Chương 14: Lòng Lạnh Nhạt
Hoa Hoa Liễu
19/11/2024
Con gái, đa phần đều mỏng manh, bị quát mắng trước mặt mọi người là chuyện vô cùng mất mặt.
Huống hồ, người nói những lời cay nghiệt này lại từng cố gắng lấy lòng cô. Cảm giác xấu hổ xen lẫn nhục nhã càng khiến nỗi đau thêm sâu sắc.
Lộc Vi Vi giữ vẻ mặt vô cảm nhìn thoáng qua bà Kiều, rồi lại liếc về phía cửa phòng khách.
Không phải cô không quan tâm, mà trong đầu cô lúc này chỉ đầy rẫy những câu hỏi: Kiều Y rốt cuộc muốn làm gì?
Sự quan tâm qua điện thoại, tất cả đều là giả dối sao?
Mời cô đến đây, chỉ để cô phải mất mặt? Chỉ để thưởng thức cảnh cô bị dẫm đạp dưới chân mọi người? Nếu không phải, tại sao Kiều Y lại hẹn cô đến cùng lúc với Diệp Lăng Huyên và những người này?
Lòng Lộc Vi Vi chùng xuống, nỗi thất vọng và nản chí khiến cô cảm thấy lạnh lẽo.
Cảm giác chán chường này làm cô mất cả ý chí tranh cãi khi phải đối mặt với sự chế giễu và giận dữ của bà Kiều.
Cô chỉ muốn rời khỏi đây.
Trong tình cảnh này, với danh phận và vị thế hiện tại, việc cãi vã chỉ càng khiến mọi thứ thêm khó khăn.
Lộc Vi Vi quay người, định bỏ đi. Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau: “Đợi đã!”
Một cô gái chạy vội ra từ trong nhà, váy xòe tung bay, mái tóc dài có phần rối. Hai tay ôm một chiếc hộp, cô lao thẳng đến trước cửa dưới ánh mắt tò mò của mọi người, rồi nhét mạnh chiếc hộp vào tay Lộc Vi Vi.
“Trả lại hết cho cậu!” Kiều Y nhìn thẳng vào mắt Lộc Vi Vi, giọng lạnh lùng và cứng rắn. “Quần áo, trang sức, quà sinh nhật mà cậu tặng tớ, tất cả đây! Tớ không cần nữa!”
Lộc Vi Vi lặng lẽ nhìn chiếc hộp trong tay mình.
Trước mặt cô, Kiều Y đã hoàn toàn thay đổi so với giọng điệu dịu dàng qua điện thoại, giờ đây cô ấy tỏ ra kiêu ngạo và cứng rắn: “Lộc Vi Vi, từ giờ chúng ta không nợ gì nhau nữa. Đừng bao giờ tìm tớ nữa!”
Không hiểu sao, Lộc Vi Vi bỗng thấy buồn cười…
Cô ngẩng lên, bình tĩnh nhìn Kiều Y, sau đó liếc qua Diệp Lăng Huyên đang đứng không xa.
“Hôm nay cậu hẹn tớ đến đây là để lấy lòng Diệp Lăng Huyên sao?”
Giọng cô không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Tớ nhớ trước đây, cậu và Diệp Lăng Huyên vốn không hợp nhau. Giờ phải hạ mình để lấy lòng cô ta, chắc không dễ chịu gì đúng không?” Cô cười nhạt. “Mời tớ đến đây, rồi bày trò đoạn tuyệt tình bạn trước mặt mọi người, đây là ý tưởng của ai? Thật sáng tạo đấy.”
Kiều Y á khẩu, khuôn mặt đỏ bừng không biết đáp lại thế nào.
Bà Kiều giận sôi, con gái lại phản ứng chậm chạp khiến bà ta càng thêm bực bội, định lên tiếng mắng mỏ.
Nhưng lúc này, Diệp Lăng Huyên bỗng chậm rãi cất lời, giọng nói xen lẫn ý cười khinh miệt: “Xem kìa, công chúa của chúng ta đang dạy bảo người khác kìa.”
Nhóm bạn gái bật cười, tiếng cười của họ như những mũi dao nhỏ sắc lẹm, châm chọc thẳng vào lòng người.
Công chúa gì chứ?
Ngay cả gia đình như nhà họ Kiều cũng phải cố gắng lấy lòng Diệp Lăng Huyên. Còn Lộc Vi Vi, giờ chẳng còn gì, trong mắt Diệp Lăng Huyên, e rằng còn chẳng bằng một con chó hoang bên đường.
“Kiều Y, cậu đúng là tốt bụng quá. Chẳng trách cô ta phá sản mà vẫn dám làm giá trước mặt cậu.”
“Biết làm sao được, Kiều Y vốn là đuôi nhỏ của cô ta mà, quen thói rồi…”
Lời châm biếm liên tiếp vang lên, khiến Kiều Y đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ.
Cô ấy siết chặt tay, quay sang mắng Lộc Vi Vi: “Cậu nhìn lại mình đi! Nghĩ mình vẫn là công chúa chắc? Ngay cả một ngón chân của Diệp Lăng Huyên cậu cũng không bằng! Đừng có lên mặt dạy đời tớ nữa, đi đi!”
Những lời nói này như những lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng Lộc Vi Vi.
Cô nghĩ đến những kỳ vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong lòng mình khi ngồi trên chuyến xe buýt đến đây, cảm giác đau lòng bất giác trào dâng.
“Thật ra cậu không cần phải làm thế.” Lộc Vi Vi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhạt. “Cho dù cậu có cố gắng lấy lòng Diệp Lăng Huyên, cũng chẳng ích gì…”
“Đừng cố mạnh miệng, Lộc tiểu thư.” Diệp Lăng Huyên cười xen vào, ánh mắt mang theo sự cao ngạo và đắc thắng. “Tôi hiểu mà, nhìn thấy bạn cũ của mình đi theo người khác, trong lòng chắc chắn rất khó chịu. Nhưng thế giới này vốn như vậy. Cậu nên quen dần đi. Sớm nhận rõ vị trí của mình, thì đỡ khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó xử.”
Huống hồ, người nói những lời cay nghiệt này lại từng cố gắng lấy lòng cô. Cảm giác xấu hổ xen lẫn nhục nhã càng khiến nỗi đau thêm sâu sắc.
Lộc Vi Vi giữ vẻ mặt vô cảm nhìn thoáng qua bà Kiều, rồi lại liếc về phía cửa phòng khách.
Không phải cô không quan tâm, mà trong đầu cô lúc này chỉ đầy rẫy những câu hỏi: Kiều Y rốt cuộc muốn làm gì?
Sự quan tâm qua điện thoại, tất cả đều là giả dối sao?
Mời cô đến đây, chỉ để cô phải mất mặt? Chỉ để thưởng thức cảnh cô bị dẫm đạp dưới chân mọi người? Nếu không phải, tại sao Kiều Y lại hẹn cô đến cùng lúc với Diệp Lăng Huyên và những người này?
Lòng Lộc Vi Vi chùng xuống, nỗi thất vọng và nản chí khiến cô cảm thấy lạnh lẽo.
Cảm giác chán chường này làm cô mất cả ý chí tranh cãi khi phải đối mặt với sự chế giễu và giận dữ của bà Kiều.
Cô chỉ muốn rời khỏi đây.
Trong tình cảnh này, với danh phận và vị thế hiện tại, việc cãi vã chỉ càng khiến mọi thứ thêm khó khăn.
Lộc Vi Vi quay người, định bỏ đi. Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau: “Đợi đã!”
Một cô gái chạy vội ra từ trong nhà, váy xòe tung bay, mái tóc dài có phần rối. Hai tay ôm một chiếc hộp, cô lao thẳng đến trước cửa dưới ánh mắt tò mò của mọi người, rồi nhét mạnh chiếc hộp vào tay Lộc Vi Vi.
“Trả lại hết cho cậu!” Kiều Y nhìn thẳng vào mắt Lộc Vi Vi, giọng lạnh lùng và cứng rắn. “Quần áo, trang sức, quà sinh nhật mà cậu tặng tớ, tất cả đây! Tớ không cần nữa!”
Lộc Vi Vi lặng lẽ nhìn chiếc hộp trong tay mình.
Trước mặt cô, Kiều Y đã hoàn toàn thay đổi so với giọng điệu dịu dàng qua điện thoại, giờ đây cô ấy tỏ ra kiêu ngạo và cứng rắn: “Lộc Vi Vi, từ giờ chúng ta không nợ gì nhau nữa. Đừng bao giờ tìm tớ nữa!”
Không hiểu sao, Lộc Vi Vi bỗng thấy buồn cười…
Cô ngẩng lên, bình tĩnh nhìn Kiều Y, sau đó liếc qua Diệp Lăng Huyên đang đứng không xa.
“Hôm nay cậu hẹn tớ đến đây là để lấy lòng Diệp Lăng Huyên sao?”
Giọng cô không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Tớ nhớ trước đây, cậu và Diệp Lăng Huyên vốn không hợp nhau. Giờ phải hạ mình để lấy lòng cô ta, chắc không dễ chịu gì đúng không?” Cô cười nhạt. “Mời tớ đến đây, rồi bày trò đoạn tuyệt tình bạn trước mặt mọi người, đây là ý tưởng của ai? Thật sáng tạo đấy.”
Kiều Y á khẩu, khuôn mặt đỏ bừng không biết đáp lại thế nào.
Bà Kiều giận sôi, con gái lại phản ứng chậm chạp khiến bà ta càng thêm bực bội, định lên tiếng mắng mỏ.
Nhưng lúc này, Diệp Lăng Huyên bỗng chậm rãi cất lời, giọng nói xen lẫn ý cười khinh miệt: “Xem kìa, công chúa của chúng ta đang dạy bảo người khác kìa.”
Nhóm bạn gái bật cười, tiếng cười của họ như những mũi dao nhỏ sắc lẹm, châm chọc thẳng vào lòng người.
Công chúa gì chứ?
Ngay cả gia đình như nhà họ Kiều cũng phải cố gắng lấy lòng Diệp Lăng Huyên. Còn Lộc Vi Vi, giờ chẳng còn gì, trong mắt Diệp Lăng Huyên, e rằng còn chẳng bằng một con chó hoang bên đường.
“Kiều Y, cậu đúng là tốt bụng quá. Chẳng trách cô ta phá sản mà vẫn dám làm giá trước mặt cậu.”
“Biết làm sao được, Kiều Y vốn là đuôi nhỏ của cô ta mà, quen thói rồi…”
Lời châm biếm liên tiếp vang lên, khiến Kiều Y đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ.
Cô ấy siết chặt tay, quay sang mắng Lộc Vi Vi: “Cậu nhìn lại mình đi! Nghĩ mình vẫn là công chúa chắc? Ngay cả một ngón chân của Diệp Lăng Huyên cậu cũng không bằng! Đừng có lên mặt dạy đời tớ nữa, đi đi!”
Những lời nói này như những lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng Lộc Vi Vi.
Cô nghĩ đến những kỳ vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong lòng mình khi ngồi trên chuyến xe buýt đến đây, cảm giác đau lòng bất giác trào dâng.
“Thật ra cậu không cần phải làm thế.” Lộc Vi Vi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhạt. “Cho dù cậu có cố gắng lấy lòng Diệp Lăng Huyên, cũng chẳng ích gì…”
“Đừng cố mạnh miệng, Lộc tiểu thư.” Diệp Lăng Huyên cười xen vào, ánh mắt mang theo sự cao ngạo và đắc thắng. “Tôi hiểu mà, nhìn thấy bạn cũ của mình đi theo người khác, trong lòng chắc chắn rất khó chịu. Nhưng thế giới này vốn như vậy. Cậu nên quen dần đi. Sớm nhận rõ vị trí của mình, thì đỡ khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó xử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.