Chương 6
Vân Anh
15/09/2017
-Tụi anh cũng chẳng muốn gì.Chỉ muốn mượn hai cưng ít tiền.
Nhếch môi,Saoran ném cho đám thanh niên ánh mắt đầy khinh bỉ,lạnh lùng.
-Bao nhiêu?
-À.Tiện thể cho tui anh mượn luôn em gái đằng sau đi.
-Muốn mượn tôi.?
Vy Anh đẩy nhẹ Saoran ra sau,nở một nụ cười thích thú
-Phải rồi!Đi với bọn anh, bọn anh sẽ chiều em hết mức.Chứ ở với thằng kia haha..thật sự là không có tương lai đâu em.
Rồi bọn chúng cười lên rầm rộ.Khuân mặt lộ rõ sự đểu cáng.
------------BINH----------
Ánh mắt không chút cảm xúc,Saoran đấm thẳng vào thằng vừa nói.Lạnh lùng nói.
- Tao đã định để chúng mày đi nhưng cách cư xử của chúng mày hơi quá rồi đấy.
Bị đánh,đám thanh niên có chút e dè.Nhưng vì sĩ diện nên chẳng biết đã lôi ở đâu ra chục cái gậy.
-Muốn đánh?
Saoran thờ ơ nhìn mấy thanh niên phía trước.
-Bọn mày nhìn kìa,nó sợ xanh mặt rồi đấy(Bọn chúng phá lên cười)-Bây giờ xin tha còn được đấy.
- Lên đi!
Saoran ung dung nhìn, giọng nhàn nhạt.Kéo áo nhẹ Saoran, Vy Anh cười.
- Hây, cho tớ tham gia với nha.
- Không được.
Saoran quả quýêt.
Đám thanh niên lao vào, Saoran nhẹ nhàng tránh hết tất cả các đòn,từ từ hạ gục hết.
Phủi đi lớp bụi,xách chiếc cặp, mỉn cười.
-Về thôi,Vy Anh.
Vy Anh cười tươi gật đầu.
-Bọn kia đứng lại.
Nghoảnh đầu nhìn
-Ayzaa,phiền phức thật.
Saoran nói.
Đám thanh niên đấy lại gọi thêm người tới.
-Cậu đứng đây đợi tớ nha.
Xoa nhẹ đầu Vy Anh, Saoran bắt đầu lao vào cuộc chiến
-VY ANH !CẨN THẬN.
Một thằng trong số đó đang định lấy thanh sắt đập vào đầu Vy Anh.Cậu thật bất cẩn, mải đánh nhau mà quên không bảo vệ Vy Anh.Thật may cậu đã đỡ được, chứ không chắc cậu ân hận cả đời mất.
-Saoran cậu có sao không.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Vy Anh.
-Tớ lại... làm cậu khóc.. nữa.
Lau giọt nước mặt của Vy Anh, Saoran cố nở nụ cười.Dựa Saoran vào tường.
-Tớ không sao. Cậu nghĩ đi nhé! giờ đến lượt tớ
-Cô em tính làm gì đây.Muốn đánh bọn anh sao.Dễ thương kinh.
Rồi cả lũ cười một cách bỉ ổi.
- Phải.
Đôi mắt nâu dần dần biến mất thay thế vào đấy là đôi mắt màu đen lạnh lẽo,khẽ nhếch miệng cười.Cả người Vy Anh như tỏa ra cái lạnh đến tận xương tủy khiến cho đám thanh niên khẽ rùng mình.
- Cuộc chơi bắt đầu nào....
Nhếch môi,Saoran ném cho đám thanh niên ánh mắt đầy khinh bỉ,lạnh lùng.
-Bao nhiêu?
-À.Tiện thể cho tui anh mượn luôn em gái đằng sau đi.
-Muốn mượn tôi.?
Vy Anh đẩy nhẹ Saoran ra sau,nở một nụ cười thích thú
-Phải rồi!Đi với bọn anh, bọn anh sẽ chiều em hết mức.Chứ ở với thằng kia haha..thật sự là không có tương lai đâu em.
Rồi bọn chúng cười lên rầm rộ.Khuân mặt lộ rõ sự đểu cáng.
------------BINH----------
Ánh mắt không chút cảm xúc,Saoran đấm thẳng vào thằng vừa nói.Lạnh lùng nói.
- Tao đã định để chúng mày đi nhưng cách cư xử của chúng mày hơi quá rồi đấy.
Bị đánh,đám thanh niên có chút e dè.Nhưng vì sĩ diện nên chẳng biết đã lôi ở đâu ra chục cái gậy.
-Muốn đánh?
Saoran thờ ơ nhìn mấy thanh niên phía trước.
-Bọn mày nhìn kìa,nó sợ xanh mặt rồi đấy(Bọn chúng phá lên cười)-Bây giờ xin tha còn được đấy.
- Lên đi!
Saoran ung dung nhìn, giọng nhàn nhạt.Kéo áo nhẹ Saoran, Vy Anh cười.
- Hây, cho tớ tham gia với nha.
- Không được.
Saoran quả quýêt.
Đám thanh niên lao vào, Saoran nhẹ nhàng tránh hết tất cả các đòn,từ từ hạ gục hết.
Phủi đi lớp bụi,xách chiếc cặp, mỉn cười.
-Về thôi,Vy Anh.
Vy Anh cười tươi gật đầu.
-Bọn kia đứng lại.
Nghoảnh đầu nhìn
-Ayzaa,phiền phức thật.
Saoran nói.
Đám thanh niên đấy lại gọi thêm người tới.
-Cậu đứng đây đợi tớ nha.
Xoa nhẹ đầu Vy Anh, Saoran bắt đầu lao vào cuộc chiến
-VY ANH !CẨN THẬN.
Một thằng trong số đó đang định lấy thanh sắt đập vào đầu Vy Anh.Cậu thật bất cẩn, mải đánh nhau mà quên không bảo vệ Vy Anh.Thật may cậu đã đỡ được, chứ không chắc cậu ân hận cả đời mất.
-Saoran cậu có sao không.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Vy Anh.
-Tớ lại... làm cậu khóc.. nữa.
Lau giọt nước mặt của Vy Anh, Saoran cố nở nụ cười.Dựa Saoran vào tường.
-Tớ không sao. Cậu nghĩ đi nhé! giờ đến lượt tớ
-Cô em tính làm gì đây.Muốn đánh bọn anh sao.Dễ thương kinh.
Rồi cả lũ cười một cách bỉ ổi.
- Phải.
Đôi mắt nâu dần dần biến mất thay thế vào đấy là đôi mắt màu đen lạnh lẽo,khẽ nhếch miệng cười.Cả người Vy Anh như tỏa ra cái lạnh đến tận xương tủy khiến cho đám thanh niên khẽ rùng mình.
- Cuộc chơi bắt đầu nào....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.