Chương 2
Vân Anh
30/08/2017
Tuyết Nhi vừa đi học thêm về, lóc cóc đạp xe trên đường Hà Nội, Hà Nội
về đêm khá lạnh.Khẽ kéo chiếc áo phao lại gần mình hơn mình hơn, để tìm
kiếm chút hơi ấm trong cái đêm mùa đông lại giá.Hai hàm răng đánh lập
cập vào nhau, cố gắng đạp xe về nhà.
Nhà của Tuyết Nhi phải đi qua một khu phố khá tối.Tuyết Nhi mặc dù nhút nhát nhưng tuyệt nhiên cô không hề ...sợ ma.Vì vậy đi qua khu phố ấy không là gì đối với Tuyết Nhi.
Khi đi qua được nửa khu phố, tư nhiên có tiếng sắt rơi loảng xoảng làm Tuyết Nhi giật mình.
-"Hình như có đánh nhau thì phải" Tuyết Nhi nghĩ thầm.
Chẳng biết ma xui quỷ hờn thế nào mà cô nàng nhút nhát này lại ,ngó vào trong ngõ( ngõ này thuộc khu phố ấy).Đúng là ngõ ấy đang có đánh nhau thật.
Một đám thanh niên bao gồm cả trai lẫn gái. Con gái ăn mặc thì hơ hang, trai ăn mặc thì nhí nhố. Đang ra sức đánnh vùi dập 1 nhóm thanh niên khác.
Tuyết Nhi khẽ đẩy gọng kính. Trong mấy người bị đánh có lẽ Tuyết Nhi khá ấn tương với cô gái tóc ngắn
xanh rêu nhất, vì cô gái ấy rất kiên cường.
Lòng nghĩa hiệp nổi lên trong cái bản tính nhút nhát của Tuyết Nhi. Tuyết Nhi đành lôi chiếc điện thoại ra bật thật to...tiếng còi cảnh sát.Cố gắng hít một hơi sâu , lấy hết sức bình sinh hét.
- CẢNH SÁT, Ở ĐÂY CÓ ĐÁNH NHAU.
Đúng như Tuyết Nhi nghĩ,lũ thanh niên chà đạp lên nhau mà chạy.Mặc dù thế nhóm bị đánh mất sức quá nên không chạy được.
Tuyết Nhi ró rén đến gần cô gái tóc ngắn.Rụt rè nói.
-Cậu...cậu gì ơi..!!! Cậu không ...sao chứ.
Khẽ ngẩng cổ lên nhì kẻ đang hỏi mình, Hải Linh trừng mắt nhìn Tuyết Nhi.
- Mày là ai?Không phải việc của mày.CÚT
Tuyết Nhi khẽ run người.
-Nhưng..nhưng cậu...cậu và..bạn cậu...đang bị thương...tớ..
Không để cho Tuyết Nhi nói hết câu, Hải Linh đã ngắt lời một cách thô lỗ.
-Không khiến mày phải lo.CÚT.
Hít một hơi sâu lấy tinh thần, Tuyết Nhi trả lời chắc nịch.
-Không.
Hải Linh khá ngạc nhiên, thường thì khi bị dọa, vào người khác sẽ chẳn ai dám cãi lời Hải Linh cả.
-Đợi tớ tí nha.!!!
Tuyết Nhi nói rồi đứng dậy, nhanh nhẹn cầm balo của mình,chạy thật nhanh đến chỗ xe đạp của mình , chẳng mấy chốc đã không thấy đâu.
Nhếch miệng cười một cách khinh bỉ, Hải Linh nghĩ thầm.
-" Đúng là cùng một lũ nhát chết như nhau cả"
Rồi quay sang lũ đàn em nói.
-Chúng mày đúng là một lũ vô dụng.Từ giờ phải chăm chỉ luyện tập , rõ chưa.Đừng để xuất hiện một việc nào tương tự.Nếu không chúng mày biết hậu quả rồi đấy.
-Vâng...bọn em biết rồi thưa chi Hải Linh.
Lũ đàn em yếu ớt trả lời.
- Ồ!Hóa ra tên cậu là Hai Linh à.
Chẳng biết Tuyế Nhi từ đâu lù lù xuất hiện, nhe răng cười tươi.Hải Linh ngạc nhiên
-Mày còn làm gì ở đây nữa???
Tuyết Nhi tiến lại gần Hải Linh, tháo chiếc balo trên vai xuống , lôi trong balo ra là hộp cứu thương.Rồi thỏ thẻ nói.
-Để...đẻ tớ băng..cho cậu nhé!!!
Hải Linh không nói gì chỉ im lặng,Tuyết Nhi mừng thầm, vội vàng băng bó cho Hải Linh .
Cái thái độ hấp tấp,lóng ngóng của Tuyết Nhi làm cho Hải Linh phì cười.
-Tôi có ăn thịt cô đâu mà cô sợ.
Tuyết Nhi dừng băng, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ cười tươi nói
-Cậu...cười xinh!!!
Hải Linh hơi đỏ,vội quay ra chỗ khác
-Không liên quan đến cô.Lắm chuyện!!!
Tuyết Nhi cười, lại tiếp tục băng.Gần xong,Tuyết Nhi nói.
-Tớ băng xong cho cậu rồi,tớ băng cho...bạn cậu nhé.
Tuyết Nhi băng xong, đang định đi thì tự nhiên Hải Linh cầm tay Tuyết Nhi,mặt đỏ quay chỗ khác nói.
-Cảm ơn!!! Tớ tên là Hải Linh, rất vui được làm quen, 15 tuổi.
Nói xong liền buông
tay.Tuyết Nhi khá ngạc nhiên, cười tươi rói.
-Tớ tên là Tuyết Nhi bằng tuổi cậu.
-Ừm, Tuyết Nhi à!!!(Hải Linh lẩm bẩm rồi đột nhiên nói)-Tuyết Nhi cậu cười xinh lắm đấy!!!
Tuyết Nhi sững người lại, khuân mặt dần đỏ lên.Tuyết Nhi ngượng nghịu vừa đi ra chỗ khác vừa nói.
-Tớ đi..đi băng ...cho người...khác..đây.
Hải Linh được mẻ cười, ôm bụng cười sặc sụa làm cho Tuyết Nhi càng đỏ mặt, lúng túng hơn.
-Đó chính lần đầu tiên gặp mặt của Tuyến Nhi và Hải Linh-
Nhà của Tuyết Nhi phải đi qua một khu phố khá tối.Tuyết Nhi mặc dù nhút nhát nhưng tuyệt nhiên cô không hề ...sợ ma.Vì vậy đi qua khu phố ấy không là gì đối với Tuyết Nhi.
Khi đi qua được nửa khu phố, tư nhiên có tiếng sắt rơi loảng xoảng làm Tuyết Nhi giật mình.
-"Hình như có đánh nhau thì phải" Tuyết Nhi nghĩ thầm.
Chẳng biết ma xui quỷ hờn thế nào mà cô nàng nhút nhát này lại ,ngó vào trong ngõ( ngõ này thuộc khu phố ấy).Đúng là ngõ ấy đang có đánh nhau thật.
Một đám thanh niên bao gồm cả trai lẫn gái. Con gái ăn mặc thì hơ hang, trai ăn mặc thì nhí nhố. Đang ra sức đánnh vùi dập 1 nhóm thanh niên khác.
Tuyết Nhi khẽ đẩy gọng kính. Trong mấy người bị đánh có lẽ Tuyết Nhi khá ấn tương với cô gái tóc ngắn
xanh rêu nhất, vì cô gái ấy rất kiên cường.
Lòng nghĩa hiệp nổi lên trong cái bản tính nhút nhát của Tuyết Nhi. Tuyết Nhi đành lôi chiếc điện thoại ra bật thật to...tiếng còi cảnh sát.Cố gắng hít một hơi sâu , lấy hết sức bình sinh hét.
- CẢNH SÁT, Ở ĐÂY CÓ ĐÁNH NHAU.
Đúng như Tuyết Nhi nghĩ,lũ thanh niên chà đạp lên nhau mà chạy.Mặc dù thế nhóm bị đánh mất sức quá nên không chạy được.
Tuyết Nhi ró rén đến gần cô gái tóc ngắn.Rụt rè nói.
-Cậu...cậu gì ơi..!!! Cậu không ...sao chứ.
Khẽ ngẩng cổ lên nhì kẻ đang hỏi mình, Hải Linh trừng mắt nhìn Tuyết Nhi.
- Mày là ai?Không phải việc của mày.CÚT
Tuyết Nhi khẽ run người.
-Nhưng..nhưng cậu...cậu và..bạn cậu...đang bị thương...tớ..
Không để cho Tuyết Nhi nói hết câu, Hải Linh đã ngắt lời một cách thô lỗ.
-Không khiến mày phải lo.CÚT.
Hít một hơi sâu lấy tinh thần, Tuyết Nhi trả lời chắc nịch.
-Không.
Hải Linh khá ngạc nhiên, thường thì khi bị dọa, vào người khác sẽ chẳn ai dám cãi lời Hải Linh cả.
-Đợi tớ tí nha.!!!
Tuyết Nhi nói rồi đứng dậy, nhanh nhẹn cầm balo của mình,chạy thật nhanh đến chỗ xe đạp của mình , chẳng mấy chốc đã không thấy đâu.
Nhếch miệng cười một cách khinh bỉ, Hải Linh nghĩ thầm.
-" Đúng là cùng một lũ nhát chết như nhau cả"
Rồi quay sang lũ đàn em nói.
-Chúng mày đúng là một lũ vô dụng.Từ giờ phải chăm chỉ luyện tập , rõ chưa.Đừng để xuất hiện một việc nào tương tự.Nếu không chúng mày biết hậu quả rồi đấy.
-Vâng...bọn em biết rồi thưa chi Hải Linh.
Lũ đàn em yếu ớt trả lời.
- Ồ!Hóa ra tên cậu là Hai Linh à.
Chẳng biết Tuyế Nhi từ đâu lù lù xuất hiện, nhe răng cười tươi.Hải Linh ngạc nhiên
-Mày còn làm gì ở đây nữa???
Tuyết Nhi tiến lại gần Hải Linh, tháo chiếc balo trên vai xuống , lôi trong balo ra là hộp cứu thương.Rồi thỏ thẻ nói.
-Để...đẻ tớ băng..cho cậu nhé!!!
Hải Linh không nói gì chỉ im lặng,Tuyết Nhi mừng thầm, vội vàng băng bó cho Hải Linh .
Cái thái độ hấp tấp,lóng ngóng của Tuyết Nhi làm cho Hải Linh phì cười.
-Tôi có ăn thịt cô đâu mà cô sợ.
Tuyết Nhi dừng băng, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ cười tươi nói
-Cậu...cười xinh!!!
Hải Linh hơi đỏ,vội quay ra chỗ khác
-Không liên quan đến cô.Lắm chuyện!!!
Tuyết Nhi cười, lại tiếp tục băng.Gần xong,Tuyết Nhi nói.
-Tớ băng xong cho cậu rồi,tớ băng cho...bạn cậu nhé.
Tuyết Nhi băng xong, đang định đi thì tự nhiên Hải Linh cầm tay Tuyết Nhi,mặt đỏ quay chỗ khác nói.
-Cảm ơn!!! Tớ tên là Hải Linh, rất vui được làm quen, 15 tuổi.
Nói xong liền buông
tay.Tuyết Nhi khá ngạc nhiên, cười tươi rói.
-Tớ tên là Tuyết Nhi bằng tuổi cậu.
-Ừm, Tuyết Nhi à!!!(Hải Linh lẩm bẩm rồi đột nhiên nói)-Tuyết Nhi cậu cười xinh lắm đấy!!!
Tuyết Nhi sững người lại, khuân mặt dần đỏ lên.Tuyết Nhi ngượng nghịu vừa đi ra chỗ khác vừa nói.
-Tớ đi..đi băng ...cho người...khác..đây.
Hải Linh được mẻ cười, ôm bụng cười sặc sụa làm cho Tuyết Nhi càng đỏ mặt, lúng túng hơn.
-Đó chính lần đầu tiên gặp mặt của Tuyến Nhi và Hải Linh-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.