Chương 5
Vân Anh
31/08/2017
Quay về với Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi đi thong thả trên con đường Hà Nội đầy tấp nập, dù sao trường cho nghỉ khá sớm nên Tuyết Nhi cũng không vội vàng mấy.Chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình.
-"I just want to breathe now, not liking this night,I just want to wake up, 'cause nothing seems right,But now I'm just trapped here, not even alive,Don't wanna be lonely, just wanna be yours.Why is it dark without you here, a place without you with me?This thought is scaring me, leaving me in ruins,Come save me now, 'cause I can't seem to save myself, save myself.So come and listen to my heart,It's calling out to you when we're apart,When I'm alone and in the dark,You're the only one who'll light it up.So won’t you hold my hand and save me, save me,I need your love before I fall, fall.So won’t you hold my hand and save me, save me,I need your love before I fall, fall.Save me, save me, uh oh.So won’t you hold my hand and save me, save me,I need your love before I fall.So won’t you hold my hand and save me, save me,Love before I fall"
Tiếng nhạc chuông điện thoại kéo Tuyết Nhi thoát khỏi suy nghĩ.
Tuyết Nhi vội vàng lôi chiếc điện thoại ra, hóa ra là mẹ gọi
-Mẹ ạ.Có chuyện gì không mẹ.
-Con tan học chưa?
-Dạ rồi ạ.Con đang trên đường về đây.
-Ừ.Hôm nay bố mẹ có việc không về ăn cơm được,anh con thì đang tham ra một sự kiện gì đó ở trường đại học.Vậy nên con chịu khó ăn cơm một mình nha.
- Vâng.Bố mẹ về sớm nha.
Tắt điện thoại,Tuyết Nhi đi thẳng ra chợ,cô không chọn siêu thị vì Tuyết Nhi nghĩ chợ sẽ có đồ tươi ngon hơn.
Sau một hồi mua rất nhiều đồ lỉnh kỉnh,cuối cùng Tuyết Nhi cũng về được tới nhà.Lục trong túi lấy chiếc chìa khóa để mở cửa thì bác An( người hàng xóm cạnh nhà Tuyết Nhi) đang quét cổng cười hỏi Tuyết Nhi.
-Cháu mới đi học về à Tuyết Nhi.
-À vâng!Cháu chào bác.
Tuyết Nhi lễ phép trả lời.
Bác An nhìn đống đồ của Tuyết Nhi cười hiền nói.
- Cháu vừa đi chợ về à?
-Vâng, hôm nay bố mẹ cháu đi vắng nên cháu phải đi chợ
-Con bé này đảm đang nhỉ
Được bác An khen, Tuyết Nhi đỏ mặt, vội vàng nói.
-Dạ,thôi cháu xin phép vào nhà trước ạ.
-Ừ!Thôi vào nhà nấu cơm không muộn đấy.
- Vâng.
Tuyết Nhi đang định vào trong nhà thì chợt bác An nói.
-À!Tuyết Nhi này,khu nhà mình vừa có mấy thanh niên vừa ẩu đả xong, mặc dù công an đã giải quyết xong xuôi rồi nhưng không có việc gì thì cháu đừng ra ngoài nhé.
-Vâng cháu cảm ơn bác
Sau khi cất xe, Tuyết Nhi lấy đồ mang đến trước cửa, đang định khóa cửa thì tự nhiên Tuyết Nhi nghe thấy tiếng rên khe khẽ ở ngoài vườn.Tuyết Nhi ban đầu nghĩ, chắc là mèo nhà ai đó vào nhà mình thôi, nên vẫn mở cửa.
Mở xong, đang định đi vào, tiếng rên ấy lại to hơn.Tuyết Nhi vội cầm cái chổi quyét nhà rón rén đi ra vườn.Đứng nấp ở tường, nhìn lén lút.
- Có ai đâu, làm mình hết hồn.
Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm,đang toan bước đi thì tiếng rên ấy lại phát ra từ đám hoa hồng và hoa tường vi.Lấy hết cam đảm Tuyết Nhi từng bước tiến lại gần.
Tuyết Nhi suýt hét thất thanh.
Một cậu con trai đang nằm bất tỉnh, người toàn máu.
-"Khu nhà mình vừa có mấy thanh niên vừa ẩu đả xong, mặc dù công an đã giải quyết xong xuôi rồi nhưng không có việc gì thì cháu đừng ra ngoài nhé."
Tiếng bác An như vang lên trong đầu Tuyết Nhi
Tuyết Nhi đi thong thả trên con đường Hà Nội đầy tấp nập, dù sao trường cho nghỉ khá sớm nên Tuyết Nhi cũng không vội vàng mấy.Chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình.
-"I just want to breathe now, not liking this night,I just want to wake up, 'cause nothing seems right,But now I'm just trapped here, not even alive,Don't wanna be lonely, just wanna be yours.Why is it dark without you here, a place without you with me?This thought is scaring me, leaving me in ruins,Come save me now, 'cause I can't seem to save myself, save myself.So come and listen to my heart,It's calling out to you when we're apart,When I'm alone and in the dark,You're the only one who'll light it up.So won’t you hold my hand and save me, save me,I need your love before I fall, fall.So won’t you hold my hand and save me, save me,I need your love before I fall, fall.Save me, save me, uh oh.So won’t you hold my hand and save me, save me,I need your love before I fall.So won’t you hold my hand and save me, save me,Love before I fall"
Tiếng nhạc chuông điện thoại kéo Tuyết Nhi thoát khỏi suy nghĩ.
Tuyết Nhi vội vàng lôi chiếc điện thoại ra, hóa ra là mẹ gọi
-Mẹ ạ.Có chuyện gì không mẹ.
-Con tan học chưa?
-Dạ rồi ạ.Con đang trên đường về đây.
-Ừ.Hôm nay bố mẹ có việc không về ăn cơm được,anh con thì đang tham ra một sự kiện gì đó ở trường đại học.Vậy nên con chịu khó ăn cơm một mình nha.
- Vâng.Bố mẹ về sớm nha.
Tắt điện thoại,Tuyết Nhi đi thẳng ra chợ,cô không chọn siêu thị vì Tuyết Nhi nghĩ chợ sẽ có đồ tươi ngon hơn.
Sau một hồi mua rất nhiều đồ lỉnh kỉnh,cuối cùng Tuyết Nhi cũng về được tới nhà.Lục trong túi lấy chiếc chìa khóa để mở cửa thì bác An( người hàng xóm cạnh nhà Tuyết Nhi) đang quét cổng cười hỏi Tuyết Nhi.
-Cháu mới đi học về à Tuyết Nhi.
-À vâng!Cháu chào bác.
Tuyết Nhi lễ phép trả lời.
Bác An nhìn đống đồ của Tuyết Nhi cười hiền nói.
- Cháu vừa đi chợ về à?
-Vâng, hôm nay bố mẹ cháu đi vắng nên cháu phải đi chợ
-Con bé này đảm đang nhỉ
Được bác An khen, Tuyết Nhi đỏ mặt, vội vàng nói.
-Dạ,thôi cháu xin phép vào nhà trước ạ.
-Ừ!Thôi vào nhà nấu cơm không muộn đấy.
- Vâng.
Tuyết Nhi đang định vào trong nhà thì chợt bác An nói.
-À!Tuyết Nhi này,khu nhà mình vừa có mấy thanh niên vừa ẩu đả xong, mặc dù công an đã giải quyết xong xuôi rồi nhưng không có việc gì thì cháu đừng ra ngoài nhé.
-Vâng cháu cảm ơn bác
Sau khi cất xe, Tuyết Nhi lấy đồ mang đến trước cửa, đang định khóa cửa thì tự nhiên Tuyết Nhi nghe thấy tiếng rên khe khẽ ở ngoài vườn.Tuyết Nhi ban đầu nghĩ, chắc là mèo nhà ai đó vào nhà mình thôi, nên vẫn mở cửa.
Mở xong, đang định đi vào, tiếng rên ấy lại to hơn.Tuyết Nhi vội cầm cái chổi quyét nhà rón rén đi ra vườn.Đứng nấp ở tường, nhìn lén lút.
- Có ai đâu, làm mình hết hồn.
Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm,đang toan bước đi thì tiếng rên ấy lại phát ra từ đám hoa hồng và hoa tường vi.Lấy hết cam đảm Tuyết Nhi từng bước tiến lại gần.
Tuyết Nhi suýt hét thất thanh.
Một cậu con trai đang nằm bất tỉnh, người toàn máu.
-"Khu nhà mình vừa có mấy thanh niên vừa ẩu đả xong, mặc dù công an đã giải quyết xong xuôi rồi nhưng không có việc gì thì cháu đừng ra ngoài nhé."
Tiếng bác An như vang lên trong đầu Tuyết Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.