Chương 13: Diệp Lăng Huyên
Hoa Hoa Liễu
19/11/2024
Sắc mặt Lộc Vi Vi tái nhợt.
Cô biết mình không được chào đón, nhưng không ngờ bà Kiều lại không giữ chút tình cảm nào mà lạnh lùng đến vậy.
Người giúp việc cũng sững sờ, đứng lặng tại chỗ, vẻ mặt đầy lúng túng và khó xử, không biết nên làm gì tiếp.
Trước đây, Lộc Vi Vi từng là khách quen của nhà họ Kiều. Bà Kiều ngày nào cũng nhắc nhở con gái phải học theo Lộc Vi Vi, thậm chí còn tốn công thay đổi cách bài trí phòng khách để khiến “Công chúa Lộc” cảm thấy dễ chịu khi đến chơi.
Giờ đây, thái độ của bà ta lại thay đổi hoàn toàn, đảo ngược 180 độ.
Có lẽ vì giọng quát của bà Kiều quá sắc bén, từ phòng khách, từng nhóm khách mời lần lượt bước ra xem. Đó đều là những cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống, trang điểm kỹ lưỡng, diện những chiếc váy dài thanh lịch. Tóc họ óng ả, gọn gàng, phản chiếu ánh nắng lung linh như phủ một lớp ánh sáng. Trông họ như những bông hoa rực rỡ, tụ họp dưới mái hiên.
Lộc Vi Vi nhận ra vài gương mặt quen thuộc.
Mấy cô gái ấy cũng nhận ra cô.
Họ lập tức bộc lộ vẻ kinh ngạc, rồi rì rầm to nhỏ với nhau: “Trời ơi, là Lộc Vi Vi…”
“Cô ấy đến đây làm gì?”
“Cô ấy gan thật, còn dám trở về Thanh Giang…”
Một cô gái không kìm được thắc mắc, quay vào trong hỏi: “Kiều Y, hôm nay cậu cũng mời Lộc Vi Vi sao?”
Ở khu biệt thự cao cấp thế này, nếu không có sự cho phép của chủ nhà, người ngoài không thể vào được. Dù có lẻn vào, người giúp việc cũng sẽ không dễ dàng mở cửa.
Việc Lộc Vi Vi xuất hiện trước cửa nhà họ Kiều, chứng tỏ cô đã được mời.
Nhưng Kiều Y trong phòng khách không ra ngoài, cũng không trả lời.
Ánh mắt các cô gái bộc lộ nhiều cảm xúc khác nhau: có người ghét bỏ, có người tò mò, có người lạnh lùng, lại có cả những người mang vẻ hả hê.
“Kiều Y, cậu mời bọn mình đến bàn kế hoạch cho dạ hội tốt nghiệp, sao lại gọi cả Lộc Vi Vi đến?” Cô gái đứng đầu nhóm nói với giọng điệu đầy ngụ ý, từng chữ nhấn nhá, “Biết thế này, mình đã không đến.”
Cô gái này không giống những người khác chỉ muốn xem náo nhiệt. Ánh mắt cô ta lướt qua cửa, trong đó chứa đựng sự ghét bỏ rõ ràng.
Lộc Vi Vi nhận ra cô ta.
Cô gái đó họ Diệp, tên Diệp Lăng Huyên, con gái tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Khang Nguyên. Trước đây, ở trường, cô ta luôn là kẻ đối đầu với Lộc Vi Vi.
“Đúng vậy.” Một người khác liền phụ họa. “Nếu bị phóng viên chụp được thì sao? Nghĩ thôi cũng thấy rợn người. Lăng Huyên, lát nữa tớ sẽ đi cùng cậu, không muốn vì chuyện này mà lên báo đâu.”
Một cô gái khác nói thêm: “Trước đây Kiều Y lúc nào cũng bám lấy Lộc Vi Vi, cả trường đều biết cô ấy là cái đuôi nhỏ của Vi Vi. À, mà cô ấy còn có biệt danh nữa nhỉ… Ôi nhớ ra rồi! Là Lộc Đuôi Nhỏ! Haha…”
Cả nhóm lập tức phá lên cười.
Tiếng cười giòn tan, ngọt ngào, nhưng lại mang theo sự chế giễu và châm chọc rõ ràng.
Bà Kiều hơi bối rối, vội lên tiếng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, Kiều Y đã cắt đứt liên lạc với cô ấy từ lâu rồi! Ai mà ngờ được cô ấy lại mặt dày mò đến tận đây!”
Rồi bà ta quay lại phòng khách, gọi lớn: “Kiều Y! Con đi đâu vậy? Mau ra đây giải thích rõ ràng!”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Kiều Y chạy lên lầu, dường như trốn vào phòng mình.
Bà Kiều không giấu được vẻ lúng túng, cố gượng cười, quay sang nói với Diệp Lăng Huyên: “Chuyện dạ hội tốt nghiệp vẫn chưa bàn xong mà, Diệp tiểu thư, hay mọi người vào nhà ngồi chơi, vừa uống trà vừa thảo luận. Trời nóng thế này, đứng ngoài nắng không tiện chút nào.”
Diệp Lăng Huyên mỉm cười, giọng nhẹ bẫng: “Dạ hội tốt nghiệp để hôm khác bàn cũng được ạ. Nếu để người khác biết cháu đứng cùng con gái của Lộc Thanh Lân, không biết đám phóng viên sẽ bịa chuyện thế nào nữa.”
Mấy cô gái liền phụ họa, hoàn toàn tỏ vẻ nghe theo Diệp Lăng Huyên.
Danh tiếng nhà họ Lộc đã quá ô uế, chẳng ai muốn dính líu dù chỉ một chút.
Thấy khách quý định bỏ về, bà Kiều càng thêm hoảng. Quay lại nhìn Lộc Vi Vi, bà ta tức giận quát: “Còn đứng đó làm gì?! Sao không biết tự lượng sức mình? Có cần tôi gọi bảo vệ đuổi cô đi không?!”
Cô biết mình không được chào đón, nhưng không ngờ bà Kiều lại không giữ chút tình cảm nào mà lạnh lùng đến vậy.
Người giúp việc cũng sững sờ, đứng lặng tại chỗ, vẻ mặt đầy lúng túng và khó xử, không biết nên làm gì tiếp.
Trước đây, Lộc Vi Vi từng là khách quen của nhà họ Kiều. Bà Kiều ngày nào cũng nhắc nhở con gái phải học theo Lộc Vi Vi, thậm chí còn tốn công thay đổi cách bài trí phòng khách để khiến “Công chúa Lộc” cảm thấy dễ chịu khi đến chơi.
Giờ đây, thái độ của bà ta lại thay đổi hoàn toàn, đảo ngược 180 độ.
Có lẽ vì giọng quát của bà Kiều quá sắc bén, từ phòng khách, từng nhóm khách mời lần lượt bước ra xem. Đó đều là những cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống, trang điểm kỹ lưỡng, diện những chiếc váy dài thanh lịch. Tóc họ óng ả, gọn gàng, phản chiếu ánh nắng lung linh như phủ một lớp ánh sáng. Trông họ như những bông hoa rực rỡ, tụ họp dưới mái hiên.
Lộc Vi Vi nhận ra vài gương mặt quen thuộc.
Mấy cô gái ấy cũng nhận ra cô.
Họ lập tức bộc lộ vẻ kinh ngạc, rồi rì rầm to nhỏ với nhau: “Trời ơi, là Lộc Vi Vi…”
“Cô ấy đến đây làm gì?”
“Cô ấy gan thật, còn dám trở về Thanh Giang…”
Một cô gái không kìm được thắc mắc, quay vào trong hỏi: “Kiều Y, hôm nay cậu cũng mời Lộc Vi Vi sao?”
Ở khu biệt thự cao cấp thế này, nếu không có sự cho phép của chủ nhà, người ngoài không thể vào được. Dù có lẻn vào, người giúp việc cũng sẽ không dễ dàng mở cửa.
Việc Lộc Vi Vi xuất hiện trước cửa nhà họ Kiều, chứng tỏ cô đã được mời.
Nhưng Kiều Y trong phòng khách không ra ngoài, cũng không trả lời.
Ánh mắt các cô gái bộc lộ nhiều cảm xúc khác nhau: có người ghét bỏ, có người tò mò, có người lạnh lùng, lại có cả những người mang vẻ hả hê.
“Kiều Y, cậu mời bọn mình đến bàn kế hoạch cho dạ hội tốt nghiệp, sao lại gọi cả Lộc Vi Vi đến?” Cô gái đứng đầu nhóm nói với giọng điệu đầy ngụ ý, từng chữ nhấn nhá, “Biết thế này, mình đã không đến.”
Cô gái này không giống những người khác chỉ muốn xem náo nhiệt. Ánh mắt cô ta lướt qua cửa, trong đó chứa đựng sự ghét bỏ rõ ràng.
Lộc Vi Vi nhận ra cô ta.
Cô gái đó họ Diệp, tên Diệp Lăng Huyên, con gái tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Khang Nguyên. Trước đây, ở trường, cô ta luôn là kẻ đối đầu với Lộc Vi Vi.
“Đúng vậy.” Một người khác liền phụ họa. “Nếu bị phóng viên chụp được thì sao? Nghĩ thôi cũng thấy rợn người. Lăng Huyên, lát nữa tớ sẽ đi cùng cậu, không muốn vì chuyện này mà lên báo đâu.”
Một cô gái khác nói thêm: “Trước đây Kiều Y lúc nào cũng bám lấy Lộc Vi Vi, cả trường đều biết cô ấy là cái đuôi nhỏ của Vi Vi. À, mà cô ấy còn có biệt danh nữa nhỉ… Ôi nhớ ra rồi! Là Lộc Đuôi Nhỏ! Haha…”
Cả nhóm lập tức phá lên cười.
Tiếng cười giòn tan, ngọt ngào, nhưng lại mang theo sự chế giễu và châm chọc rõ ràng.
Bà Kiều hơi bối rối, vội lên tiếng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, Kiều Y đã cắt đứt liên lạc với cô ấy từ lâu rồi! Ai mà ngờ được cô ấy lại mặt dày mò đến tận đây!”
Rồi bà ta quay lại phòng khách, gọi lớn: “Kiều Y! Con đi đâu vậy? Mau ra đây giải thích rõ ràng!”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Kiều Y chạy lên lầu, dường như trốn vào phòng mình.
Bà Kiều không giấu được vẻ lúng túng, cố gượng cười, quay sang nói với Diệp Lăng Huyên: “Chuyện dạ hội tốt nghiệp vẫn chưa bàn xong mà, Diệp tiểu thư, hay mọi người vào nhà ngồi chơi, vừa uống trà vừa thảo luận. Trời nóng thế này, đứng ngoài nắng không tiện chút nào.”
Diệp Lăng Huyên mỉm cười, giọng nhẹ bẫng: “Dạ hội tốt nghiệp để hôm khác bàn cũng được ạ. Nếu để người khác biết cháu đứng cùng con gái của Lộc Thanh Lân, không biết đám phóng viên sẽ bịa chuyện thế nào nữa.”
Mấy cô gái liền phụ họa, hoàn toàn tỏ vẻ nghe theo Diệp Lăng Huyên.
Danh tiếng nhà họ Lộc đã quá ô uế, chẳng ai muốn dính líu dù chỉ một chút.
Thấy khách quý định bỏ về, bà Kiều càng thêm hoảng. Quay lại nhìn Lộc Vi Vi, bà ta tức giận quát: “Còn đứng đó làm gì?! Sao không biết tự lượng sức mình? Có cần tôi gọi bảo vệ đuổi cô đi không?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.