Chương 2
Vân Anh
15/09/2017
Tại lớp 12A
Ném cái cặp xuống bàn, Vy Anh ngồi phịch xuống.Giọng càu nhàu.
-Mệt đứt cả hơi tưởng muộn rồi chứ.
Trúc Yến(bạn thân của Vy Anh) từ đầu lù lù xuất hiện trước mặt.
- Cậu làm gì mà suốt ngày đi muộn thế.
- Haiz! Ngại đi sớm lắm.
Vy Anh lười nhác đáp. Khẽ xoa đầu Vy Anh, Trúc Yến nói.
-Cậu xem thử ngăn bàn đi, nhiều bất ngờ làm đấy.
Thấy Trúc Yến nói vậy , Vy Anh liền cuối xuống ngăn bàn.
Ngán ngẩm thở dài, Vy Anh nói.
- Haiz , vừa mới dọn ngăn bàn xong.
- Cậu lại định vất đi à. Quà của mí bạn ấy đấy. Tấm lòng cả.
- Thôi cậu xử lí nó hộ tớ với.
Vy Anh ủê oải nói. Sau khi Trúc Yến mang lũ phiền phước đi . Vy Anh khẽ đè nhẹ lên bàn , ánh mắt pha chút buồn, nhìn xa xăm. Bàn tay vô thức cầm chiếc vòng cổ đang đeo.
-" Thế là 13 năm rồi cậu nhỉ, cậu giờ thế nào? Cậu...có còn nhớ tớ không?...hay quên tớ rồi "
Vy Anh khẽ thở dài...
Cô giáo bước vào lớp, sau khi cô đã yên vị ở bàn giáo viên, giọng cô đều đều.
- Các em, hôm nay chúng ta có học sinh mới.
Dứt lời,cánh cửa được mở ra. Một cậu con trai với mái tóc hung đỏ. Đôi tai đeo khuyên hình đầu lâu sáng rọi. Khuân mặt đẹp trai chỉ có thể miêu tả bằng từ Cool. Cao 1m8. Nói chung là rất đẹp trai.
- Saran.Rất vui được làm quen.
-" Saoran ???"
Vy Anh đang nhìn xa xăm thì nghe được tên này. Giật mình Vy Anh quay lên bục giảng,bắt gặp khuân mặt cao ngạo đang nhìn mình. Không hiểu sao Vy Anh lại quay mặt đi chỗ khác khi bắt gặp ánh mắt đấy.
-Em có thể chọn chỗ ngồi.
-Vâng
Khẽ khéo chiếc ghế ra, Saoran ngồi xuống, Vy Anh thì tròn xoe mắt.
-" Tại sao cậu ta lại ngồi đây" Vy Anh nghĩ thầm nhưng vẫn cố nở một nụ cười tươi nhất vó thể.
-Chào cậu, Tớ tên Vy Anh rất vui được làm quen.
Saoran khẽ gật đầu thay cho câu trả lời rồi quay mặt đi luôn.
Thật sự trong lòng Vy Anh hiện đang rối bời.
-" Cậu ta thật giống với cậu ấy kể cả tên và khuân mặt hay là....là cậu ấy. Không...không thể nào."
Hai cái ý nghĩ ấy cứ đấu tranh lẫn nhau. Khiến khuân mặt nhăn nhó lại càng đáng yêu hơn.
Vy Anh không biết cái cảnh đấy đã thu vào tầm mắt của ai đó. Một nụ cười khẽ qua.
-" Cậu vẫn đáng yêu như ngày nào, Vy Anh nhỉ!!!"
Ném cái cặp xuống bàn, Vy Anh ngồi phịch xuống.Giọng càu nhàu.
-Mệt đứt cả hơi tưởng muộn rồi chứ.
Trúc Yến(bạn thân của Vy Anh) từ đầu lù lù xuất hiện trước mặt.
- Cậu làm gì mà suốt ngày đi muộn thế.
- Haiz! Ngại đi sớm lắm.
Vy Anh lười nhác đáp. Khẽ xoa đầu Vy Anh, Trúc Yến nói.
-Cậu xem thử ngăn bàn đi, nhiều bất ngờ làm đấy.
Thấy Trúc Yến nói vậy , Vy Anh liền cuối xuống ngăn bàn.
Ngán ngẩm thở dài, Vy Anh nói.
- Haiz , vừa mới dọn ngăn bàn xong.
- Cậu lại định vất đi à. Quà của mí bạn ấy đấy. Tấm lòng cả.
- Thôi cậu xử lí nó hộ tớ với.
Vy Anh ủê oải nói. Sau khi Trúc Yến mang lũ phiền phước đi . Vy Anh khẽ đè nhẹ lên bàn , ánh mắt pha chút buồn, nhìn xa xăm. Bàn tay vô thức cầm chiếc vòng cổ đang đeo.
-" Thế là 13 năm rồi cậu nhỉ, cậu giờ thế nào? Cậu...có còn nhớ tớ không?...hay quên tớ rồi "
Vy Anh khẽ thở dài...
Cô giáo bước vào lớp, sau khi cô đã yên vị ở bàn giáo viên, giọng cô đều đều.
- Các em, hôm nay chúng ta có học sinh mới.
Dứt lời,cánh cửa được mở ra. Một cậu con trai với mái tóc hung đỏ. Đôi tai đeo khuyên hình đầu lâu sáng rọi. Khuân mặt đẹp trai chỉ có thể miêu tả bằng từ Cool. Cao 1m8. Nói chung là rất đẹp trai.
- Saran.Rất vui được làm quen.
-" Saoran ???"
Vy Anh đang nhìn xa xăm thì nghe được tên này. Giật mình Vy Anh quay lên bục giảng,bắt gặp khuân mặt cao ngạo đang nhìn mình. Không hiểu sao Vy Anh lại quay mặt đi chỗ khác khi bắt gặp ánh mắt đấy.
-Em có thể chọn chỗ ngồi.
-Vâng
Khẽ khéo chiếc ghế ra, Saoran ngồi xuống, Vy Anh thì tròn xoe mắt.
-" Tại sao cậu ta lại ngồi đây" Vy Anh nghĩ thầm nhưng vẫn cố nở một nụ cười tươi nhất vó thể.
-Chào cậu, Tớ tên Vy Anh rất vui được làm quen.
Saoran khẽ gật đầu thay cho câu trả lời rồi quay mặt đi luôn.
Thật sự trong lòng Vy Anh hiện đang rối bời.
-" Cậu ta thật giống với cậu ấy kể cả tên và khuân mặt hay là....là cậu ấy. Không...không thể nào."
Hai cái ý nghĩ ấy cứ đấu tranh lẫn nhau. Khiến khuân mặt nhăn nhó lại càng đáng yêu hơn.
Vy Anh không biết cái cảnh đấy đã thu vào tầm mắt của ai đó. Một nụ cười khẽ qua.
-" Cậu vẫn đáng yêu như ngày nào, Vy Anh nhỉ!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.