Chương 44: Tâm Hồn Mộng Mơ
Hoa Hoa Liễu
20/11/2024
Đó không phải là một bài báo chính thống, mà giống như một tin tức giải trí bên lề, nói rằng có tin đồn Lộc Vi Vi, người đang trong quá trình được tư vấn tâm lý, đã ra vào khách sạn vào đêm khuya với một người đàn ông lạ mặt.
Bức ảnh chụp không rõ ràng, mờ nhạt đến mức không thể nhìn rõ mặt Lộc Vi Vi, còn “người đàn ông” chỉ lộ nửa lưng của Lâm Trầm.
Có lẽ bài báo này muốn làm thay đổi suy nghĩ thương cảm của công chúng đối với Lộc Vi Vi, nhưng vì không có sức thuyết phục, thêm vào đó là độ quan tâm đối với Lộc Vi Vi đã giảm dần, nên không gây được sóng gió gì lớn, thậm chí không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến cô.
Như viên đá nhỏ ném vào hồ nước, không hề tạo nên chút gợn sóng.
Lâm Trầm tin rằng đây là trò của Thẩm Hân Ninh, còn Lộc Vi Vi lại cảm thấy không phải.
Dù đã nhiều năm không gặp, nhưng trong ký ức của cô, chị Ninh luôn là người dịu dàng và chững chạc, không giống kiểu người sẽ dùng thủ đoạn thấp kém như thế này.
Hơn nữa… không biết có phải do cô nhạy cảm quá không, nhưng dường như Lâm Trầm có gì đó rất không hài lòng về chị Ninh.
Lộc Vi Vi tải về bức ảnh trong bài báo, in ra và cắt tỉa viền cẩn thận, sau đó ngắm nghía thật kỹ.
Có lẽ do góc chụp, bức ảnh khiến hai người trong đó trông gần gũi hơn bình thường, ánh sáng mờ ảo xung quanh và việc chụp ngay trước cửa khách sạn tạo cảm giác như giữa họ có mối quan hệ mập mờ nào đó…
Ừm… Dù chụp không được rõ lắm, nhưng dù sao cũng là bức ảnh chung đầu tiên, rất có ý nghĩa.
Lộc Vi Vi nghĩ ngợi rồi cầm bút, định viết gì đó lên ảnh.
Nhưng vừa hạ bút, cô chợt khựng lại, nhớ tới tình huống xấu hổ khi Lâm Trầm phát hiện ra tấm vé số lần trước…
… Không thể nào lại xui xẻo như thế lần nữa chứ?
Không thể lần nào cũng bị phát hiện được.
Những suy nghĩ mơ mộng tuổi trẻ, cứ thế bộc phát không ngừng.
Lộc Vi Vi bắt đầu viết.
Viết gì nhỉ…
“Ví tiền của em có chút cô đơn, em đã nhét rất nhiều tiền vào, nhưng vẫn còn thiếu một tấm ảnh của anh.”
Ôi trời, thật là sến sẩm quá…
Lộc Vi Vi ôm lấy mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh nhìn câu chữ mình vừa viết, lòng ngập tràn ngọt ngào.
Dù có sến một chút, nhưng thật lãng mạn, cô không nỡ xóa đi.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cẩn thận giấu bức ảnh sau khung hình, còn dán thêm một lớp băng keo, tin rằng lần này chắc chắn Lâm Trầm sẽ không phát hiện ra, cô mới yên tâm.
---
Lộc Vi Vi không để tâm tới bài báo, nhưng những người có ý đồ khác thì không thể bỏ qua.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có tiếng gõ bàn phím vang lên.
Diệp Lăng Huyên ngồi trước bàn, lướt qua những bình luận dưới bài báo.
Cô ta đặt ngón tay lên môi, cắn nhẹ từng chút móng tay.
Mỗi khi lo lắng, cô ta đều có thói quen này, dù biết là không đẹp mắt nhưng mãi vẫn không sửa được.
Bình luận dưới bài báo rất ít, có người hoài nghi về tính chân thực của bức ảnh, có người hỏi Lộc Vi Vi là ai, đã đóng phim gì? Cũng có người mỉa mai: "Đề tài cũ rích, cẩn thận kẻo bị đuổi việc nhé!"
Bốp!
Diệp Lăng Huyên giận dữ gập mạnh laptop!
Lộc Vi Vi, tại sao mày lại may mắn đến vậy?
— Từ ngày đầu tiên chuyển vào trường mới, đã có người bảo Diệp Lăng Huyên rằng: Lộc Vi Vi là công chúa của trường, không ai sánh bằng cô ấy.
Từ đó, cô ta luôn bị Lộc Vi Vi lấn át, thành tích không bằng, độ nổi tiếng cũng không bằng, tranh cử lớp trưởng cũng thua! Dù có tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà hàng sang trọng nhất thành phố, chỉ cần Lộc Vi Vi xuất hiện, ánh hào quang liền thuộc về Lộc Vi Vi!
Diệp Lăng Huyên hận đến thấu xương!
Giờ đây, chỉ vì Lộc Vi Vi đăng ký vào một ngành học nào đó mà cả xã hội xôn xao, chỉ vì bị nói xấu vài câu, liền có ca sĩ nổi tiếng lên tiếng bảo vệ Lộc Vi Vi, thậm chí cha của Diệp Lăng Huyên cũng đối xử với Lộc Vi Vi một cách đặc biệt! Cứ như Lộc Vi Vi là nhân vật quan trọng lắm!
Tại sao chứ?!
Bức ảnh chụp không rõ ràng, mờ nhạt đến mức không thể nhìn rõ mặt Lộc Vi Vi, còn “người đàn ông” chỉ lộ nửa lưng của Lâm Trầm.
Có lẽ bài báo này muốn làm thay đổi suy nghĩ thương cảm của công chúng đối với Lộc Vi Vi, nhưng vì không có sức thuyết phục, thêm vào đó là độ quan tâm đối với Lộc Vi Vi đã giảm dần, nên không gây được sóng gió gì lớn, thậm chí không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến cô.
Như viên đá nhỏ ném vào hồ nước, không hề tạo nên chút gợn sóng.
Lâm Trầm tin rằng đây là trò của Thẩm Hân Ninh, còn Lộc Vi Vi lại cảm thấy không phải.
Dù đã nhiều năm không gặp, nhưng trong ký ức của cô, chị Ninh luôn là người dịu dàng và chững chạc, không giống kiểu người sẽ dùng thủ đoạn thấp kém như thế này.
Hơn nữa… không biết có phải do cô nhạy cảm quá không, nhưng dường như Lâm Trầm có gì đó rất không hài lòng về chị Ninh.
Lộc Vi Vi tải về bức ảnh trong bài báo, in ra và cắt tỉa viền cẩn thận, sau đó ngắm nghía thật kỹ.
Có lẽ do góc chụp, bức ảnh khiến hai người trong đó trông gần gũi hơn bình thường, ánh sáng mờ ảo xung quanh và việc chụp ngay trước cửa khách sạn tạo cảm giác như giữa họ có mối quan hệ mập mờ nào đó…
Ừm… Dù chụp không được rõ lắm, nhưng dù sao cũng là bức ảnh chung đầu tiên, rất có ý nghĩa.
Lộc Vi Vi nghĩ ngợi rồi cầm bút, định viết gì đó lên ảnh.
Nhưng vừa hạ bút, cô chợt khựng lại, nhớ tới tình huống xấu hổ khi Lâm Trầm phát hiện ra tấm vé số lần trước…
… Không thể nào lại xui xẻo như thế lần nữa chứ?
Không thể lần nào cũng bị phát hiện được.
Những suy nghĩ mơ mộng tuổi trẻ, cứ thế bộc phát không ngừng.
Lộc Vi Vi bắt đầu viết.
Viết gì nhỉ…
“Ví tiền của em có chút cô đơn, em đã nhét rất nhiều tiền vào, nhưng vẫn còn thiếu một tấm ảnh của anh.”
Ôi trời, thật là sến sẩm quá…
Lộc Vi Vi ôm lấy mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh nhìn câu chữ mình vừa viết, lòng ngập tràn ngọt ngào.
Dù có sến một chút, nhưng thật lãng mạn, cô không nỡ xóa đi.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cẩn thận giấu bức ảnh sau khung hình, còn dán thêm một lớp băng keo, tin rằng lần này chắc chắn Lâm Trầm sẽ không phát hiện ra, cô mới yên tâm.
---
Lộc Vi Vi không để tâm tới bài báo, nhưng những người có ý đồ khác thì không thể bỏ qua.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có tiếng gõ bàn phím vang lên.
Diệp Lăng Huyên ngồi trước bàn, lướt qua những bình luận dưới bài báo.
Cô ta đặt ngón tay lên môi, cắn nhẹ từng chút móng tay.
Mỗi khi lo lắng, cô ta đều có thói quen này, dù biết là không đẹp mắt nhưng mãi vẫn không sửa được.
Bình luận dưới bài báo rất ít, có người hoài nghi về tính chân thực của bức ảnh, có người hỏi Lộc Vi Vi là ai, đã đóng phim gì? Cũng có người mỉa mai: "Đề tài cũ rích, cẩn thận kẻo bị đuổi việc nhé!"
Bốp!
Diệp Lăng Huyên giận dữ gập mạnh laptop!
Lộc Vi Vi, tại sao mày lại may mắn đến vậy?
— Từ ngày đầu tiên chuyển vào trường mới, đã có người bảo Diệp Lăng Huyên rằng: Lộc Vi Vi là công chúa của trường, không ai sánh bằng cô ấy.
Từ đó, cô ta luôn bị Lộc Vi Vi lấn át, thành tích không bằng, độ nổi tiếng cũng không bằng, tranh cử lớp trưởng cũng thua! Dù có tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà hàng sang trọng nhất thành phố, chỉ cần Lộc Vi Vi xuất hiện, ánh hào quang liền thuộc về Lộc Vi Vi!
Diệp Lăng Huyên hận đến thấu xương!
Giờ đây, chỉ vì Lộc Vi Vi đăng ký vào một ngành học nào đó mà cả xã hội xôn xao, chỉ vì bị nói xấu vài câu, liền có ca sĩ nổi tiếng lên tiếng bảo vệ Lộc Vi Vi, thậm chí cha của Diệp Lăng Huyên cũng đối xử với Lộc Vi Vi một cách đặc biệt! Cứ như Lộc Vi Vi là nhân vật quan trọng lắm!
Tại sao chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.