Chương 3
Vân Anh
15/09/2017
-Giờ ra chơi-
Chẳng biết Trúc Yến từ đâu chạy đến.
-Vy Anh có người muốn gặp cậu kìa.Mí bạn í đó.
Rồi chẳng nói chẳng rằng kéo luôn Vy Anh đi, trước khi đi chẳng biết sao Vy Anh lại quay mặt khẽ liếc Saoran nhưng cậu ta chẳng thèm để ý. Thấy khá hụt hẫng.
-"VyVy-chan" Tớ thích cậu. làm người iu bọn tớ nhé(o0).
Huy-người cầm đầu "mí bạn này"
Vy Anh nhăn nhó cả khuân mặt. Đây không biết lần thứ bao nhiêu.Vy Anh muốn đạp cho mấy phát.Vy Anh uể oải nói.
-Mấy cậu làm vậy không biết mệt à.
-Không bọn tớ yêu "VyVy-chan" nhất.
-Phiền phước quá.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.Không ai khác chính là Saoran.Saoran vừa dứt lời đã thu lai biết bao ánh nhìn,đặc biệt là nhóm Huy. Huy hắng giọng.
-Thằng kia! Mày là thẳng nào mà dám ra oai ở đây.
Chẳng liếc mắt nhìn lấy một cái, Saoran lạnh lùng trả lời.
-Tôi là ai không quan trọng.Chẳng qua thấy khó chịu nên lên tiếng thôi.
-Mày...mày...
Huy tức quá nói không nên lời.Saoran vẫn thơ ơ đọc sách chẳng mấy quan tâm đến có cái đầu đang tức xì khói.
Biết là nếu mình khônng ngăn lại ắt hẳn sẽ có đánh nhau.Vy Anh dùng sức đẩy nhóm Huy ra ngoài, giọng làu nhàu.
-Các cậu về lớp đi hôm nay tôi hơi mệt đường quấy rầy tôi.
-" VyVy- chan" Cậu có sao không. Phải ăn uống đầy đủ,nghỉ ngơi cho nhanh khỏe,...bla bla...
Sau khi tống một đám lắm chuyện đi, Vy Anh muốn ra vườn hoa của trường một mình nên dặn Trúc yến ở lại lớp xin nghỉ một tiết cho mình.
Vy Anh ngồi lên chiếc ghế đá ở vườn hoa trường thưởng thức không khí trong lành, thoảng mùi hương hoa quyến rũ,tiếng chim hót nghe êm tai,quả thật đây là tuyệt vời nhất của trường.Khẽ khép đôi mi, Vy Anh chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình mà không hề biết có người đang ngắm nhìn mình.
- Tớ có thể ngồi đây không???
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.Vy Anh mở mắt,ngạc nhiên.
- Ơ...Saoran???Sao cậu lại ra đây.
Khẽ nhếch miệng cười,Saoran nói.
- Cậu có vẻ nhớ tên tớ nhanh nhỉ!!!Tớ xin nghỉ.
Khẽ nhích người sang một bên tỏ ý mời ngồi Vy Anh thật thà trả lời.
-Thật ra!Tên cậu khá giống một người bạn thân của tớ hồi nhỏ,... nên tớ khá ấn tượng với tên của cậu.
-Vậy à, thế cậu bạn thân của cậu đâu. Tớ rất muốn gặp đấy.
Nghe Saoran nói thế mặt Vy Anh buồn thiu nói.
-Cậu ấy sang Hàn từ lâu rồi.
-Kể tớ nghe được không???
Chẳng hiểu một lí do gì mà Vy Anh rất tin tưởng và rất thích trò chuyện với cậu bạn này.Thế là Vy Anh và Saoran nói chuyện với nhau hết tiết.
Khẽ đứng dậy phủi nhẹ lớp bụi ở áo. Vy Anh cười tươi
-Cảm ơn cậu đã nghe tớ nói nhảm từ nãy giờ. Thôi .Cậu cứ ngồi ở đây chơi nhé!Tớ vào lớp trước.
Vy Anh toan bước đi thì bị một lực nhỏ kéo.Saoran cầm chặt tay Vy Anh , giọng nói có chút huyền bí.
-Cậu thật sự, không nhận ra tớ sao.Hay cậu cố tình không thừa nhận.
Vy Anh ngây ngốc.Vội rụt tay lại.
-Cậu nói gì vậy, tớ không hiểu
Thấy Vy Anh như vậy,Saoran khẽ cười.Xoa nhẹ đầu Vy Anh, lôi trong cổ mình ra một chiếc dây chuyền y như của Vy Anh.
-Cậu nhận ra cái này chứ.
...
Vy Anh không kìm được nước mắt, người mà ngày đêm nhớ mong quay về thì ra đang đứng trước mặt mình.Không chủ động được hành động của mình,Vy Anh chạy đến ôm lấy Saorao.Khá bất ngờ về hành động của Vy Anh.Khuân mặt Saoran bỗng chốc hơi đỏ.Vy Anh nói trong tiếng nấc.
-HuHu..Đồ chết bầm nhà cậu, cậu hứa sẽ quay về nhanh cơ mà.Sao giờ mới quay về, cậu biết tớ nhớ cậu lắm không.
Khẽ phì cười, Saoran trêu Vy Anh.
- Cậu nhớ tớ vậy cơ á!
Vy Anh chẳng suy nghĩ gì nhiều,gật đầu cái rụt.
Sau vài giây địnnh hình lạ.Vy Anh vội đẩy Saoran ra, ho nhẹ vài tiếng, khuân mặt trắng hồng ấy như được thoa thêm một lớp phấn,trông rất đáng yêu.Vy Anh khẽ liếc mắt sang nhìn Saoran, thấy cậu ta đang cười.
-"Hix...Hix. mình vừa làm gì thế không biết, muốn chui xuốg đất quá"
Vy Anh nghĩ thầm.
Saoran thấy Vy Anh liếc nhìn mình như thế không sao nhịn được cười.Bất giác đưa tay ôm lấy Vy Anh trước sự ngỡ ngàng của cô bạn. Hương thơn nam tính đang ôm trọn tâm trí Vy Anh. Saoran nhẹ nhàng nói.
-Tớ cũng nhớ cậu.Xin lỗi vì không về sớm được.
Vy Anh cứ thế đứng bất động.Saoran mong thời gian đừng trôi nữa,dừng lạ ở đây thôi,có thể ôm Vy Anh mãi thế này thật tốt.Khẽ điều chỉnh nhịp tim đang đập nhanh, Vy Anh khẽ đẩy nhẹ Saoran ra, đánh trống lảng.
-Saoran vào lớp rồi. Mình vào lớp thôi.
-Ừ.
Saoran tiếc nuối. Cầm tay Vy Anh đi nhanh về lớp.
Chẳng biết Trúc Yến từ đâu chạy đến.
-Vy Anh có người muốn gặp cậu kìa.Mí bạn í đó.
Rồi chẳng nói chẳng rằng kéo luôn Vy Anh đi, trước khi đi chẳng biết sao Vy Anh lại quay mặt khẽ liếc Saoran nhưng cậu ta chẳng thèm để ý. Thấy khá hụt hẫng.
-"VyVy-chan" Tớ thích cậu. làm người iu bọn tớ nhé(o0).
Huy-người cầm đầu "mí bạn này"
Vy Anh nhăn nhó cả khuân mặt. Đây không biết lần thứ bao nhiêu.Vy Anh muốn đạp cho mấy phát.Vy Anh uể oải nói.
-Mấy cậu làm vậy không biết mệt à.
-Không bọn tớ yêu "VyVy-chan" nhất.
-Phiền phước quá.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.Không ai khác chính là Saoran.Saoran vừa dứt lời đã thu lai biết bao ánh nhìn,đặc biệt là nhóm Huy. Huy hắng giọng.
-Thằng kia! Mày là thẳng nào mà dám ra oai ở đây.
Chẳng liếc mắt nhìn lấy một cái, Saoran lạnh lùng trả lời.
-Tôi là ai không quan trọng.Chẳng qua thấy khó chịu nên lên tiếng thôi.
-Mày...mày...
Huy tức quá nói không nên lời.Saoran vẫn thơ ơ đọc sách chẳng mấy quan tâm đến có cái đầu đang tức xì khói.
Biết là nếu mình khônng ngăn lại ắt hẳn sẽ có đánh nhau.Vy Anh dùng sức đẩy nhóm Huy ra ngoài, giọng làu nhàu.
-Các cậu về lớp đi hôm nay tôi hơi mệt đường quấy rầy tôi.
-" VyVy- chan" Cậu có sao không. Phải ăn uống đầy đủ,nghỉ ngơi cho nhanh khỏe,...bla bla...
Sau khi tống một đám lắm chuyện đi, Vy Anh muốn ra vườn hoa của trường một mình nên dặn Trúc yến ở lại lớp xin nghỉ một tiết cho mình.
Vy Anh ngồi lên chiếc ghế đá ở vườn hoa trường thưởng thức không khí trong lành, thoảng mùi hương hoa quyến rũ,tiếng chim hót nghe êm tai,quả thật đây là tuyệt vời nhất của trường.Khẽ khép đôi mi, Vy Anh chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình mà không hề biết có người đang ngắm nhìn mình.
- Tớ có thể ngồi đây không???
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.Vy Anh mở mắt,ngạc nhiên.
- Ơ...Saoran???Sao cậu lại ra đây.
Khẽ nhếch miệng cười,Saoran nói.
- Cậu có vẻ nhớ tên tớ nhanh nhỉ!!!Tớ xin nghỉ.
Khẽ nhích người sang một bên tỏ ý mời ngồi Vy Anh thật thà trả lời.
-Thật ra!Tên cậu khá giống một người bạn thân của tớ hồi nhỏ,... nên tớ khá ấn tượng với tên của cậu.
-Vậy à, thế cậu bạn thân của cậu đâu. Tớ rất muốn gặp đấy.
Nghe Saoran nói thế mặt Vy Anh buồn thiu nói.
-Cậu ấy sang Hàn từ lâu rồi.
-Kể tớ nghe được không???
Chẳng hiểu một lí do gì mà Vy Anh rất tin tưởng và rất thích trò chuyện với cậu bạn này.Thế là Vy Anh và Saoran nói chuyện với nhau hết tiết.
Khẽ đứng dậy phủi nhẹ lớp bụi ở áo. Vy Anh cười tươi
-Cảm ơn cậu đã nghe tớ nói nhảm từ nãy giờ. Thôi .Cậu cứ ngồi ở đây chơi nhé!Tớ vào lớp trước.
Vy Anh toan bước đi thì bị một lực nhỏ kéo.Saoran cầm chặt tay Vy Anh , giọng nói có chút huyền bí.
-Cậu thật sự, không nhận ra tớ sao.Hay cậu cố tình không thừa nhận.
Vy Anh ngây ngốc.Vội rụt tay lại.
-Cậu nói gì vậy, tớ không hiểu
Thấy Vy Anh như vậy,Saoran khẽ cười.Xoa nhẹ đầu Vy Anh, lôi trong cổ mình ra một chiếc dây chuyền y như của Vy Anh.
-Cậu nhận ra cái này chứ.
...
Vy Anh không kìm được nước mắt, người mà ngày đêm nhớ mong quay về thì ra đang đứng trước mặt mình.Không chủ động được hành động của mình,Vy Anh chạy đến ôm lấy Saorao.Khá bất ngờ về hành động của Vy Anh.Khuân mặt Saoran bỗng chốc hơi đỏ.Vy Anh nói trong tiếng nấc.
-HuHu..Đồ chết bầm nhà cậu, cậu hứa sẽ quay về nhanh cơ mà.Sao giờ mới quay về, cậu biết tớ nhớ cậu lắm không.
Khẽ phì cười, Saoran trêu Vy Anh.
- Cậu nhớ tớ vậy cơ á!
Vy Anh chẳng suy nghĩ gì nhiều,gật đầu cái rụt.
Sau vài giây địnnh hình lạ.Vy Anh vội đẩy Saoran ra, ho nhẹ vài tiếng, khuân mặt trắng hồng ấy như được thoa thêm một lớp phấn,trông rất đáng yêu.Vy Anh khẽ liếc mắt sang nhìn Saoran, thấy cậu ta đang cười.
-"Hix...Hix. mình vừa làm gì thế không biết, muốn chui xuốg đất quá"
Vy Anh nghĩ thầm.
Saoran thấy Vy Anh liếc nhìn mình như thế không sao nhịn được cười.Bất giác đưa tay ôm lấy Vy Anh trước sự ngỡ ngàng của cô bạn. Hương thơn nam tính đang ôm trọn tâm trí Vy Anh. Saoran nhẹ nhàng nói.
-Tớ cũng nhớ cậu.Xin lỗi vì không về sớm được.
Vy Anh cứ thế đứng bất động.Saoran mong thời gian đừng trôi nữa,dừng lạ ở đây thôi,có thể ôm Vy Anh mãi thế này thật tốt.Khẽ điều chỉnh nhịp tim đang đập nhanh, Vy Anh khẽ đẩy nhẹ Saoran ra, đánh trống lảng.
-Saoran vào lớp rồi. Mình vào lớp thôi.
-Ừ.
Saoran tiếc nuối. Cầm tay Vy Anh đi nhanh về lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.