Chương 3
Vân Anh
30/08/2017
-Tuyết Nhi,Tuyết Nhi.
Tiếng gọi của Hải Linh làm cho Tuyết Nhi bừng tỉnh khỏi ký ức đang lùa về.
Hải Linh như một con sóc, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Tuyết Nhi. Đẩy gọng kính, Tuyết Nhi hỏi Hải Linh.
-Cậu vừa đi căntin về à, sao cậu...đi nhanh vậy!!!
Hải Linh vừa cười, vừa dơ túi ăn vặt trước mặt Tuyết Nhi hào hứng nói.
-Sao!Thấy tớ tốt không mang cả lũ ăn vặt cho cậu.
Rồi rất tự nhiên, Hải Linh kéo chiếc ghế, ngồi cạnh Tuyết Nhi,cười tươi nói với Tuyết Nhi.
-Nào, ăn chút gì đi. Suốt ngày học, đồ mọt sách.
Tuyết Nhi cười mỉn nói với Hải Linh.
-Cậu cứ...ăn đi, tớ không ăn đâu.
Hải Linh trừng mắt lên nhìn Tuyết Nhi, bụng xụng nói.
-Bản cô nương , hết hơi đi mua về cho nhà ngươi, vậy mà ngươi không ăn hả..hả..hả.
Mỗi từ" hả "Hải Linh bẹo vào cái má trắng mền của Tuyết Nhi.Tuyết Nhi đau nhẹ nhưng mặt méo xẹo đi.
- Hức hức, huhu, ậu a o ớ i à(cậu tha cho tớ đi mà),
Hải Linh thấy mình hơi quá tay, liền thả tay ra.Lôi trong túi đồ ăn mấy cái bánh, đút cho Tuyết Nhi ăn , dỗ dành.
-Ngoan !!!Ăn đi cho chóng lớn.Tớ "xương".
Tuyết Nhi sụt sùi gật gật cái đầu, trông đến là đáng yêu, đến mức mà Hải Linh lại bẹo cho Tuyết Nhi một cái.Hải Linh liên tục đút thức ăn cho Tuyết Nhi. Khiến cho Tuyết Nhi bị sặc.Hải Linh vội vuốt lưng cho Tuyết Nhi đưa cho Tuyết Nhi cốc nước ép hoa quả.Ăn năn nói.
-Xin lỗi nhé,hại cậu rồi!!!
Tuyết Nhi thấy đôi mắt ái ngại ủa Hải Linh.Đành nén đôi mắt long lanh nước vì...bị sặc nở một nụ cười tươi nhất có thể.
-Không...không sao, không phải lỗi của cậu.
Thấy Tuyết Nhi cười, Hải Linh cũng ăn tâm được phần nào.
Hải Linh rất thích ngắm khuân mặt dễ thương của Tuyết Nhi(không phải bị les đâu nhá><) rồi.. chợt nhận ra.Thấy Hải Linh cứ nhìn chằm chằm vào mặt.Tuyết Nhi nghiêng cái đầu hỏi Hải Linh.
-Mặt tớ có"nhọ nhồi" à.
Phì cười trước câu hỏi rất chi là ngốc nghếch của cô bạn thân , Hải Linh nói.
-Ừm...Sao tớ chưa thấy cậu tháo kính bao giờ nhỉ.Đây là kính không độ mà.Bình thường Tuyết Nhi của tớ đã "siêu " xinh , nếu tháo kính chắc là"siêu của siêu"xinh luôn.
Mặt Tuyết Nhi tái mét,cười gượng gạo, giọng lắp bắp.
- Ừ.. ừ...đúng là ...tớ ..tớ không...không bị..cận...Nhưng tớ không thể tháo kính được.
Tuyết Nhi nói mấy câu cuối chắc nịch.Khiến cho Hải Linh rất ngạc nhiên, đành vậy,nhún vai,Hải Linh nói
-Vậy thì, một lúc nào đấy cậu nhớ cho tớ xem mặt"mộc" của cậu nhé.
Tuyết Nhi cươi thật tươi, gật đầu-"Cảm ơn cậu đã hiểu cho tớ, cậu là người bạn tốt nhất của mà tớ có, cảm ơn cậu Hải Linh" Tuyết Nhi nghĩ thầm.
Hải Linh thấy Tuyết Nhi cười cũng cười theo.Miễn là Tuyết Nhi vui thì bảo Hải Linh làm gì cũng được.
Ánh nắng của những ngày xuân chiếu lên đôi bạn thân đẹp lung linh y như một bức tranh kiệt tác vậy....
Tiếng gọi của Hải Linh làm cho Tuyết Nhi bừng tỉnh khỏi ký ức đang lùa về.
Hải Linh như một con sóc, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Tuyết Nhi. Đẩy gọng kính, Tuyết Nhi hỏi Hải Linh.
-Cậu vừa đi căntin về à, sao cậu...đi nhanh vậy!!!
Hải Linh vừa cười, vừa dơ túi ăn vặt trước mặt Tuyết Nhi hào hứng nói.
-Sao!Thấy tớ tốt không mang cả lũ ăn vặt cho cậu.
Rồi rất tự nhiên, Hải Linh kéo chiếc ghế, ngồi cạnh Tuyết Nhi,cười tươi nói với Tuyết Nhi.
-Nào, ăn chút gì đi. Suốt ngày học, đồ mọt sách.
Tuyết Nhi cười mỉn nói với Hải Linh.
-Cậu cứ...ăn đi, tớ không ăn đâu.
Hải Linh trừng mắt lên nhìn Tuyết Nhi, bụng xụng nói.
-Bản cô nương , hết hơi đi mua về cho nhà ngươi, vậy mà ngươi không ăn hả..hả..hả.
Mỗi từ" hả "Hải Linh bẹo vào cái má trắng mền của Tuyết Nhi.Tuyết Nhi đau nhẹ nhưng mặt méo xẹo đi.
- Hức hức, huhu, ậu a o ớ i à(cậu tha cho tớ đi mà),
Hải Linh thấy mình hơi quá tay, liền thả tay ra.Lôi trong túi đồ ăn mấy cái bánh, đút cho Tuyết Nhi ăn , dỗ dành.
-Ngoan !!!Ăn đi cho chóng lớn.Tớ "xương".
Tuyết Nhi sụt sùi gật gật cái đầu, trông đến là đáng yêu, đến mức mà Hải Linh lại bẹo cho Tuyết Nhi một cái.Hải Linh liên tục đút thức ăn cho Tuyết Nhi. Khiến cho Tuyết Nhi bị sặc.Hải Linh vội vuốt lưng cho Tuyết Nhi đưa cho Tuyết Nhi cốc nước ép hoa quả.Ăn năn nói.
-Xin lỗi nhé,hại cậu rồi!!!
Tuyết Nhi thấy đôi mắt ái ngại ủa Hải Linh.Đành nén đôi mắt long lanh nước vì...bị sặc nở một nụ cười tươi nhất có thể.
-Không...không sao, không phải lỗi của cậu.
Thấy Tuyết Nhi cười, Hải Linh cũng ăn tâm được phần nào.
Hải Linh rất thích ngắm khuân mặt dễ thương của Tuyết Nhi(không phải bị les đâu nhá><) rồi.. chợt nhận ra.Thấy Hải Linh cứ nhìn chằm chằm vào mặt.Tuyết Nhi nghiêng cái đầu hỏi Hải Linh.
-Mặt tớ có"nhọ nhồi" à.
Phì cười trước câu hỏi rất chi là ngốc nghếch của cô bạn thân , Hải Linh nói.
-Ừm...Sao tớ chưa thấy cậu tháo kính bao giờ nhỉ.Đây là kính không độ mà.Bình thường Tuyết Nhi của tớ đã "siêu " xinh , nếu tháo kính chắc là"siêu của siêu"xinh luôn.
Mặt Tuyết Nhi tái mét,cười gượng gạo, giọng lắp bắp.
- Ừ.. ừ...đúng là ...tớ ..tớ không...không bị..cận...Nhưng tớ không thể tháo kính được.
Tuyết Nhi nói mấy câu cuối chắc nịch.Khiến cho Hải Linh rất ngạc nhiên, đành vậy,nhún vai,Hải Linh nói
-Vậy thì, một lúc nào đấy cậu nhớ cho tớ xem mặt"mộc" của cậu nhé.
Tuyết Nhi cươi thật tươi, gật đầu-"Cảm ơn cậu đã hiểu cho tớ, cậu là người bạn tốt nhất của mà tớ có, cảm ơn cậu Hải Linh" Tuyết Nhi nghĩ thầm.
Hải Linh thấy Tuyết Nhi cười cũng cười theo.Miễn là Tuyết Nhi vui thì bảo Hải Linh làm gì cũng được.
Ánh nắng của những ngày xuân chiếu lên đôi bạn thân đẹp lung linh y như một bức tranh kiệt tác vậy....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.