Chương 5
Vân Anh
15/09/2017
Khẽ lau giọt nước mắt còn đọng trên mi của Vy Anh, Saoran mỉn cười nhưng lòng rất đau.
" Ngốc!Cậu lại khóc vì tớ rồi".
Lúc về....
Vy Anh nhanh chóng thu gọn sách vở,còn Saoran thì ung dung ngồi ngắm nhìn cô bạn thân, miệng không ngừng cười.
- Sao cậu cứ cười hoài vậy, hay mặt tớ có cái gì à!
Bẹo má Vy Anh, Saoran khoác chiếc balo lên vai, hai tay đút túi miệng cười.
- Nhanh lên nào!tớ đói rồi.
Rồi bước đi nhưng vẫn chậm để Vy Anh theo kịp.
Bước tới gần Vy Anh cười nói,
-Cậu về bao giờ vậy!sao không cho tớ biết.
-(nhún vai)- Tớ vừa về sáng nay,đi học luôn.Tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu mà.
-Sao cậu không nghỉ ngơi, đường xa thế chắc mệt lắm nhỉ.Rõ ngốc mà.
Saoran dừng lại.Thấy lạ Vy Anh liền hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
-Không!Hì!Chẳng qua là tớ vào học luôn vì muốn ngắm nhìn người tớ nhớ bao lâu nay ấy mà.
Vy Anh đỏ bừng cả khuân mặt,giọng lắp bắp.
- Mặc kệ cậu tớ đi trước.
Rồi cố bước đi thật nhanh.
- "Thật đáng yêu mà!chỉ muốn đem về nhà mình luôn không cho đi đâu nữa"
Saoran nghĩ thầm rồi bước thật nhanh đến chỗ Vy Anh,đi trước mặt Vy Anh.
-Sao vậy?
Vy Anh ngạc nhiên hỏi.Đặt hai tay lên vai Vy Anh, Saoran ánh mắt đây ma mị.
-Cậu...cậu phải chịu trách nhiệm với tớ.
Vy Anh đỏ bừng mặt.
-Trách...trách nhiệm gì chứ!
Saoran từng chút từng chút lại gần Vy Anh.
-Sao nhỉ,tại đi học để nhìn thấy khuân mặt cậu nên cậu phải nấu cho tớ ăn.
Đẩy nhẹ Saoran, khuân mặt của Vy Anh lại càng đỏ hơn.
-Được rồi tớ sẽ nấu cho cậu.
Khẽ nín cười,Saoran vươn tay ôm chặt ngang mình nói
- Chúng ta về nào!
-----...----
Saoran và Vy Anh không ngừng nói chuyện trên đường đi,Saoran kể cho Vy Anh nghe về cuộc sống ở bên Hàn, những câu chuyện nhỏ.
- Ê.Hai đứa kia đứng lại cái coi.
Một đám thanh niên vây xung quay Vy Anh và Saoran.Người đi đường chẳng ai muốn gây rắc rối cho mình nên mặc kệ và đi luôn.
- Muốn gì.
Saoran lạnh lùng nói, khẽ đẩy Vy Anh ra đằng sau mình.Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám thanh niên.
" Ngốc!Cậu lại khóc vì tớ rồi".
Lúc về....
Vy Anh nhanh chóng thu gọn sách vở,còn Saoran thì ung dung ngồi ngắm nhìn cô bạn thân, miệng không ngừng cười.
- Sao cậu cứ cười hoài vậy, hay mặt tớ có cái gì à!
Bẹo má Vy Anh, Saoran khoác chiếc balo lên vai, hai tay đút túi miệng cười.
- Nhanh lên nào!tớ đói rồi.
Rồi bước đi nhưng vẫn chậm để Vy Anh theo kịp.
Bước tới gần Vy Anh cười nói,
-Cậu về bao giờ vậy!sao không cho tớ biết.
-(nhún vai)- Tớ vừa về sáng nay,đi học luôn.Tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu mà.
-Sao cậu không nghỉ ngơi, đường xa thế chắc mệt lắm nhỉ.Rõ ngốc mà.
Saoran dừng lại.Thấy lạ Vy Anh liền hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
-Không!Hì!Chẳng qua là tớ vào học luôn vì muốn ngắm nhìn người tớ nhớ bao lâu nay ấy mà.
Vy Anh đỏ bừng cả khuân mặt,giọng lắp bắp.
- Mặc kệ cậu tớ đi trước.
Rồi cố bước đi thật nhanh.
- "Thật đáng yêu mà!chỉ muốn đem về nhà mình luôn không cho đi đâu nữa"
Saoran nghĩ thầm rồi bước thật nhanh đến chỗ Vy Anh,đi trước mặt Vy Anh.
-Sao vậy?
Vy Anh ngạc nhiên hỏi.Đặt hai tay lên vai Vy Anh, Saoran ánh mắt đây ma mị.
-Cậu...cậu phải chịu trách nhiệm với tớ.
Vy Anh đỏ bừng mặt.
-Trách...trách nhiệm gì chứ!
Saoran từng chút từng chút lại gần Vy Anh.
-Sao nhỉ,tại đi học để nhìn thấy khuân mặt cậu nên cậu phải nấu cho tớ ăn.
Đẩy nhẹ Saoran, khuân mặt của Vy Anh lại càng đỏ hơn.
-Được rồi tớ sẽ nấu cho cậu.
Khẽ nín cười,Saoran vươn tay ôm chặt ngang mình nói
- Chúng ta về nào!
-----...----
Saoran và Vy Anh không ngừng nói chuyện trên đường đi,Saoran kể cho Vy Anh nghe về cuộc sống ở bên Hàn, những câu chuyện nhỏ.
- Ê.Hai đứa kia đứng lại cái coi.
Một đám thanh niên vây xung quay Vy Anh và Saoran.Người đi đường chẳng ai muốn gây rắc rối cho mình nên mặc kệ và đi luôn.
- Muốn gì.
Saoran lạnh lùng nói, khẽ đẩy Vy Anh ra đằng sau mình.Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám thanh niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.