Chương 24: Cái Gọi Là Công Chúa
Hoa Hoa Liễu
19/11/2024
Lâm Trầm yên lặng nhìn Lộc Vi Vi.
Cô gái Lộc Vi Vi, 17 tuổi.
Lộc Vi Vi yếu đuối, mong manh.
Lộc Vi Vi, người dù sống trong cảnh kẹp giữa bùn lầy của thế giới, vẫn giữ được tấm lòng thiện lương với cuộc đời…
Cô đã được Lộc Thanh Lân nuôi dưỡng quá tốt, như một nàng công chúa xinh đẹp, dịu dàng. Từ nhỏ đã sống trong giàu sang an nhàn, không biết đến đau khổ hay gian khó.
Bởi vậy, tính cách của cô tự nhiên mà trở nên tinh tế, mềm mại. Lại thêm được mọi người yêu mến và kính trọng, cô mang trên mình khí chất cao quý trời sinh.
Vì là công chúa, cô chẳng phải lo toan gì. Cô viết những bài thơ văn vu vơ, cảm nhận sự lãng mạn từ hoa xuân, thấy buồn thương khi nhìn mưa thu. Cuộc sống nhàn nhã như vậy chỉ để giết thời gian.
Điều quan trọng nhất là, một nàng công chúa luôn giữ được tâm hồn nhạy cảm và một trái tim ngây thơ.
Thế nhưng, khi những phẩm chất ấy đã ăn sâu vào máu thịt, mà cô lại bị đẩy vào bùn nhơ của thế tục, thì sự nhạy cảm, tinh tế, ngây thơ – cùng với cái tính đa cảm đau thương – sẽ ngày ngày đêm đêm dày vò cô! Sự dày vò ấy không bao giờ dừng lại!
Đó chính là điều đáng thương nhất của một nàng công chúa!
Lâm Trầm nhẹ nhàng đưa tay, ôm lấy Lộc Vi Vi vào lòng. Anh khẽ vuốt lưng cô đang run rẩy vì nấc nghẹn, trong lòng thầm nghĩ: Làm công chúa thì có gì tốt? Vi Vi, em nên làm nữ hoàng – giống như kiếp trước của em… kiêu hãnh, lạnh lùng, thậm chí hơi đáng sợ một chút.
Đáng tiếc là, những tháng ngày ấy giờ chỉ còn trong trí tưởng tượng của riêng anh. Cô gái nhỏ trong vòng tay anh không còn nhớ gì nữa, và cũng sẽ chẳng bao giờ biết được.
Nghĩ đến đây, lòng Lâm Trầm thoáng trầm xuống.
Anh buông Lộc Vi Vi ra, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chuyện này có lẽ không phải do Diệp Lăng Huyên làm.”
Lộc Vi Vi ngơ ngác, ánh mắt đầy nghi hoặc. Nếu không phải cô ta, thì ai chứ?
“Bất kể là phản ứng của truyền thông hay sự bùng nổ dư luận, những chuyện đó đều cần thời gian. Kiểu như lần này, đồng loạt nhiều tờ báo cùng ra bài với đầy đủ nội dung, hình ảnh và video, rõ ràng có người đứng sau thao túng, hơn nữa thế lực không hề nhỏ.”
Lâm Trầm dừng lại một chút, rồi khẳng định: “Có người muốn em rời khỏi Thanh Giang.”
Lộc Vi Vi ngẩn người.
… Là ai lại muốn đuổi em đi?
“Là người đã hại chết cha em sao?” Giọng cô khàn đặc, thì thầm hỏi.
“Chưa chắc.” Lâm Trầm lắc đầu. “Nhưng chắc chắn có liên quan đến vụ án của cha em. Có thể đối phương lo sợ em sẽ gây bất lợi, nên muốn ra tay trước.”
Bằng cách kiểm soát dư luận—biến Lộc Vi Vi thành một đứa trẻ bất ổn tâm lý, thậm chí có thể gây hại cho xã hội, khiến công chúng ghét bỏ và chối bỏ cô. Cuối cùng, ép cô phải rời khỏi Thanh Giang.
Phương pháp này rất thô bạo, với một cô gái mà nói thì vô cùng tàn nhẫn, thậm chí có phần quá mức.
Lâm Trầm trầm ngâm một lúc, dường như có suy nghĩ gì đó: “Thực ra, đây chưa hẳn là chuyện xấu...”
Lộc Vi Vi không hiểu.
Lâm Trầm khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai cô: “Không có gì, anh có chút việc phải ra ngoài. Em cứ ở nhà chờ anh.”
Anh nhớ đến mười năm sau.
Khi đó, Lộc Vi Vi vẫn kiên trì điều tra vụ án của Lộc Thanh Lân. Nhưng kẻ đứng sau luôn ẩn mình, khiến cô tìm kiếm trong vô vọng. Sau bao nỗ lực khó nhọc, khi vừa chạm đến bề nổi của tảng băng, cô đã phải bỏ mạng.
Giờ đây, những kẻ đó đã lộ diện sớm.
Vậy nên, Lâm Trầm nghĩ, đây chưa chắc đã là điều tồi tệ.
Nếu số phận là một bàn cờ, thì cơn bão dư luận này có thể chính là nước cờ quan trọng để anh xoay chuyển tình thế.
Lâm Trầm cầm chìa khóa xe bước ra ngoài.
Đi được vài bước, anh chợt dừng lại, ngoái đầu nhìn cô gái nhỏ đang tiễn anh ra cửa. Trong lòng thoáng nghĩ: Sao em không hỏi xem anh khi nào về nhỉ?
Sao nuôi mãi vẫn chưa thân thuộc được nhỉ…
Anh thở dài trong lòng.
Đã quen với Lộc Vi Vi của kiếp trước – một người sắc sảo, mạnh mẽ, thậm chí có phần dữ dằn – khi đối mặt với Lộc Vi Vi hiện tại, mềm yếu như một chú mèo nhỏ, anh thấy khó xử vô cùng.
Nếu anh quá nhiệt tình, sẽ khiến cô nghi ngờ. Nếu anh tỏ ra lạnh nhạt, sẽ khiến cô xa cách. Nhưng nếu anh can thiệp quá nhiều, làm thay đổi số phận của cô, thì anh lại sợ đánh mất người con gái trong ký ức.
Nếu Lộc Vi Vi không còn là Lộc Vi Vi, vậy anh quay trở lại đây để làm gì?
Cô gái Lộc Vi Vi, 17 tuổi.
Lộc Vi Vi yếu đuối, mong manh.
Lộc Vi Vi, người dù sống trong cảnh kẹp giữa bùn lầy của thế giới, vẫn giữ được tấm lòng thiện lương với cuộc đời…
Cô đã được Lộc Thanh Lân nuôi dưỡng quá tốt, như một nàng công chúa xinh đẹp, dịu dàng. Từ nhỏ đã sống trong giàu sang an nhàn, không biết đến đau khổ hay gian khó.
Bởi vậy, tính cách của cô tự nhiên mà trở nên tinh tế, mềm mại. Lại thêm được mọi người yêu mến và kính trọng, cô mang trên mình khí chất cao quý trời sinh.
Vì là công chúa, cô chẳng phải lo toan gì. Cô viết những bài thơ văn vu vơ, cảm nhận sự lãng mạn từ hoa xuân, thấy buồn thương khi nhìn mưa thu. Cuộc sống nhàn nhã như vậy chỉ để giết thời gian.
Điều quan trọng nhất là, một nàng công chúa luôn giữ được tâm hồn nhạy cảm và một trái tim ngây thơ.
Thế nhưng, khi những phẩm chất ấy đã ăn sâu vào máu thịt, mà cô lại bị đẩy vào bùn nhơ của thế tục, thì sự nhạy cảm, tinh tế, ngây thơ – cùng với cái tính đa cảm đau thương – sẽ ngày ngày đêm đêm dày vò cô! Sự dày vò ấy không bao giờ dừng lại!
Đó chính là điều đáng thương nhất của một nàng công chúa!
Lâm Trầm nhẹ nhàng đưa tay, ôm lấy Lộc Vi Vi vào lòng. Anh khẽ vuốt lưng cô đang run rẩy vì nấc nghẹn, trong lòng thầm nghĩ: Làm công chúa thì có gì tốt? Vi Vi, em nên làm nữ hoàng – giống như kiếp trước của em… kiêu hãnh, lạnh lùng, thậm chí hơi đáng sợ một chút.
Đáng tiếc là, những tháng ngày ấy giờ chỉ còn trong trí tưởng tượng của riêng anh. Cô gái nhỏ trong vòng tay anh không còn nhớ gì nữa, và cũng sẽ chẳng bao giờ biết được.
Nghĩ đến đây, lòng Lâm Trầm thoáng trầm xuống.
Anh buông Lộc Vi Vi ra, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chuyện này có lẽ không phải do Diệp Lăng Huyên làm.”
Lộc Vi Vi ngơ ngác, ánh mắt đầy nghi hoặc. Nếu không phải cô ta, thì ai chứ?
“Bất kể là phản ứng của truyền thông hay sự bùng nổ dư luận, những chuyện đó đều cần thời gian. Kiểu như lần này, đồng loạt nhiều tờ báo cùng ra bài với đầy đủ nội dung, hình ảnh và video, rõ ràng có người đứng sau thao túng, hơn nữa thế lực không hề nhỏ.”
Lâm Trầm dừng lại một chút, rồi khẳng định: “Có người muốn em rời khỏi Thanh Giang.”
Lộc Vi Vi ngẩn người.
… Là ai lại muốn đuổi em đi?
“Là người đã hại chết cha em sao?” Giọng cô khàn đặc, thì thầm hỏi.
“Chưa chắc.” Lâm Trầm lắc đầu. “Nhưng chắc chắn có liên quan đến vụ án của cha em. Có thể đối phương lo sợ em sẽ gây bất lợi, nên muốn ra tay trước.”
Bằng cách kiểm soát dư luận—biến Lộc Vi Vi thành một đứa trẻ bất ổn tâm lý, thậm chí có thể gây hại cho xã hội, khiến công chúng ghét bỏ và chối bỏ cô. Cuối cùng, ép cô phải rời khỏi Thanh Giang.
Phương pháp này rất thô bạo, với một cô gái mà nói thì vô cùng tàn nhẫn, thậm chí có phần quá mức.
Lâm Trầm trầm ngâm một lúc, dường như có suy nghĩ gì đó: “Thực ra, đây chưa hẳn là chuyện xấu...”
Lộc Vi Vi không hiểu.
Lâm Trầm khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai cô: “Không có gì, anh có chút việc phải ra ngoài. Em cứ ở nhà chờ anh.”
Anh nhớ đến mười năm sau.
Khi đó, Lộc Vi Vi vẫn kiên trì điều tra vụ án của Lộc Thanh Lân. Nhưng kẻ đứng sau luôn ẩn mình, khiến cô tìm kiếm trong vô vọng. Sau bao nỗ lực khó nhọc, khi vừa chạm đến bề nổi của tảng băng, cô đã phải bỏ mạng.
Giờ đây, những kẻ đó đã lộ diện sớm.
Vậy nên, Lâm Trầm nghĩ, đây chưa chắc đã là điều tồi tệ.
Nếu số phận là một bàn cờ, thì cơn bão dư luận này có thể chính là nước cờ quan trọng để anh xoay chuyển tình thế.
Lâm Trầm cầm chìa khóa xe bước ra ngoài.
Đi được vài bước, anh chợt dừng lại, ngoái đầu nhìn cô gái nhỏ đang tiễn anh ra cửa. Trong lòng thoáng nghĩ: Sao em không hỏi xem anh khi nào về nhỉ?
Sao nuôi mãi vẫn chưa thân thuộc được nhỉ…
Anh thở dài trong lòng.
Đã quen với Lộc Vi Vi của kiếp trước – một người sắc sảo, mạnh mẽ, thậm chí có phần dữ dằn – khi đối mặt với Lộc Vi Vi hiện tại, mềm yếu như một chú mèo nhỏ, anh thấy khó xử vô cùng.
Nếu anh quá nhiệt tình, sẽ khiến cô nghi ngờ. Nếu anh tỏ ra lạnh nhạt, sẽ khiến cô xa cách. Nhưng nếu anh can thiệp quá nhiều, làm thay đổi số phận của cô, thì anh lại sợ đánh mất người con gái trong ký ức.
Nếu Lộc Vi Vi không còn là Lộc Vi Vi, vậy anh quay trở lại đây để làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.