Chương 7: Sự thật
Moon
04/06/2014
Chiếc xe ô tô dừng lại trước 1 khu rừng sinh thái, nơi đây cảnh đẹp, mọi ng khoan khoái bước ra khỏi ô tô, và ai nấy đều vui vẻ và ra ngắm cảnh, chỉ trừ... Linh và Nghị Tường. Về việc NT cau có thì ai cũng biết, chàng trai nhà ta bị Linh chọc cho tức giận, nhưng còn Linh? Số là lúc đang lơ mơ ngắm cảnh bên đường, cô nàng đã chống cằm, và ngủ thiếp đi, và khi chiếc xe phanh gấp, nàng ta tương luôn quả đầu vào thành ghế trước cái cộp, mọi ng đều quay lại nhìn. Linh ngượng vô cùng (thấy tội quá ak). Ai cũng xuýt xoa, lo lắng vì cục u trên trán nàng khá to. Vừa bước xuống xe, Linh đã hằn học, khó chịu. Thế nhưng bao nhiêu cánh tay, khăn tay, thuốc bôi, cao dán, tới tấp giơ lên trước mặt Linh.
- Đau ko anh?
- Em bôi cho!
- Em xem nào!
- Sưng to quá, tội nghiệp anh....
Những câu nói tương tự như thế... từ bao nhiêu lời nói ra, Linh gạt tay hết tất cả, chậm rãi ra chỗ cây gần đấy, đứng tựa vào cây. Mỹ Dung đi ra, tay cầm chiếc khăn ướt, định lau cho Linh, nhưng Linh đang cay cú và hất tay Dung ra cái bịch, chiếc khăn rơi xuống đất, Dung nhìn Linh ái ngại.
- Cậu đừng cắm cảu thế chứ! Có phải tại ai đâu, tại cậu mà!- Vừa nói, Như vừa lấy 1 miếng băng dán lên đầu Linh, Linh đang định đẩy tay ra thì Như kêu lên:
- Không đc đâu nhé, cậu mà tháo ra là mình giận, để yên nào, ko mình đè cậu ra đó!
Như nói rất vô tư, vì cô nàng nghĩ Linh là cô bạn gái của mình chứ ko hề nghĩ gì khác, thế nhưng bao ánh mắt khó chịu khi trông thấy cử chỉ than mật đó của Như khiến chúng chỉ muốn xông vào mà xé xác Như ra. Còn Dung, cô lẳng lặng bỏ đi, cô rất buồn khi “Huy” lại đối xử với cô như vậy.
Cô giáo gõ nhẹ chiếc kẻng, học sinh từ các ô tô đứng ra xếp hàng, Linh hằn học ra đứng ở cuối hang, tay vẫn xỏ túi quần.
- Các em, hôm nay, chúng ta sẽ đc đi tham quan quanh khu rừng sinh thái, trường ko nhận đc tin có thú dữ nhưng các em cũng cần cẩn thận đề phòng bị lạc đó, hoặc cũng bị bắt cóc, cô chỉ đùa thôi, nhưng chơi ở xung quanh đây, và chúng ta sẽ thi cắm trại, phân nhóm bất kì, nhóm nào có trại đẹp nhất thì nhóm đó khi về sẽ có thưởng.
Linh coi như bỏ ngoài tai mọi thứ, cô bực dọc quay ng khi cô giáo vừa nói xong. Bỗng…
- Tụi mình 1 nhóm nhé! – Khải khoác vai Linh và nói.
Linh đấy Khải ra và đi thẳng không quên ném cho Khải 1 tia nhìn lửa điện,
- Nhóm ta toàn hotboy mà, 1 nhóm 5 ng đó. Cậu không định làm nhóm với con gái đó chứ. – Tiếng Minh trầm trầm.
Linh ghét tên này lắm, vì cái vẻ mặt trầm lặng khó tả cùng vẻ điềm đạm của hắn khiến Linh thấy bực. Linh ghét tên Khải và hắn thật biến thái. Còn với NT có lẽ đỡ hơn, nhưng không đỡ hơn là mấy.
- Tùy. – Linh lên tiếng.
- Vậy là nhóm ta cần tìm thêm 1 thành viên mới, Trấn Hải, ok – Minh gọi ng bên cạnh mình.
Vương Trấn Hải – Con trai tập đoàn thời trang, thích Trang Như, và ghét Gia Huy (Linh ý) vì suốt ngày Như bám theo Linh.
- Ok – Hải nói.
Linh cũng mặc kệ, vì chả quan trọng mấy, nếu là anh cô thì sẽ ngồi trong ô tô, trời có sập thì cũng không ra, không quan tâm bất kì chuyện gì cả. Còn cô, rời mắt nửa bước 2 cô bạn thì sẽ có chuyện.
Trong lúc đang lụi hụi, kiếm chiếc I-phone thì, chiếc trại đã hoàn thành hơn 1 nửa. (đừng nghĩ lũ hotdog kia làm nha, chúng nó chỉ cần nói mấy câu, cười 1 cái là, bao em đã đổ, làm không công cho chúng nó đc giải nhất ùi). Chiếc trại vừa đc làm xong, các chàng ta quệt mồ hôi:
- Ai da, mệt – Minh và Khải lên tiếng. (ghớm, mấy ông có làm gì đâu mà mệt với không?)
Bỗng, Linh trông thấy My đang ra nói chuyện với Như, cô nhìn theo, nhưng dường như vờ không để ý.
- Này! – My lên tiếng
- Gì? – Như cắm cảu.
- Đi với mình 1 lát, mình có cái này cho cậu. - My thành khẩn.
- Đi đâu, không đi đâu hết.- Như lắc đầu nguây nguẩy.
- Thì minh muốn xin lỗi, với anh Huy, cậu rất quan trọng nên mình muốn kết bạn với cậu.
- Đc, chỉ 1 lúc thôi đấy. – Như đồng ý. Vì cô nghĩ mình cũng không nên làm 1 kẻ nhỏ mọn như vậy
Và thế là Như theo bọn chúng đi khuất vào rừng. Biết sắp có chuyện không hay xảy ra, Linh chờ My dẫn Như đi khuất liền đi theo, mọi hành động của Linh vô tình NT đã trông thấy, anh liền đi theo cô và cố giữ khoảng cách, Linh biết, nhưng kệ, quan trọng là phải tìm Như.
Về phía Như, đi được 1 quãng, My dừng lại, với vẻ bẽn lẽn thấy tội, My nói:
- Mình muốn xin lỗi bạn và mình muốn tặng bạn 1 món quà nhỏ để đền lỗi.
- Không sao… - Như đang định tiến lại và an ủi My thì bất chợt, My đẩy Như xuống 1 chiếc hố đã đc lấp bằng lá cây để bẫy thú. Như còn chưa kịp phản ứng gì.
- Không có cọc tre à, chán thế ? tưởng mày chết luôn rồi chứ, nhưng thôi, mày ở dưới đó mà chịu đi.ko ai cứu đc mày đâu, tao sẽ bảo với anh Huy là mày bị tai nạn, ha ha, ngã xuống núi chết. Dù anh ấy có thong minh cỡ nào thì sao có thể kết tội tao khi chưa có bằng chứng đc? Và mày mà kêu sẽ có thú dữ đến biến mày thành món mồi ngon đây.
Nói rồi, My lấy lá cây đậy lại và đi nhanh ra rừng. Như sợ hãi, bong tối, cô đơn, kí ức cô bị bắt cóc hiện về, Như không dám gọi, không dám kêu.
Linh đi đc 1 đoạn chợt thấy My lén lút từ trong rừng đi ra, phi như bay về phía trại, không thấy Như, Linh chắc chắn 100% như xảy ra chuyện. Linh vội theo hướng My đi. Và bỗng từ đằng sau, 1 bàn tay rắn chắc kéo Linh lại khiến Linh giật mình, Linh quay lại.. là NT
- Cậu định đi đâu bây giờ? – NT nghiêm túc.
- Bỏ ra – Linh giật mạnh cánh tay về phía mình, và cô mất đà, Linh bước hụt và ngã xuống cái hố nơi có Như ở dưới, kéo theo tên NT ngã theo.
Như mở mắt bang hoàng khi thấy cảnh tượng, Linh nằm dưới còn NT nằm lên trên, 2 tay Nghị tường đặt ngay trên ngực Linh. 1 lúc sau cú ngã trời giáng, Linh thất thần khi thấy cảnh tượng NT vẫn giữ nguyên tư thế, và cũng lúc đó, NT mới hoàn hồn và… Tay anh động đậy, không phải bỏ ra mà bên dưới cánh tay đó, 1 cái gì đó… mềm mềm…
Linh giơ chân đạp 1 cú trời giáng vào bụng của NT khiến cậu đau điếng, NT chỉ biết ôm bụng lăn qua lăn lại mà ko biết vì sao mình bị đạp. Vẫn giữ bình tĩnh, vẻ mặt lạnh băng, Linh đứng dậy phủi quần áo và kéo Như đứng dậy trc sự ngạc nhiên tột độ của Như. Và đương nhiên, khỏi nói cũng biết, Linh tức giận như thế nào khi NT đã dám chạm vào ngực của cô, lại còn cử động nữa chứ. Lúc này, Linh quay qua tên đang nằm ôm bụng dưới đất...
- Thế nào? Đau ko? Bây giờ cậu có tin rằng tôi sẽ giết cậu và nói rằng cậu bị tai nạn, trong khi cậu vẫn nằm dưới chiếc hố này và ko bao giờ còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa ko? Cậu muốn chết thế nào đây? – Linh vừa nói vừa nhìn NT bằng con mắt Lạnh tanh, ko cảm xúc khiến NT khẽ rung mình.
Kỉ lục lần này là 8s. (dã man). NT ngước nhìn lên dường như thấy khuôn mặt Linh đen tối, và thấy 2 bên vai Linh, tử thần đang cười với hắn. NT lắp bắp:
- T..Tô…Tôi làm… gi…gì sa.. sai ?
- Theo dõi ! – Linh vụt quay đi, rút chiếc I-phone ra và bấm số cho cô giáo chủ nhiệm. – Hãy nhớ, sẽ ko có lần nào tôi tha cho cậu khi có cơ hội hoàn hảo như hôm nay đâu.
NT lại ôm bụng, cú ngã vừa nãy đã đủ khiến cậu choáng váng, và giờ thêm cú đạp bụng đau điếng nữa thì cậu càng bực bội hơn nhưng cậu ko thể làm gì đc sau lời đe dọa ấy.
1 lúc sau, có khá nhiều ng đến, hầu như cả khối luôn, vì lũ con trai thì hiếu kì, lũ con gái thì lo lắng cho 2 chàng hotboy của mình. Họ nhìn xuống hố và 2 chàng trai đứng đối diện nhau, còn cô gái đứng giữa, xem như nếu ko có ai đến thì thế chiến có thể bùng nổ ngay tại đây. Họ đưa dây thừng xuống, NT nhanh chóng đc đưa lên, và tiếp đó là Như, còn Linh, cô hơi e ngại, vì vốn dĩ cô ko giỏi thể thao, cô bám dây thừng nhưng ko thể lên nổi, trc ánh mắt nhìn chăm chú của mọi ng, cô miễn cưỡng bám dây và... 1 cánh tay đưa xuống.. của NT.
- Lên đi
- .. – Linh im lặng và 1 tay bám dây, 1 tay bám tay NT, cô đã nhảy ra đc khỏi hố và trc khi rời xa khỏi miệng hố cô ko quên tặng cho ân nhân 1 cú giẫm vào chân đau điếng khiến anh phải ôm chân.
- Cậu... – NT bực mình
- Gì ? – Linh thản nhiên hết mức.
- Sao cậu dẫm chân tôi. – Vừ đặt chân xuống NT vừa cau có.
- Là chân hả ? Nhìn ko ra ! Tôi bị cận. – Linh, mặt lạnh tanh và nói câu khá thân thiện (khổ thân anh nhà ta quá, làm ơn rùi phải tội).
Linh đi về phía trại và lúc đi lướt qua My, Linh dừng lại 3s và nói đủ để My nghe thấy :
- Tối. !
Trong lòng My xốn xang, ngổn ngang cảm xúc.. không biết Linh gọi My ra để hỏi tội hay để tỏ tình (bà này bệnh quá, gây ra việc lớn thế mà còn..).
- Đau ko anh?
- Em bôi cho!
- Em xem nào!
- Sưng to quá, tội nghiệp anh....
Những câu nói tương tự như thế... từ bao nhiêu lời nói ra, Linh gạt tay hết tất cả, chậm rãi ra chỗ cây gần đấy, đứng tựa vào cây. Mỹ Dung đi ra, tay cầm chiếc khăn ướt, định lau cho Linh, nhưng Linh đang cay cú và hất tay Dung ra cái bịch, chiếc khăn rơi xuống đất, Dung nhìn Linh ái ngại.
- Cậu đừng cắm cảu thế chứ! Có phải tại ai đâu, tại cậu mà!- Vừa nói, Như vừa lấy 1 miếng băng dán lên đầu Linh, Linh đang định đẩy tay ra thì Như kêu lên:
- Không đc đâu nhé, cậu mà tháo ra là mình giận, để yên nào, ko mình đè cậu ra đó!
Như nói rất vô tư, vì cô nàng nghĩ Linh là cô bạn gái của mình chứ ko hề nghĩ gì khác, thế nhưng bao ánh mắt khó chịu khi trông thấy cử chỉ than mật đó của Như khiến chúng chỉ muốn xông vào mà xé xác Như ra. Còn Dung, cô lẳng lặng bỏ đi, cô rất buồn khi “Huy” lại đối xử với cô như vậy.
Cô giáo gõ nhẹ chiếc kẻng, học sinh từ các ô tô đứng ra xếp hàng, Linh hằn học ra đứng ở cuối hang, tay vẫn xỏ túi quần.
- Các em, hôm nay, chúng ta sẽ đc đi tham quan quanh khu rừng sinh thái, trường ko nhận đc tin có thú dữ nhưng các em cũng cần cẩn thận đề phòng bị lạc đó, hoặc cũng bị bắt cóc, cô chỉ đùa thôi, nhưng chơi ở xung quanh đây, và chúng ta sẽ thi cắm trại, phân nhóm bất kì, nhóm nào có trại đẹp nhất thì nhóm đó khi về sẽ có thưởng.
Linh coi như bỏ ngoài tai mọi thứ, cô bực dọc quay ng khi cô giáo vừa nói xong. Bỗng…
- Tụi mình 1 nhóm nhé! – Khải khoác vai Linh và nói.
Linh đấy Khải ra và đi thẳng không quên ném cho Khải 1 tia nhìn lửa điện,
- Nhóm ta toàn hotboy mà, 1 nhóm 5 ng đó. Cậu không định làm nhóm với con gái đó chứ. – Tiếng Minh trầm trầm.
Linh ghét tên này lắm, vì cái vẻ mặt trầm lặng khó tả cùng vẻ điềm đạm của hắn khiến Linh thấy bực. Linh ghét tên Khải và hắn thật biến thái. Còn với NT có lẽ đỡ hơn, nhưng không đỡ hơn là mấy.
- Tùy. – Linh lên tiếng.
- Vậy là nhóm ta cần tìm thêm 1 thành viên mới, Trấn Hải, ok – Minh gọi ng bên cạnh mình.
Vương Trấn Hải – Con trai tập đoàn thời trang, thích Trang Như, và ghét Gia Huy (Linh ý) vì suốt ngày Như bám theo Linh.
- Ok – Hải nói.
Linh cũng mặc kệ, vì chả quan trọng mấy, nếu là anh cô thì sẽ ngồi trong ô tô, trời có sập thì cũng không ra, không quan tâm bất kì chuyện gì cả. Còn cô, rời mắt nửa bước 2 cô bạn thì sẽ có chuyện.
Trong lúc đang lụi hụi, kiếm chiếc I-phone thì, chiếc trại đã hoàn thành hơn 1 nửa. (đừng nghĩ lũ hotdog kia làm nha, chúng nó chỉ cần nói mấy câu, cười 1 cái là, bao em đã đổ, làm không công cho chúng nó đc giải nhất ùi). Chiếc trại vừa đc làm xong, các chàng ta quệt mồ hôi:
- Ai da, mệt – Minh và Khải lên tiếng. (ghớm, mấy ông có làm gì đâu mà mệt với không?)
Bỗng, Linh trông thấy My đang ra nói chuyện với Như, cô nhìn theo, nhưng dường như vờ không để ý.
- Này! – My lên tiếng
- Gì? – Như cắm cảu.
- Đi với mình 1 lát, mình có cái này cho cậu. - My thành khẩn.
- Đi đâu, không đi đâu hết.- Như lắc đầu nguây nguẩy.
- Thì minh muốn xin lỗi, với anh Huy, cậu rất quan trọng nên mình muốn kết bạn với cậu.
- Đc, chỉ 1 lúc thôi đấy. – Như đồng ý. Vì cô nghĩ mình cũng không nên làm 1 kẻ nhỏ mọn như vậy
Và thế là Như theo bọn chúng đi khuất vào rừng. Biết sắp có chuyện không hay xảy ra, Linh chờ My dẫn Như đi khuất liền đi theo, mọi hành động của Linh vô tình NT đã trông thấy, anh liền đi theo cô và cố giữ khoảng cách, Linh biết, nhưng kệ, quan trọng là phải tìm Như.
Về phía Như, đi được 1 quãng, My dừng lại, với vẻ bẽn lẽn thấy tội, My nói:
- Mình muốn xin lỗi bạn và mình muốn tặng bạn 1 món quà nhỏ để đền lỗi.
- Không sao… - Như đang định tiến lại và an ủi My thì bất chợt, My đẩy Như xuống 1 chiếc hố đã đc lấp bằng lá cây để bẫy thú. Như còn chưa kịp phản ứng gì.
- Không có cọc tre à, chán thế ? tưởng mày chết luôn rồi chứ, nhưng thôi, mày ở dưới đó mà chịu đi.ko ai cứu đc mày đâu, tao sẽ bảo với anh Huy là mày bị tai nạn, ha ha, ngã xuống núi chết. Dù anh ấy có thong minh cỡ nào thì sao có thể kết tội tao khi chưa có bằng chứng đc? Và mày mà kêu sẽ có thú dữ đến biến mày thành món mồi ngon đây.
Nói rồi, My lấy lá cây đậy lại và đi nhanh ra rừng. Như sợ hãi, bong tối, cô đơn, kí ức cô bị bắt cóc hiện về, Như không dám gọi, không dám kêu.
Linh đi đc 1 đoạn chợt thấy My lén lút từ trong rừng đi ra, phi như bay về phía trại, không thấy Như, Linh chắc chắn 100% như xảy ra chuyện. Linh vội theo hướng My đi. Và bỗng từ đằng sau, 1 bàn tay rắn chắc kéo Linh lại khiến Linh giật mình, Linh quay lại.. là NT
- Cậu định đi đâu bây giờ? – NT nghiêm túc.
- Bỏ ra – Linh giật mạnh cánh tay về phía mình, và cô mất đà, Linh bước hụt và ngã xuống cái hố nơi có Như ở dưới, kéo theo tên NT ngã theo.
Như mở mắt bang hoàng khi thấy cảnh tượng, Linh nằm dưới còn NT nằm lên trên, 2 tay Nghị tường đặt ngay trên ngực Linh. 1 lúc sau cú ngã trời giáng, Linh thất thần khi thấy cảnh tượng NT vẫn giữ nguyên tư thế, và cũng lúc đó, NT mới hoàn hồn và… Tay anh động đậy, không phải bỏ ra mà bên dưới cánh tay đó, 1 cái gì đó… mềm mềm…
Linh giơ chân đạp 1 cú trời giáng vào bụng của NT khiến cậu đau điếng, NT chỉ biết ôm bụng lăn qua lăn lại mà ko biết vì sao mình bị đạp. Vẫn giữ bình tĩnh, vẻ mặt lạnh băng, Linh đứng dậy phủi quần áo và kéo Như đứng dậy trc sự ngạc nhiên tột độ của Như. Và đương nhiên, khỏi nói cũng biết, Linh tức giận như thế nào khi NT đã dám chạm vào ngực của cô, lại còn cử động nữa chứ. Lúc này, Linh quay qua tên đang nằm ôm bụng dưới đất...
- Thế nào? Đau ko? Bây giờ cậu có tin rằng tôi sẽ giết cậu và nói rằng cậu bị tai nạn, trong khi cậu vẫn nằm dưới chiếc hố này và ko bao giờ còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa ko? Cậu muốn chết thế nào đây? – Linh vừa nói vừa nhìn NT bằng con mắt Lạnh tanh, ko cảm xúc khiến NT khẽ rung mình.
Kỉ lục lần này là 8s. (dã man). NT ngước nhìn lên dường như thấy khuôn mặt Linh đen tối, và thấy 2 bên vai Linh, tử thần đang cười với hắn. NT lắp bắp:
- T..Tô…Tôi làm… gi…gì sa.. sai ?
- Theo dõi ! – Linh vụt quay đi, rút chiếc I-phone ra và bấm số cho cô giáo chủ nhiệm. – Hãy nhớ, sẽ ko có lần nào tôi tha cho cậu khi có cơ hội hoàn hảo như hôm nay đâu.
NT lại ôm bụng, cú ngã vừa nãy đã đủ khiến cậu choáng váng, và giờ thêm cú đạp bụng đau điếng nữa thì cậu càng bực bội hơn nhưng cậu ko thể làm gì đc sau lời đe dọa ấy.
1 lúc sau, có khá nhiều ng đến, hầu như cả khối luôn, vì lũ con trai thì hiếu kì, lũ con gái thì lo lắng cho 2 chàng hotboy của mình. Họ nhìn xuống hố và 2 chàng trai đứng đối diện nhau, còn cô gái đứng giữa, xem như nếu ko có ai đến thì thế chiến có thể bùng nổ ngay tại đây. Họ đưa dây thừng xuống, NT nhanh chóng đc đưa lên, và tiếp đó là Như, còn Linh, cô hơi e ngại, vì vốn dĩ cô ko giỏi thể thao, cô bám dây thừng nhưng ko thể lên nổi, trc ánh mắt nhìn chăm chú của mọi ng, cô miễn cưỡng bám dây và... 1 cánh tay đưa xuống.. của NT.
- Lên đi
- .. – Linh im lặng và 1 tay bám dây, 1 tay bám tay NT, cô đã nhảy ra đc khỏi hố và trc khi rời xa khỏi miệng hố cô ko quên tặng cho ân nhân 1 cú giẫm vào chân đau điếng khiến anh phải ôm chân.
- Cậu... – NT bực mình
- Gì ? – Linh thản nhiên hết mức.
- Sao cậu dẫm chân tôi. – Vừ đặt chân xuống NT vừa cau có.
- Là chân hả ? Nhìn ko ra ! Tôi bị cận. – Linh, mặt lạnh tanh và nói câu khá thân thiện (khổ thân anh nhà ta quá, làm ơn rùi phải tội).
Linh đi về phía trại và lúc đi lướt qua My, Linh dừng lại 3s và nói đủ để My nghe thấy :
- Tối. !
Trong lòng My xốn xang, ngổn ngang cảm xúc.. không biết Linh gọi My ra để hỏi tội hay để tỏ tình (bà này bệnh quá, gây ra việc lớn thế mà còn..).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.