Chương 16
Vân Anh
18/09/2017
Sau khi đuổi kịp Tuyết Nhi , Thiên Vũ liền mè nheo .
- Cô bé , sao em đi nhanh thế , sao không đợi anh.
Tuyết Nhi nhìn Thiên Vũ rồi quay đi nói luôn một câu .
- Tôi việc gì phải đợi anh.
- Ơ ! Vậy không định cảm ơn anh thật à ...Ê này...đi từ từ thôi ...Đợi anh..
Thiên Vũ phóng xe vù vù đến chỗ Tuyết Nhi.
- Tôi nói rồi mà . Tôi và anh chẳng ai nợ ai , sao tôi việc gì phải cảm ơn anh .
Thiên Vũ bật cười.
- Cô bé em có cần phũ phàng thế không. Ít ra thì cũng phải rung động một chút ít chứ.
Rồi như nhớ ra điều gì đó , Thiên Vũ nhe răng cười nham hiểm.
- Cô bé , bé còn nhớ vụ " bà dì " khách quý của bé đến thăm không.
Ánh mắt Tuyết Nhi hơi dao động nhàn nhạt trả lời .
- Ra là lần đó anh cũng biết à . Thật ngại.
Thiên Vũ ngạc nhiên cô bé nói ngại mà chẳng thấy đỏ mặt chút nào , lợi hại quả thật lợi hại . Cười , Thiên Vũ nói.
- Bé muốn anh " méch " cho bạn bé , nhưng người thân của bé không.
- Anh đang uy hiếp tôi.
Tuyết Nhi không lòng vòng vào thẳng vấn đề chính . Đang cười đắc ý thì lập tức nụ cười bị cứng lại , oa , sao cô bé này biết anh đang có ý đồ gì , ho khan vài tiếng , Thiên Vũ nói.
- Hì . Cứ cho là vậy đi.
- Muốn gì .
Tuyết Nhi lạnh lùng nói.
- Muốn gì nhỉ ? ( Thiên Vũ ngẫm nghĩ )- Đồng ý làm bạn gái anh nhé .
- Được.
Tuyết Nhi thản nhiên đáp.
- Hể ! Đồng ý nhanh vậy sao.
Thiên Vũ ngạc nhiên .
Tuyết Nhi quay sang Thiên Vũ.
- Thế anh muốn gì .
Thiên Vũ lấy một hơi rồi tuân ra một tràng.
- Theo như anh nghĩ , lũ con gái khi được anh hỏi thì sẽ ngượng ngùng e ấp nói " Chúng ta mới quen mà ! Có nhanh quá không " hay " Em cần có thời gian để suy nghĩ " , bla bla..., mà sao cô bé đồng ý nhanh quá vậy , đã thế chẳng chút đắn đo hay đỏ mặt gì cả . Ủa , hay là ...hí hí ...cô bé thích anh rồi . Đúng rồi cô bé thích anh thật rồi .
Khẽ nhếch miệng cười , Tuyết Nhi hỏi ngược lại.
- Vậy nếu tôi nói tôi thích anh thật thì sao .
Thiên Vũ bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh , sao giọng nói có thể lạnh lùng được như thế . Tuyết Nhi cười nói.
- Sao thế . Sao không trả lời tôi .
Thiên Vũ gượng cười nói
- Thế chẳng phải khẳng định anh rất đẹp trai à.
- Ừ . Cứ coi như vậy đi . Còn về câu hỏi vì sao tôi lại đồng ý nhanh vậy . Đơn giản , tôi biết anh chỉ biết vui đùa cho vui thôi.
Thiên Vũ dần dần tụt lại phía sau , mặc dù đúng anh chỉ vui đùa thôi , nhưng sao lại nghe từ miệng cô bé anh lại cảm thấy khó chịu như vậy .
Lấy lại tinh thần , Thiên Vũ thấy Tuyết Nhi dừng xe trước cửa . Liền đi xe lại gần , cười tươi đưa cho Tuyết Nhi một chiếc kính khi nãy Thiên Vũ có nhặt được khi Tuyết Nhi bị rơi ở chỗ lũ thanh niên kia.
Liếc nhìn Thiên Vu vẫn đang nhe răng ra cười , Tuyết Nhi giật chiếc kính không một chút khách khí .
Phì cười , bé à em có nhất thiết phải trẻ con như thế không.
- Cô bé , anh vẫn chưa biết tên em.
- Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi nhạt giọng trả lời.
Nhéo lấy má Tuyết Nhi , Thiên Vũ nói.
- Cô bé , mai anh sẽ trốn học đi chơi với bạn gái mới là cô bé nhé vì vậy mai bé cũng phải trốn học đi chơi với anh.
- Tuần này tôi được nghỉ.
Thiên Vũ nhận luôn một xô nước lại tạt vào người , cô bé em thật là , ít nhất cũng phải giả vờ là trốn học để chúng ta thực hiện kế hoạch " Đưa nhau đi trốn " chứ.
- Thôi được , mai nghĩ là tốt vậy chỉ có mình anh trốn vậy . Thôi bé nghỉ ngơi chuẩn bị tốt nhé , mai anh đón. Giờ anh về đây , bye bye.
Nhìn bóng dáng của Thiên Vũ dần biến mất , Tuyết Nhi bất giác nhìn vào chiếc kính đã nát tươm tiện tay ném luôn vào thùng rác gần đấy.
Chiếc kính làm cho Tuyết Nhi gợi nhớ quá khứ về ba năm trước , trước khi gặp Hải Linh.
-Quay ngược thời gian về ba năm trước -
- Cô bé , sao em đi nhanh thế , sao không đợi anh.
Tuyết Nhi nhìn Thiên Vũ rồi quay đi nói luôn một câu .
- Tôi việc gì phải đợi anh.
- Ơ ! Vậy không định cảm ơn anh thật à ...Ê này...đi từ từ thôi ...Đợi anh..
Thiên Vũ phóng xe vù vù đến chỗ Tuyết Nhi.
- Tôi nói rồi mà . Tôi và anh chẳng ai nợ ai , sao tôi việc gì phải cảm ơn anh .
Thiên Vũ bật cười.
- Cô bé em có cần phũ phàng thế không. Ít ra thì cũng phải rung động một chút ít chứ.
Rồi như nhớ ra điều gì đó , Thiên Vũ nhe răng cười nham hiểm.
- Cô bé , bé còn nhớ vụ " bà dì " khách quý của bé đến thăm không.
Ánh mắt Tuyết Nhi hơi dao động nhàn nhạt trả lời .
- Ra là lần đó anh cũng biết à . Thật ngại.
Thiên Vũ ngạc nhiên cô bé nói ngại mà chẳng thấy đỏ mặt chút nào , lợi hại quả thật lợi hại . Cười , Thiên Vũ nói.
- Bé muốn anh " méch " cho bạn bé , nhưng người thân của bé không.
- Anh đang uy hiếp tôi.
Tuyết Nhi không lòng vòng vào thẳng vấn đề chính . Đang cười đắc ý thì lập tức nụ cười bị cứng lại , oa , sao cô bé này biết anh đang có ý đồ gì , ho khan vài tiếng , Thiên Vũ nói.
- Hì . Cứ cho là vậy đi.
- Muốn gì .
Tuyết Nhi lạnh lùng nói.
- Muốn gì nhỉ ? ( Thiên Vũ ngẫm nghĩ )- Đồng ý làm bạn gái anh nhé .
- Được.
Tuyết Nhi thản nhiên đáp.
- Hể ! Đồng ý nhanh vậy sao.
Thiên Vũ ngạc nhiên .
Tuyết Nhi quay sang Thiên Vũ.
- Thế anh muốn gì .
Thiên Vũ lấy một hơi rồi tuân ra một tràng.
- Theo như anh nghĩ , lũ con gái khi được anh hỏi thì sẽ ngượng ngùng e ấp nói " Chúng ta mới quen mà ! Có nhanh quá không " hay " Em cần có thời gian để suy nghĩ " , bla bla..., mà sao cô bé đồng ý nhanh quá vậy , đã thế chẳng chút đắn đo hay đỏ mặt gì cả . Ủa , hay là ...hí hí ...cô bé thích anh rồi . Đúng rồi cô bé thích anh thật rồi .
Khẽ nhếch miệng cười , Tuyết Nhi hỏi ngược lại.
- Vậy nếu tôi nói tôi thích anh thật thì sao .
Thiên Vũ bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh , sao giọng nói có thể lạnh lùng được như thế . Tuyết Nhi cười nói.
- Sao thế . Sao không trả lời tôi .
Thiên Vũ gượng cười nói
- Thế chẳng phải khẳng định anh rất đẹp trai à.
- Ừ . Cứ coi như vậy đi . Còn về câu hỏi vì sao tôi lại đồng ý nhanh vậy . Đơn giản , tôi biết anh chỉ biết vui đùa cho vui thôi.
Thiên Vũ dần dần tụt lại phía sau , mặc dù đúng anh chỉ vui đùa thôi , nhưng sao lại nghe từ miệng cô bé anh lại cảm thấy khó chịu như vậy .
Lấy lại tinh thần , Thiên Vũ thấy Tuyết Nhi dừng xe trước cửa . Liền đi xe lại gần , cười tươi đưa cho Tuyết Nhi một chiếc kính khi nãy Thiên Vũ có nhặt được khi Tuyết Nhi bị rơi ở chỗ lũ thanh niên kia.
Liếc nhìn Thiên Vu vẫn đang nhe răng ra cười , Tuyết Nhi giật chiếc kính không một chút khách khí .
Phì cười , bé à em có nhất thiết phải trẻ con như thế không.
- Cô bé , anh vẫn chưa biết tên em.
- Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi nhạt giọng trả lời.
Nhéo lấy má Tuyết Nhi , Thiên Vũ nói.
- Cô bé , mai anh sẽ trốn học đi chơi với bạn gái mới là cô bé nhé vì vậy mai bé cũng phải trốn học đi chơi với anh.
- Tuần này tôi được nghỉ.
Thiên Vũ nhận luôn một xô nước lại tạt vào người , cô bé em thật là , ít nhất cũng phải giả vờ là trốn học để chúng ta thực hiện kế hoạch " Đưa nhau đi trốn " chứ.
- Thôi được , mai nghĩ là tốt vậy chỉ có mình anh trốn vậy . Thôi bé nghỉ ngơi chuẩn bị tốt nhé , mai anh đón. Giờ anh về đây , bye bye.
Nhìn bóng dáng của Thiên Vũ dần biến mất , Tuyết Nhi bất giác nhìn vào chiếc kính đã nát tươm tiện tay ném luôn vào thùng rác gần đấy.
Chiếc kính làm cho Tuyết Nhi gợi nhớ quá khứ về ba năm trước , trước khi gặp Hải Linh.
-Quay ngược thời gian về ba năm trước -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.