Chương 11: Bạn Của Công Chúa Lộc
Hoa Hoa Liễu
19/11/2024
“Là thế này… cậu của cậu tìm được cách liên lạc với tớ qua danh bạ lớp, hỏi xin số điện thoại của cậu. Chú ấy nói cậu đã bỏ nhà đi mấy hôm rồi…”
Đầu dây bên kia, giọng cô gái có vẻ cẩn trọng: “Vi Vi, bây giờ… cậu vẫn ổn chứ?”
Lộc Vi Vi nghe xong, hồi lâu không đáp.
Trong lòng cô nặng trĩu.
Bỏ nhà đi…
Đây có phải chỉ là cái cớ mợ đưa ra để dỗ dành cậu không?
Có vẻ, không những mợ đã lừa cậu, mà còn tranh thủ xóa số điện thoại của cô khỏi máy cậu trước một bước. Ở thời buổi này, chẳng ai nhớ số điện thoại nữa, xóa đi khỏi danh bạ chẳng khác nào gạt một người ra khỏi vòng tròn cuộc sống.
Thông tin học sinh thì có thể tra trên mạng trường, nhưng khi ba xảy ra chuyện, nhà trường đã xóa thông tin của cô khỏi hệ thống vì lý do bảo vệ trẻ vị thành niên.
Nếu cậu đã liên lạc với Kiều Y, vậy lẽ ra phải lấy được số của cô, tại sao không gọi?
Lộc Vi Vi mơ hồ đoán được, có lẽ giữa cậu và mợ đã xảy ra cãi vã… Kết quả của trận cãi vã đó là sự nhượng bộ từ phía cậu.
“Anh đi tìm nó về làm gì? Anh nghĩ anh khuyên được nó sao? Đứa trẻ đó đã âm thầm đổi nguyện vọng mà không nói một lời, chứng tỏ suy nghĩ đó đã ăn sâu trong đầu nó lâu rồi!”
“Chúng ta nuôi nó ăn học, thế mà nó chỉ chăm chăm nghĩ cách rửa oan cho ba nó!”
“Anh muốn chăm sóc nó thì được thôi! Nhưng nó đã mười bảy tuổi, sắp mười tám rồi! Anh đâu thể lo cho nó cả đời!”
“Anh nói chúng ta nợ nhà họ Lộc. Chúng ta nuôi nó ba năm vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ phải kéo cả tương lai của Tiểu Thụy xuống bùn nữa à?!”
…
Lộc Vi Vi nhắm mắt lại, dường như trông thấy cảnh mợ mất kiểm soát cảm xúc trong cuộc tranh cãi, còn cậu thì lặng im, cúi đầu đau khổ.
Những cuộc tranh cãi thế này đã xảy ra quá nhiều lần trong mấy năm qua, khiến em họ của cô phải chọn sống nội trú từ sớm, thậm chí kỳ nghỉ hè cũng không muốn về nhà mà đi tham gia trại hè.
“... Vi Vi, cậu không sao chứ?”
Giọng Kiều Y kéo cô trở về hiện tại.
“Ừm…” Lộc Vi Vi cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, bình thường. “Tớ không sao.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Kiều Y hỏi.
Lộc Vi Vi không muốn ai biết nơi ở của mình.
“Tớ tìm được chỗ nào đó ở tạm thôi.” Cô trả lời qua loa.
Kiều Y im lặng một lúc, rồi nói: “Chúng ta lâu lắm không gặp rồi, hay là gặp nhau nhé?”
Nói xong, có lẽ sợ Lộc Vi Vi từ chối, cô ấy bổ sung thêm: “Cậu của cậu có nhờ tớ đưa một vài thứ cho cậu. Cậu có tiện cho tớ địa chỉ không? Tớ sẽ mang qua cho cậu.”
“Không cần đâu…” Lộc Vi Vi nghĩ một chút, rồi nói, “Để tớ qua nhà cậu lấy.”
Cô vẫn không tiết lộ nơi ở của mình, kể cả với người từng là bạn thân nhất.
Ba năm không liên lạc, Lộc Vi Vi thật sự không dám chắc về tình bạn thời học sinh này.
Cô không muốn suy đoán ác ý về mục đích Kiều Y tìm đến mình, cũng không muốn tự huyễn hoặc rằng mình sẽ được người thân thấu hiểu. Dù là tình bạn hay tình thân, trong tình cảnh hiểm nghèo, chúng đều thật mong manh.
Hẹn gặp xong, Lộc Vi Vi xách túi ra khỏi nhà.
Buổi chiều trời nắng gắt, ánh mặt trời chiếu lên da bỏng rát.
Đi bộ khá lâu, cuối cùng cô cũng tới bến xe buýt. Lên xe, qua cửa kính, cô nhìn thấy con đường phía trước mờ mịt, vặn vẹo trong hơi nóng hầm hập, trông như một ảo ảnh.
Lộc Vi Vi tìm một chỗ ngồi xuống.
Xe không có điều hòa, mồ hôi khiến ghế dính vào da, rất khó chịu.
Cô lặng lẽ thay đổi tư thế.
Ai có thể nghĩ rằng, Lộc công chúa từng được cưng chiều hết mực, giờ đây lại có thể điềm nhiên ăn cơm hộp và ngồi xe buýt?
Trước đây, cô thậm chí hiếm khi đi ô tô, vì ba sợ kẹt xe sẽ làm trễ giờ đi học của cô, nên mỗi ngày đều điều trực thăng đưa đón.
Kiều Y thường hay đùa gọi cô là tiên nữ, nói rằng cả trường chỉ có cô là “bay” đi học.
Dần dần, nhiều ký ức ùa về trong tâm trí…
Lộc Vi Vi nhận ra, dù trong lòng đã cố đè nén, nhưng… khi sắp gặp lại người bạn cũ, cô vẫn không thể kiềm lòng mà mong chờ.
Đầu dây bên kia, giọng cô gái có vẻ cẩn trọng: “Vi Vi, bây giờ… cậu vẫn ổn chứ?”
Lộc Vi Vi nghe xong, hồi lâu không đáp.
Trong lòng cô nặng trĩu.
Bỏ nhà đi…
Đây có phải chỉ là cái cớ mợ đưa ra để dỗ dành cậu không?
Có vẻ, không những mợ đã lừa cậu, mà còn tranh thủ xóa số điện thoại của cô khỏi máy cậu trước một bước. Ở thời buổi này, chẳng ai nhớ số điện thoại nữa, xóa đi khỏi danh bạ chẳng khác nào gạt một người ra khỏi vòng tròn cuộc sống.
Thông tin học sinh thì có thể tra trên mạng trường, nhưng khi ba xảy ra chuyện, nhà trường đã xóa thông tin của cô khỏi hệ thống vì lý do bảo vệ trẻ vị thành niên.
Nếu cậu đã liên lạc với Kiều Y, vậy lẽ ra phải lấy được số của cô, tại sao không gọi?
Lộc Vi Vi mơ hồ đoán được, có lẽ giữa cậu và mợ đã xảy ra cãi vã… Kết quả của trận cãi vã đó là sự nhượng bộ từ phía cậu.
“Anh đi tìm nó về làm gì? Anh nghĩ anh khuyên được nó sao? Đứa trẻ đó đã âm thầm đổi nguyện vọng mà không nói một lời, chứng tỏ suy nghĩ đó đã ăn sâu trong đầu nó lâu rồi!”
“Chúng ta nuôi nó ăn học, thế mà nó chỉ chăm chăm nghĩ cách rửa oan cho ba nó!”
“Anh muốn chăm sóc nó thì được thôi! Nhưng nó đã mười bảy tuổi, sắp mười tám rồi! Anh đâu thể lo cho nó cả đời!”
“Anh nói chúng ta nợ nhà họ Lộc. Chúng ta nuôi nó ba năm vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ phải kéo cả tương lai của Tiểu Thụy xuống bùn nữa à?!”
…
Lộc Vi Vi nhắm mắt lại, dường như trông thấy cảnh mợ mất kiểm soát cảm xúc trong cuộc tranh cãi, còn cậu thì lặng im, cúi đầu đau khổ.
Những cuộc tranh cãi thế này đã xảy ra quá nhiều lần trong mấy năm qua, khiến em họ của cô phải chọn sống nội trú từ sớm, thậm chí kỳ nghỉ hè cũng không muốn về nhà mà đi tham gia trại hè.
“... Vi Vi, cậu không sao chứ?”
Giọng Kiều Y kéo cô trở về hiện tại.
“Ừm…” Lộc Vi Vi cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, bình thường. “Tớ không sao.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Kiều Y hỏi.
Lộc Vi Vi không muốn ai biết nơi ở của mình.
“Tớ tìm được chỗ nào đó ở tạm thôi.” Cô trả lời qua loa.
Kiều Y im lặng một lúc, rồi nói: “Chúng ta lâu lắm không gặp rồi, hay là gặp nhau nhé?”
Nói xong, có lẽ sợ Lộc Vi Vi từ chối, cô ấy bổ sung thêm: “Cậu của cậu có nhờ tớ đưa một vài thứ cho cậu. Cậu có tiện cho tớ địa chỉ không? Tớ sẽ mang qua cho cậu.”
“Không cần đâu…” Lộc Vi Vi nghĩ một chút, rồi nói, “Để tớ qua nhà cậu lấy.”
Cô vẫn không tiết lộ nơi ở của mình, kể cả với người từng là bạn thân nhất.
Ba năm không liên lạc, Lộc Vi Vi thật sự không dám chắc về tình bạn thời học sinh này.
Cô không muốn suy đoán ác ý về mục đích Kiều Y tìm đến mình, cũng không muốn tự huyễn hoặc rằng mình sẽ được người thân thấu hiểu. Dù là tình bạn hay tình thân, trong tình cảnh hiểm nghèo, chúng đều thật mong manh.
Hẹn gặp xong, Lộc Vi Vi xách túi ra khỏi nhà.
Buổi chiều trời nắng gắt, ánh mặt trời chiếu lên da bỏng rát.
Đi bộ khá lâu, cuối cùng cô cũng tới bến xe buýt. Lên xe, qua cửa kính, cô nhìn thấy con đường phía trước mờ mịt, vặn vẹo trong hơi nóng hầm hập, trông như một ảo ảnh.
Lộc Vi Vi tìm một chỗ ngồi xuống.
Xe không có điều hòa, mồ hôi khiến ghế dính vào da, rất khó chịu.
Cô lặng lẽ thay đổi tư thế.
Ai có thể nghĩ rằng, Lộc công chúa từng được cưng chiều hết mực, giờ đây lại có thể điềm nhiên ăn cơm hộp và ngồi xe buýt?
Trước đây, cô thậm chí hiếm khi đi ô tô, vì ba sợ kẹt xe sẽ làm trễ giờ đi học của cô, nên mỗi ngày đều điều trực thăng đưa đón.
Kiều Y thường hay đùa gọi cô là tiên nữ, nói rằng cả trường chỉ có cô là “bay” đi học.
Dần dần, nhiều ký ức ùa về trong tâm trí…
Lộc Vi Vi nhận ra, dù trong lòng đã cố đè nén, nhưng… khi sắp gặp lại người bạn cũ, cô vẫn không thể kiềm lòng mà mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.