Chương 25: Hành Động Trong Đêm Khuya
Hoa Hoa Liễu
19/11/2024
Sau khi Lâm Trầm rời đi, Lộc Vi Vi không biết phải làm gì để giết thời gian.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân không chạm vào điện thoại hay máy tính, nhưng những tiếng động lạ bên ngoài cửa sổ liên tục khiến cô căng thẳng, như thể có ánh mắt nào đó đang dõi theo mình.
Các phóng viên ở khắp nơi.
Họ có thể xuất hiện trước cửa nhà, dưới cửa sổ, hoặc bất kỳ góc khuất nào, dùng ống kính tầm xa để chờ bắt được khoảnh khắc cô sụp đổ.
Lộc Vi Vi kéo rèm kín mít, lấy băng keo bịt lỗ mắt mèo trên cửa, rồi tắt hết đèn trong nhà.
Dù căn phòng yên tĩnh như tờ, cảm giác bất an vẫn đeo bám cô.
Cô bật chiếc đèn bàn nhỏ, cố gắng đọc cuốn sách luật nhưng không tài nào tập trung.
Rồi cô chuyển sang dọn dẹp. Lau bồn tắm, cọ toilet, lau chùi bàn ghế, thậm chí đem cả chăn ga đi giặt bằng tay. Cô muốn làm mình kiệt sức để không còn sức nghĩ ngợi.
Nhưng giữa lúc giặt, cô bỗng nhận ra một điều: cô không thể phơi chăn ga, vì không dám bước ra ngoài.
Nhìn bóng mình phản chiếu trong chậu nước, Lộc Vi Vi cảm thấy mình giống một con chó rơi xuống mương, thảm hại và yếu đuối, chỉ biết trốn trong bóng tối, sợ bị người ta túm cổ kéo ra đánh tiếp.
Nỗi đau khổ tích tụ bấy lâu như muốn bùng nổ.
Cô vắt mạnh tấm chăn trong tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Cuối cùng, không kìm được, cô ôm chăn khóc òa lên.
Không ai thấy, cũng chẳng ai nghe.
Cô khóc đến mức không còn sức lực, rồi bất giác nhớ ra rằng máy giặt có chế độ sấy khô.
Cô bật cười cay đắng.
Thật ngốc nghếch.
Những giọt nước mắt của cô chẳng đáng giá, chỉ khiến cô trông càng ngu ngốc và đáng thương hơn.
Khóc đến mệt lả, Lộc Vi Vi ngồi thụp xuống trước máy giặt, nhìn chằm chằm vào lồng giặt đang quay cuồng bên trong. Đầu óc cô trống rỗng, đôi mắt khô khốc, chỉ mong tất cả kết thúc thật nhanh…
---
Ngày hôm sau, một ngày mới lại bắt đầu.
Tin tức lan truyền dữ dội hơn. Cả mạng xã hội đều đang chỉ trích và lên án.
Khi không tìm thấy cô, đám đông chuyển sang tấn công cậu mợ nuôi cô. Cậu phải xin nghỉ làm, em họ thì tạm thời về quê với bà ngoại, còn mợ cô thì đóng chặt cửa, cố chịu đựng những đợt bủa vây không ngừng của đám phóng viên.
Những chuyện này, Lộc Vi Vi hoàn toàn không hay biết.
Lâm Trầm cấm cô đụng vào điện thoại và máy tính, ngắt mọi kết nối giữa cô và thế giới bên ngoài.
Nhưng cuộc sống tách biệt này chẳng dễ chịu hơn chút nào. Ngược lại, sự bí bách chỉ khiến cô ngày càng u uất.
Có lúc, cô đã muốn buông xuôi tất cả – thôi, cứ bỏ đi, mình không làm được. Mình không đủ sức chống lại cả thế giới.
Nhưng mỗi khi ý nghĩ ấy nảy ra, hình ảnh của cha lại hiện lên trong đầu. Cô chỉ muốn tự tát vào mặt mình – Lộc Vi Vi, mày có lương tâm không vậy?
Người cha ấy đã nuôi nấng mày, dành mọi điều tốt đẹp nhất cho mày, vậy mà mày lại muốn bỏ cuộc!
Sự day dứt như một ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt cô từng ngày.
---
Đêm khuya, Lộc Vi Vi giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nghe tiếng bước chân ngoài cửa phòng ngày một gần. Cả người cô cứng lại.
Lâm Trầm mở cửa bước vào. Thấy cô ngồi trên giường, mắt mở to, anh có chút ngạc nhiên.
“Em mới tỉnh hay chưa ngủ được?” Anh hỏi, ánh mắt bình thản lướt qua cô.
Cô thả lỏng người, nhẹ nhàng đáp: “Em mơ thấy ác mộng, mới tỉnh.”
“Vậy thì dậy đi.” Anh nói, giọng điềm nhiên. “Đúng lúc cần ra ngoài một chuyến.”
Ra ngoài? Giờ này?
Lộc Vi Vi liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường: 1 giờ 10 phút sáng.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô bước xuống giường, nhanh nhẹn buộc tóc, nhặt điện thoại, chìa khóa bỏ hết vào túi.
Cô luôn coi lời anh là mệnh lệnh không thể từ chối.
Lâm Trầm đứng đợi ở cửa, giọng trầm thấp vang lên: “Em không muốn phá án sao? Giờ có vụ đây.”
Động tác của Lộc Vi Vi khựng lại trong giây lát, rồi cô lặng lẽ tăng tốc, chuẩn bị thật nhanh…
Cô cố gắng kiềm chế bản thân không chạm vào điện thoại hay máy tính, nhưng những tiếng động lạ bên ngoài cửa sổ liên tục khiến cô căng thẳng, như thể có ánh mắt nào đó đang dõi theo mình.
Các phóng viên ở khắp nơi.
Họ có thể xuất hiện trước cửa nhà, dưới cửa sổ, hoặc bất kỳ góc khuất nào, dùng ống kính tầm xa để chờ bắt được khoảnh khắc cô sụp đổ.
Lộc Vi Vi kéo rèm kín mít, lấy băng keo bịt lỗ mắt mèo trên cửa, rồi tắt hết đèn trong nhà.
Dù căn phòng yên tĩnh như tờ, cảm giác bất an vẫn đeo bám cô.
Cô bật chiếc đèn bàn nhỏ, cố gắng đọc cuốn sách luật nhưng không tài nào tập trung.
Rồi cô chuyển sang dọn dẹp. Lau bồn tắm, cọ toilet, lau chùi bàn ghế, thậm chí đem cả chăn ga đi giặt bằng tay. Cô muốn làm mình kiệt sức để không còn sức nghĩ ngợi.
Nhưng giữa lúc giặt, cô bỗng nhận ra một điều: cô không thể phơi chăn ga, vì không dám bước ra ngoài.
Nhìn bóng mình phản chiếu trong chậu nước, Lộc Vi Vi cảm thấy mình giống một con chó rơi xuống mương, thảm hại và yếu đuối, chỉ biết trốn trong bóng tối, sợ bị người ta túm cổ kéo ra đánh tiếp.
Nỗi đau khổ tích tụ bấy lâu như muốn bùng nổ.
Cô vắt mạnh tấm chăn trong tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Cuối cùng, không kìm được, cô ôm chăn khóc òa lên.
Không ai thấy, cũng chẳng ai nghe.
Cô khóc đến mức không còn sức lực, rồi bất giác nhớ ra rằng máy giặt có chế độ sấy khô.
Cô bật cười cay đắng.
Thật ngốc nghếch.
Những giọt nước mắt của cô chẳng đáng giá, chỉ khiến cô trông càng ngu ngốc và đáng thương hơn.
Khóc đến mệt lả, Lộc Vi Vi ngồi thụp xuống trước máy giặt, nhìn chằm chằm vào lồng giặt đang quay cuồng bên trong. Đầu óc cô trống rỗng, đôi mắt khô khốc, chỉ mong tất cả kết thúc thật nhanh…
---
Ngày hôm sau, một ngày mới lại bắt đầu.
Tin tức lan truyền dữ dội hơn. Cả mạng xã hội đều đang chỉ trích và lên án.
Khi không tìm thấy cô, đám đông chuyển sang tấn công cậu mợ nuôi cô. Cậu phải xin nghỉ làm, em họ thì tạm thời về quê với bà ngoại, còn mợ cô thì đóng chặt cửa, cố chịu đựng những đợt bủa vây không ngừng của đám phóng viên.
Những chuyện này, Lộc Vi Vi hoàn toàn không hay biết.
Lâm Trầm cấm cô đụng vào điện thoại và máy tính, ngắt mọi kết nối giữa cô và thế giới bên ngoài.
Nhưng cuộc sống tách biệt này chẳng dễ chịu hơn chút nào. Ngược lại, sự bí bách chỉ khiến cô ngày càng u uất.
Có lúc, cô đã muốn buông xuôi tất cả – thôi, cứ bỏ đi, mình không làm được. Mình không đủ sức chống lại cả thế giới.
Nhưng mỗi khi ý nghĩ ấy nảy ra, hình ảnh của cha lại hiện lên trong đầu. Cô chỉ muốn tự tát vào mặt mình – Lộc Vi Vi, mày có lương tâm không vậy?
Người cha ấy đã nuôi nấng mày, dành mọi điều tốt đẹp nhất cho mày, vậy mà mày lại muốn bỏ cuộc!
Sự day dứt như một ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt cô từng ngày.
---
Đêm khuya, Lộc Vi Vi giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nghe tiếng bước chân ngoài cửa phòng ngày một gần. Cả người cô cứng lại.
Lâm Trầm mở cửa bước vào. Thấy cô ngồi trên giường, mắt mở to, anh có chút ngạc nhiên.
“Em mới tỉnh hay chưa ngủ được?” Anh hỏi, ánh mắt bình thản lướt qua cô.
Cô thả lỏng người, nhẹ nhàng đáp: “Em mơ thấy ác mộng, mới tỉnh.”
“Vậy thì dậy đi.” Anh nói, giọng điềm nhiên. “Đúng lúc cần ra ngoài một chuyến.”
Ra ngoài? Giờ này?
Lộc Vi Vi liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường: 1 giờ 10 phút sáng.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô bước xuống giường, nhanh nhẹn buộc tóc, nhặt điện thoại, chìa khóa bỏ hết vào túi.
Cô luôn coi lời anh là mệnh lệnh không thể từ chối.
Lâm Trầm đứng đợi ở cửa, giọng trầm thấp vang lên: “Em không muốn phá án sao? Giờ có vụ đây.”
Động tác của Lộc Vi Vi khựng lại trong giây lát, rồi cô lặng lẽ tăng tốc, chuẩn bị thật nhanh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.