Chương 15
Vân Anh
16/09/2017
- Chào cô bé, nhớ anh không nè.
Thiên Vũ nhe răng cười , khuân mặt bỗng chốc cứng đờ , giọng nghi ngờ.
- Cô ... bé có phải em không đấy.
Tuyết Nhi hừ lạnh , giọng có chút khinh bỉ.
- Là tôi , anh nghĩ là ai.
Thiên Vũ khịt mũi , cười cười .Vừa nói vừa đấm vừa đá mấy đứa thanh niên đang lăm le đánh . Giọng có chút xấu hổ bào chữa.
- Ai mượn cô bé nhìn khác quá anh nhận không ra , Ê , mà cô bé không định cảm ơn anh lấy một tiếng à.
Tuyết Nhi đứng dậy phủi bụi ,đến chỗ chiếc xe nói với Thiên Vũ đang gồng mình đang đánh mấy gã thanh niên giọng đầy thản nhiên.
- Tôi cứu anh , anh giúp tôi , vậy hòa . Coi như hết nợ đi . Tôi về.
Rồi Tuyết Nhi lên xe đi luôn
Thiên Vũ dở khóc , dở cười . Sao cô bé có thể vô tâm như thế , giọng đầy chới với.
- Cô bé , đợi anh.
Cô ả tức giận , đang chuẩn bị đánh Tuyết Nhi thì tự dưng có thằng nào nhảy vào cứu nó. Cơ mà thằng nhóc này được cái đẹp trai. Cô ả hét to.
- Con ranh kia , ai cho mày đi ! Chúng mày bắt nó lại cho tao.
Chưa dứt lời , cô ả đã bị Thiên Vũ đạp cho phát . Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Cút . Đừng để bao giờ tao gặp lại chúng mày.
Bị dọa bởi ánh mắt sắc lạnh và lời nói tựa như dao của Thiên Vũ , quả nhiên người này không nên động vào . Đám thanh niên lồm cồm bò dậy , chạy mất dạng.
- Lũ rác rưởi.
Thiến Vũ nhếch môi nói một câu rồi lấy xe đuổi theo Tuyết Nhi.
Quay lại khoảng mấy phút trước khi Thiên Vũ đến .
Thiên Vũ hôm nay cúp tiết trèo tường trốn đi chơi . Dạo này chẳng có vụ đánh nhau nào hay ho , toàn mấy bọn yếu , chán chết . Thiên Vũ ung dung đi lượn, ngán ngẩm ngậm chiếc kẹo mút , tai đeo headphone . Chẳng biết lí do nào mà Thiên Vũ tự dưng đi vào ngõ ấy - cái ngõ mà Thiên Vũ được cứu bởi một cô bé vô cùng dễ thương nhút nhát . Nghĩ đến Tuyết Nhi Thiên Vũ chợt cười . Mấy tuần nay , không biết bao nhiêu lần Thiên Vũ đứng trước nhà Tuyết Nhi nhưng lại chẳng gặp cô , định hỏi thăm nhưng đến tên còn không biết thì hỏi làm sao. Cô nhưng bốc hơi vậy , thật khó chịu , muốn nói lời cảm ơn khó vậy sao.
- Ủa đang có đánh nhau hả ( Thiên Vũ tự nói với mình sau khi đã thoát khỏi suy nghĩ ấy ) - Cũng tốt , đang chán , nhảy vào đánh nhau cho vui (= = ').
Lúc đến gần , Thiên Vũ có chút giật mình , sao lại cả một lũ thanh niên lại đi bắt nạt một cô gái thế cơ chứ . Chúng nó có phải quân tử không vậy . Ơ mà khoan đã cái dáng của cô gái kia trông quen quá.
- Cô bé ư.
Thiên Vũ sờ sững nói, chẳng kịp suy nghĩ gì Thiên Vũ lao vào và câu truyện diễn ra như trên.
Thiên Vũ nhe răng cười , khuân mặt bỗng chốc cứng đờ , giọng nghi ngờ.
- Cô ... bé có phải em không đấy.
Tuyết Nhi hừ lạnh , giọng có chút khinh bỉ.
- Là tôi , anh nghĩ là ai.
Thiên Vũ khịt mũi , cười cười .Vừa nói vừa đấm vừa đá mấy đứa thanh niên đang lăm le đánh . Giọng có chút xấu hổ bào chữa.
- Ai mượn cô bé nhìn khác quá anh nhận không ra , Ê , mà cô bé không định cảm ơn anh lấy một tiếng à.
Tuyết Nhi đứng dậy phủi bụi ,đến chỗ chiếc xe nói với Thiên Vũ đang gồng mình đang đánh mấy gã thanh niên giọng đầy thản nhiên.
- Tôi cứu anh , anh giúp tôi , vậy hòa . Coi như hết nợ đi . Tôi về.
Rồi Tuyết Nhi lên xe đi luôn
Thiên Vũ dở khóc , dở cười . Sao cô bé có thể vô tâm như thế , giọng đầy chới với.
- Cô bé , đợi anh.
Cô ả tức giận , đang chuẩn bị đánh Tuyết Nhi thì tự dưng có thằng nào nhảy vào cứu nó. Cơ mà thằng nhóc này được cái đẹp trai. Cô ả hét to.
- Con ranh kia , ai cho mày đi ! Chúng mày bắt nó lại cho tao.
Chưa dứt lời , cô ả đã bị Thiên Vũ đạp cho phát . Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Cút . Đừng để bao giờ tao gặp lại chúng mày.
Bị dọa bởi ánh mắt sắc lạnh và lời nói tựa như dao của Thiên Vũ , quả nhiên người này không nên động vào . Đám thanh niên lồm cồm bò dậy , chạy mất dạng.
- Lũ rác rưởi.
Thiến Vũ nhếch môi nói một câu rồi lấy xe đuổi theo Tuyết Nhi.
Quay lại khoảng mấy phút trước khi Thiên Vũ đến .
Thiên Vũ hôm nay cúp tiết trèo tường trốn đi chơi . Dạo này chẳng có vụ đánh nhau nào hay ho , toàn mấy bọn yếu , chán chết . Thiên Vũ ung dung đi lượn, ngán ngẩm ngậm chiếc kẹo mút , tai đeo headphone . Chẳng biết lí do nào mà Thiên Vũ tự dưng đi vào ngõ ấy - cái ngõ mà Thiên Vũ được cứu bởi một cô bé vô cùng dễ thương nhút nhát . Nghĩ đến Tuyết Nhi Thiên Vũ chợt cười . Mấy tuần nay , không biết bao nhiêu lần Thiên Vũ đứng trước nhà Tuyết Nhi nhưng lại chẳng gặp cô , định hỏi thăm nhưng đến tên còn không biết thì hỏi làm sao. Cô nhưng bốc hơi vậy , thật khó chịu , muốn nói lời cảm ơn khó vậy sao.
- Ủa đang có đánh nhau hả ( Thiên Vũ tự nói với mình sau khi đã thoát khỏi suy nghĩ ấy ) - Cũng tốt , đang chán , nhảy vào đánh nhau cho vui (= = ').
Lúc đến gần , Thiên Vũ có chút giật mình , sao lại cả một lũ thanh niên lại đi bắt nạt một cô gái thế cơ chứ . Chúng nó có phải quân tử không vậy . Ơ mà khoan đã cái dáng của cô gái kia trông quen quá.
- Cô bé ư.
Thiên Vũ sờ sững nói, chẳng kịp suy nghĩ gì Thiên Vũ lao vào và câu truyện diễn ra như trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.