Chương 12: Đừng Yếu Đuối Nữa
Hoa Hoa Liễu
19/11/2024
Có bạn bè, chung quy vẫn là một điều tốt.
Dù sao thì, chẳng ai thực sự thích cô đơn cả, mọi người chỉ không muốn thất vọng mà thôi.
…
Sau một chuyến đi xóc nảy, qua vài lần đổi xe và phải đi bộ thêm một đoạn, cuối cùng Lộc Vi Vi cũng đến nơi.
Trước mặt cô là một khu dân cư cao cấp.
Qua hàng rào sắt kiểu Âu, có thể thấy bên trong được xây dựng tựa như công viên rừng. Hoa nở rực rỡ, cây cối xanh mát, những căn biệt thự đẹp đẽ rải rác khắp nơi. Các tấm kính lớn phản chiếu ánh nắng lấp lánh như ánh vàng.
Người ra vào đây toàn là doanh nhân và người nổi tiếng, vì vậy khi Lộc Vi Vi đến, bảo vệ đã không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
Cô không đi xe sang, quần áo cũng rất bình thường.
Chắc là con nhà giàu sống kín tiếng? Anh bảo vệ thầm nghĩ, rồi lịch sự hỏi: “Chào cô, cho hỏi cô tìm ai?”
“Tôi tìm Kiều tiểu thư, tụi tôi hẹn gặp vào buổi chiều.” Lộc Vi Vi trả lời.
Bảo vệ bừng tỉnh, gật đầu nói: “À, cô Kiều đã dặn rồi, cô cứ vào đi.”
Lộc Vi Vi bước vào.
Bên trong rất rộng, ánh nắng kéo dài bóng dáng cô trơ trọi một mình. Trước đây mỗi lần đến đây, cô đều được vây quanh như vì sao sáng, đội vệ sĩ đi trước, đi sau và hai bên đông nghẹt. Giờ thì, chỉ còn lại một mình cô lẻ loi.
Có lẽ vì nhạy cảm, hoặc vì từng được chiều chuộng, cảm giác chênh lệch quá lớn khiến cô không khỏi có chút bối rối.
Trong lòng dâng lên chút hối hận. Tại sao mình lại đến nhà Kiều Y? Tại sao không bảo cô ấy đợi ở cổng? Hoặc chọn một chỗ khác để gặp nhau?
Cô tự nhủ, đừng yếu đuối nữa, mình không còn là công chúa nữa rồi. Dựa vào đâu mà đòi hỏi người khác phải luôn nghĩ đến cảm xúc của mình? Dựa vào đâu chứ?
Tự điều chỉnh tâm lý, cảm giác khó chịu trong lòng cũng nhẹ đi một chút.
Dọc theo con đường được bao quanh bởi cây cối, Lộc Vi Vi đi đến nhà của Kiều Y.
Người giúp việc ra mở cửa cho cô, thoạt nhìn hơi ngờ ngợ, mất một lúc mới nhận ra: “… Lộc tiểu thư?”
Lộc Vi Vi lịch sự mỉm cười: “Kiều Y có ở nhà không? Chúng tôi hẹn gặp buổi chiều, cô ấy nói có đồ cần đưa cho tôi.”
“Cô chủ… cô chủ ở… ở…” Người giúp việc liếc nhìn căn biệt thự xa hoa phía sau, giọng ngập ngừng: “Hay cô quay lại vào ngày khác được không? Cô chủ… cô ấy giờ không tiện tiếp cô.”
Lộc Vi Vi nhíu mày, ánh mắt vượt qua người giúp việc, nhìn vào trong biệt thự.
Bên trong rõ ràng đang vang lên tiếng cười nói rôm rả.
Cô thu lại ánh nhìn, không nói gì, chỉ hơi bối rối nhìn người giúp việc.
Trái ngược với nỗi buồn trong lòng, gương mặt Lộc Vi Vi vẫn xinh đẹp, trong trẻo. Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như hoa anh đào, dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt to tròn, long lanh như mắt nai. Trông cô ngây thơ, ngoan ngoãn, ngay cả khi không nói lời nào cũng khiến người ta mềm lòng.
Người giúp việc thầm thở dài, cảm thấy Lộc Vi Vi thật đáng thương. Sinh ra trong gia đình như vậy, đời cô xem như xong rồi.
"Lộc tiểu thư, cô về trước đi, cô chủ thật sự không tiện gặp cô bây giờ…” Người giúp việc khuyên thêm một lần nữa.
“Thím Lưu, bảo cắt dưa hấu sao lâu vậy?” Một người phụ nữ trung niên hơi đẫy đà từ trong nhà bước ra. Khi bà ta thấy Lộc Vi Vi đứng ở cổng, nụ cười trên môi bà ta lập tức tắt ngấm.
Lộc Vi Vi cũng nhận ra bà ta.
Người đó không ai khác ngoài mẹ của Kiều Y.
Lộc Vi Vi vừa định mở lời chào, thì sắc mặt bà Kiều bỗng chốc lạnh tanh, thẳng thừng quát: “Cái khóa cổng đó để làm cảnh à? Ai cũng cho vào mà không kiểm tra sao?”
Người giúp việc vốn thật thà, tưởng bà Kiều đứng xa không nhận ra Lộc Vi Vi, vội vàng giải thích: “Thưa bà, đây là Lộc tiểu thư…”
“Cái gì mà Lộc tiểu thư?!” Bà Kiều ngắt lời, mặt mày khó chịu: “Nhà tôi không quen ai họ Lộc hết! Mau đóng cửa lại, đừng làm phiền khách trong nhà!”
Dù sao thì, chẳng ai thực sự thích cô đơn cả, mọi người chỉ không muốn thất vọng mà thôi.
…
Sau một chuyến đi xóc nảy, qua vài lần đổi xe và phải đi bộ thêm một đoạn, cuối cùng Lộc Vi Vi cũng đến nơi.
Trước mặt cô là một khu dân cư cao cấp.
Qua hàng rào sắt kiểu Âu, có thể thấy bên trong được xây dựng tựa như công viên rừng. Hoa nở rực rỡ, cây cối xanh mát, những căn biệt thự đẹp đẽ rải rác khắp nơi. Các tấm kính lớn phản chiếu ánh nắng lấp lánh như ánh vàng.
Người ra vào đây toàn là doanh nhân và người nổi tiếng, vì vậy khi Lộc Vi Vi đến, bảo vệ đã không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
Cô không đi xe sang, quần áo cũng rất bình thường.
Chắc là con nhà giàu sống kín tiếng? Anh bảo vệ thầm nghĩ, rồi lịch sự hỏi: “Chào cô, cho hỏi cô tìm ai?”
“Tôi tìm Kiều tiểu thư, tụi tôi hẹn gặp vào buổi chiều.” Lộc Vi Vi trả lời.
Bảo vệ bừng tỉnh, gật đầu nói: “À, cô Kiều đã dặn rồi, cô cứ vào đi.”
Lộc Vi Vi bước vào.
Bên trong rất rộng, ánh nắng kéo dài bóng dáng cô trơ trọi một mình. Trước đây mỗi lần đến đây, cô đều được vây quanh như vì sao sáng, đội vệ sĩ đi trước, đi sau và hai bên đông nghẹt. Giờ thì, chỉ còn lại một mình cô lẻ loi.
Có lẽ vì nhạy cảm, hoặc vì từng được chiều chuộng, cảm giác chênh lệch quá lớn khiến cô không khỏi có chút bối rối.
Trong lòng dâng lên chút hối hận. Tại sao mình lại đến nhà Kiều Y? Tại sao không bảo cô ấy đợi ở cổng? Hoặc chọn một chỗ khác để gặp nhau?
Cô tự nhủ, đừng yếu đuối nữa, mình không còn là công chúa nữa rồi. Dựa vào đâu mà đòi hỏi người khác phải luôn nghĩ đến cảm xúc của mình? Dựa vào đâu chứ?
Tự điều chỉnh tâm lý, cảm giác khó chịu trong lòng cũng nhẹ đi một chút.
Dọc theo con đường được bao quanh bởi cây cối, Lộc Vi Vi đi đến nhà của Kiều Y.
Người giúp việc ra mở cửa cho cô, thoạt nhìn hơi ngờ ngợ, mất một lúc mới nhận ra: “… Lộc tiểu thư?”
Lộc Vi Vi lịch sự mỉm cười: “Kiều Y có ở nhà không? Chúng tôi hẹn gặp buổi chiều, cô ấy nói có đồ cần đưa cho tôi.”
“Cô chủ… cô chủ ở… ở…” Người giúp việc liếc nhìn căn biệt thự xa hoa phía sau, giọng ngập ngừng: “Hay cô quay lại vào ngày khác được không? Cô chủ… cô ấy giờ không tiện tiếp cô.”
Lộc Vi Vi nhíu mày, ánh mắt vượt qua người giúp việc, nhìn vào trong biệt thự.
Bên trong rõ ràng đang vang lên tiếng cười nói rôm rả.
Cô thu lại ánh nhìn, không nói gì, chỉ hơi bối rối nhìn người giúp việc.
Trái ngược với nỗi buồn trong lòng, gương mặt Lộc Vi Vi vẫn xinh đẹp, trong trẻo. Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như hoa anh đào, dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt to tròn, long lanh như mắt nai. Trông cô ngây thơ, ngoan ngoãn, ngay cả khi không nói lời nào cũng khiến người ta mềm lòng.
Người giúp việc thầm thở dài, cảm thấy Lộc Vi Vi thật đáng thương. Sinh ra trong gia đình như vậy, đời cô xem như xong rồi.
"Lộc tiểu thư, cô về trước đi, cô chủ thật sự không tiện gặp cô bây giờ…” Người giúp việc khuyên thêm một lần nữa.
“Thím Lưu, bảo cắt dưa hấu sao lâu vậy?” Một người phụ nữ trung niên hơi đẫy đà từ trong nhà bước ra. Khi bà ta thấy Lộc Vi Vi đứng ở cổng, nụ cười trên môi bà ta lập tức tắt ngấm.
Lộc Vi Vi cũng nhận ra bà ta.
Người đó không ai khác ngoài mẹ của Kiều Y.
Lộc Vi Vi vừa định mở lời chào, thì sắc mặt bà Kiều bỗng chốc lạnh tanh, thẳng thừng quát: “Cái khóa cổng đó để làm cảnh à? Ai cũng cho vào mà không kiểm tra sao?”
Người giúp việc vốn thật thà, tưởng bà Kiều đứng xa không nhận ra Lộc Vi Vi, vội vàng giải thích: “Thưa bà, đây là Lộc tiểu thư…”
“Cái gì mà Lộc tiểu thư?!” Bà Kiều ngắt lời, mặt mày khó chịu: “Nhà tôi không quen ai họ Lộc hết! Mau đóng cửa lại, đừng làm phiền khách trong nhà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.