày lại: “Làm sao thế?”
Lúc Tư Lạp Tư đến đã thấy không ít người thú ở gần đó đang lén lút quan sát mình, cho nên anh ta biết nơi này không phải chỗ để nói chuyện, vội vàng lên tiếng: “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Lúc này, một người thú giống cái mặc váy da thú màu vàng nhạt, thân hình khỏe đẹp với mái tóc màu nâu hạt dẻ xuất hiện trước mặt anh ta, đồng thời cũng chặn lại đường đi của anh ta.
“Bá Cách này.”
Bá Cách không quen biết giống cái này, giọng điệu lạnh lùng, mơ hồ mang theo chút mất kiên nhẫn: “Tránh ra.”
Người thú giống cái tựa như không nghe thấy lời của ánh ta, gương mặt xinh đẹp màu lúa mì nở một nụ cười quyến rũ: “Bá Cách, thứ anh đang cầm trong tay là quả sữa đúng không? Loại quả này không dễ hái, tôi muốn ăn từ lâu rồi, tôi có thể dùng thịt của hươu sừng nhọn đổi lấy quả của anh được không?”
Khứu giác của cô ta nhạy bén, đã ngửi thất mùi sữa thơm ngát từ quả sữa trong bọc nhỏ bằng lá cây kia.
“Không đổi, tránh ra!”
“Bá Cách...” An Ni không ngờ Bá Cách lại khó thân thiết như vậy. Lúc cô ta đang chuẩn bị nói thêm gì đó, lại trông thấy con ngươi màu vàng nhạt kia của anh ta lạnh lùng nhìn tới, mang theo vẻ tàn bạo và hoang dã của người thú ăn thịt.
Điều này quả thực đã dọa cho người thú sóc là An Ni sợ hết hồn. Vốn dĩ cô ta đã sợ hãi giống đực ăn thịt trong hình dạng thú, bây giờ bị Bá Cách nhìn như thế, toàn thân An Ni cứng ngắc tại chỗ. Trái tim giống như bị đóng băng lại, ngay cả việc đập cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Cho đến khi Bá Cách đi xa, An Ni mới chầm chậm hoàn hồn lại, trái tim cũng từ từ hồi phục nhịp đập bình thường. Cô ta sợ sệt vỗ vỗ ngực mình, trong miệng lẩm bẩm: “Chẳng trách Ngải Vi Lạp không thích Bá Cách, tính cách tệ hại như vậy, giống cái nào lại thích chứ?”
An Ni cũng không quan tâm những giống cái khác nghĩ như thế nào, dù sao cô ta cũng sẽ không tìm đến anh ta nữa!
Bá Cách đi vòng qua An Ni, tiếp tục đi về phía nhà mình.
Trừ An Ni ra, anh ta còn gặp phải rất nhiều người thú giống cái trên đường về nhà, còn chưa nói ra được mấy câu, bọn họ đã bị ánh mắt lạnh giá của anh ta dọa lùi bước.
Cho đến lúc trở về nhà, Bá Cách mới thở phào nhẹ nhõm một cách khó nhận ra.
Chẳng mấy chốc, anh ta lại cảm thấy khó hiểu, tại sao hôm nay người thú trong bộ tộc nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như vậy nhỉ? Còn cả những người thú giống cái kia nữa, không phải anh ta đã từ chối bọn họ một cách rõ ràng rồi sao?
Mặc dù Bá Cách không cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của những người thú giống cái kia, có điều trí nhớ của anh ta không kém đến nỗi không nhớ ra những người thú giống cái đã mời anh ta làm bạn đời ở buổi lễ mừng mấy ngày trước.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Bá Cách mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt vô thức dán chặt vào quả sữa được bọc trong lá cây.
“Bá Cách? Bá Cách ơi? Cậu ở đâu?”
Một lúc sau, âm thanh của Tư Lạp Tư vang lên, theo sau đó là tiếng anh ta gõ cửa sân.
Bá Cách thoát khỏi dòng suy nghĩ, bước ra khỏi nhà đá mở cửa cho Tư Lạp Tư.
Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, giọng nói của anh ta lập tức dừng lại, còn dè dặt nhìn Bá Cách.
Người kia theo bản năng nhíu mày lại: “Làm sao thế?”
Lúc Tư Lạp Tư đến đã thấy không ít người thú ở gần đó đang lén lút quan sát mình, cho nên anh ta biết nơi này không phải chỗ để nói chuyện, vội vàng lên tiếng: “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.