Chương 45: Tháng Tám
Hoa Hoa Liễu
20/11/2024
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Diệp Lăng Huyên hơi sững sờ. Cô ta biết, đó là ba cô ta đã về.
Kể từ sau cuộc gọi lần trước, vụ án của Lộc Thanh Lân đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trên mạng. Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp, Diệp Lăng Huyên hoàn toàn chắc chắn rằng ba cô ta có liên quan đến vụ này.
Chỉ tiếc rằng, họ đã thất bại.
Họ không thể đuổi Lộc Vi Vi ra khỏi Thanh Giang, ngược lại còn làm tăng thêm sự kiêu ngạo của Lộc Vi Vi! Giờ đây, ai ai cũng đồng cảm, thương hại cô, thậm chí còn có người muốn quyên góp để giúp cô đóng học phí!
Điều này thật nực cười!
Diệp Lăng Huyên bước tới cửa, mở ra và gọi ba cô ta, Diệp Thành, khi ông đang định về phòng nghỉ ngơi: “Ba.”
Diệp Thành quay lại nhìn cô ta, trên gương mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.
Có phải ông đang lo lắng về chuyện của Lộc Vi Vi không?
Việc giải quyết một người thì dễ, nhưng làm sao để làm một cách êm thấm, không để lại hậu họa hay bằng chứng thì rất khó.
Đối với ba cô ta, có lẽ Lộc Vi Vi chính là một quả bom nổ chậm như vậy.
“Ba,” Diệp Lăng Huyên nói, “cuối tuần này trường tổ chức lễ tốt nghiệp.”
Diệp Thành thoáng sững lại: “Không phải đã tốt nghiệp rồi sao?”
“Đây là hoạt động liên trường, rất nhiều anh chị cựu học sinh cũng sẽ tham gia.”
“Để mẹ con đi cùng con nhé,” Diệp Thành hơi cau mày. “Dạo này công ty bận rộn, ba không có thời gian.”
Đúng như dự đoán.
Dù sao chuyện của cô ta cũng không quan trọng, chuyện của Lộc Vi Vi mới là quan trọng, đúng không?
Diệp Lăng Huyên cười lạnh trong lòng.
Cô ta không để lộ cảm xúc, tiếp tục nói: “Nhưng mà bố mẹ của người ta đều đi cả, hôm đó sẽ có nhiều hoạt động. Phần khiêu vũ do con làm người tổ chức, nếu chỉ có mẹ đi thì ba sẽ không được xem con nhảy điệu đầu tiên…”
Sự lải nhải của cô ta khiến Diệp Thành hơi mất kiên nhẫn, định mở lời cắt ngang thì chợt nghe thấy cô ta nói: “Kiều Y từ khi nịnh bợ Chân Châu đã thích chống đối con, nghe nói cô ấy còn định mời Lộc Vi Vi đến dự lễ, thật đáng ghét…”
Diệp Thành khựng lại: “Lộc Vi Vi…”
Diệp Lăng Huyên làm như không nghe thấy hàm ý trong lời của cha, nói tiếp: “Là cô gái đó, trước đây Kiều Y là tay chân của cô ấy, giờ có lẽ thấy cô ấy không sao nên quay lại bợ đỡ.”
Diệp Thành trầm ngâm một lúc, nói: “…Đến hôm lễ, ba sẽ xem có thể dành thời gian được không, nếu không có việc gì gấp, ba sẽ đi cùng mẹ con.”
Không phải lời hứa chắc chắn, nhưng qua giọng điệu, có vẻ như đã đồng ý.
Diệp Lăng Huyên đáng lẽ nên vui mừng, nhưng lại không.
Không những không thấy thỏa mãn, cô ta càng thêm căm hận!
Cơn giận bùng cháy trong ngực, chỉ nghĩ đến việc ba vì Lộc Vi Vi mà chấp nhận lời mời, mắt Diệp Lăng Huyên gần như đỏ ngầu!
Việc nói Lộc Vi Vi sẽ đến lễ tốt nghiệp chỉ là một lời nói dối nhất thời trong lúc nóng nảy, nhưng bây giờ, cô ta thực sự mong muốn Lộc Vi Vi xuất hiện!
—Lộc Vi Vi! Tôi tuyệt đối không để cô yên!
---
Tháng Tám, ngày nhập học đang đến gần, việc sửa sang nhà của Lộc Vi Vi cũng dần đi vào guồng.
Kiều Y vui mừng gọi điện đến, giọng nói không giấu nổi vẻ trẻ con: “Vi Vi! Mẹ tớ đồng ý cho tới đến tìm cậu rồi!”
Từ nay muốn gặp nhau sẽ không cần phải vắt óc nghĩ lý do nữa!
Lộc Vi Vi nghe giọng hân hoan bên kia điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“À còn nữa, cuối tuần này là lễ tốt nghiệp ở trường, bên hội học sinh muốn mời cậu tham dự.” Kiều Y nói đầy nhiệt tình, “Có nhiều hoạt động lắm, phát biểu tốt nghiệp, triển lãm tác phẩm tốt nghiệp, tiệc tối, dạ hội, cậu có muốn tham gia không?”
Trường này theo phong cách quý tộc danh giá, có cả tiểu học, trung học cơ sở, và trung học phổ thông quốc tế, Lộc Vi Vi đã chuyển đi vào thời cấp hai, tính ra vẫn là một nửa cựu học sinh.
Nhớ lại, có một vài thầy cô mà cô vẫn còn rất nhớ.
Nhưng mà…
“Thôi vậy,” Lộc Vi Vi khẽ cười, “đã mấy năm không gặp rồi, tự nhiên tới dự lễ tốt nghiệp, thấy kỳ kỳ sao ấy.”
Diệp Lăng Huyên hơi sững sờ. Cô ta biết, đó là ba cô ta đã về.
Kể từ sau cuộc gọi lần trước, vụ án của Lộc Thanh Lân đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trên mạng. Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp, Diệp Lăng Huyên hoàn toàn chắc chắn rằng ba cô ta có liên quan đến vụ này.
Chỉ tiếc rằng, họ đã thất bại.
Họ không thể đuổi Lộc Vi Vi ra khỏi Thanh Giang, ngược lại còn làm tăng thêm sự kiêu ngạo của Lộc Vi Vi! Giờ đây, ai ai cũng đồng cảm, thương hại cô, thậm chí còn có người muốn quyên góp để giúp cô đóng học phí!
Điều này thật nực cười!
Diệp Lăng Huyên bước tới cửa, mở ra và gọi ba cô ta, Diệp Thành, khi ông đang định về phòng nghỉ ngơi: “Ba.”
Diệp Thành quay lại nhìn cô ta, trên gương mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.
Có phải ông đang lo lắng về chuyện của Lộc Vi Vi không?
Việc giải quyết một người thì dễ, nhưng làm sao để làm một cách êm thấm, không để lại hậu họa hay bằng chứng thì rất khó.
Đối với ba cô ta, có lẽ Lộc Vi Vi chính là một quả bom nổ chậm như vậy.
“Ba,” Diệp Lăng Huyên nói, “cuối tuần này trường tổ chức lễ tốt nghiệp.”
Diệp Thành thoáng sững lại: “Không phải đã tốt nghiệp rồi sao?”
“Đây là hoạt động liên trường, rất nhiều anh chị cựu học sinh cũng sẽ tham gia.”
“Để mẹ con đi cùng con nhé,” Diệp Thành hơi cau mày. “Dạo này công ty bận rộn, ba không có thời gian.”
Đúng như dự đoán.
Dù sao chuyện của cô ta cũng không quan trọng, chuyện của Lộc Vi Vi mới là quan trọng, đúng không?
Diệp Lăng Huyên cười lạnh trong lòng.
Cô ta không để lộ cảm xúc, tiếp tục nói: “Nhưng mà bố mẹ của người ta đều đi cả, hôm đó sẽ có nhiều hoạt động. Phần khiêu vũ do con làm người tổ chức, nếu chỉ có mẹ đi thì ba sẽ không được xem con nhảy điệu đầu tiên…”
Sự lải nhải của cô ta khiến Diệp Thành hơi mất kiên nhẫn, định mở lời cắt ngang thì chợt nghe thấy cô ta nói: “Kiều Y từ khi nịnh bợ Chân Châu đã thích chống đối con, nghe nói cô ấy còn định mời Lộc Vi Vi đến dự lễ, thật đáng ghét…”
Diệp Thành khựng lại: “Lộc Vi Vi…”
Diệp Lăng Huyên làm như không nghe thấy hàm ý trong lời của cha, nói tiếp: “Là cô gái đó, trước đây Kiều Y là tay chân của cô ấy, giờ có lẽ thấy cô ấy không sao nên quay lại bợ đỡ.”
Diệp Thành trầm ngâm một lúc, nói: “…Đến hôm lễ, ba sẽ xem có thể dành thời gian được không, nếu không có việc gì gấp, ba sẽ đi cùng mẹ con.”
Không phải lời hứa chắc chắn, nhưng qua giọng điệu, có vẻ như đã đồng ý.
Diệp Lăng Huyên đáng lẽ nên vui mừng, nhưng lại không.
Không những không thấy thỏa mãn, cô ta càng thêm căm hận!
Cơn giận bùng cháy trong ngực, chỉ nghĩ đến việc ba vì Lộc Vi Vi mà chấp nhận lời mời, mắt Diệp Lăng Huyên gần như đỏ ngầu!
Việc nói Lộc Vi Vi sẽ đến lễ tốt nghiệp chỉ là một lời nói dối nhất thời trong lúc nóng nảy, nhưng bây giờ, cô ta thực sự mong muốn Lộc Vi Vi xuất hiện!
—Lộc Vi Vi! Tôi tuyệt đối không để cô yên!
---
Tháng Tám, ngày nhập học đang đến gần, việc sửa sang nhà của Lộc Vi Vi cũng dần đi vào guồng.
Kiều Y vui mừng gọi điện đến, giọng nói không giấu nổi vẻ trẻ con: “Vi Vi! Mẹ tớ đồng ý cho tới đến tìm cậu rồi!”
Từ nay muốn gặp nhau sẽ không cần phải vắt óc nghĩ lý do nữa!
Lộc Vi Vi nghe giọng hân hoan bên kia điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“À còn nữa, cuối tuần này là lễ tốt nghiệp ở trường, bên hội học sinh muốn mời cậu tham dự.” Kiều Y nói đầy nhiệt tình, “Có nhiều hoạt động lắm, phát biểu tốt nghiệp, triển lãm tác phẩm tốt nghiệp, tiệc tối, dạ hội, cậu có muốn tham gia không?”
Trường này theo phong cách quý tộc danh giá, có cả tiểu học, trung học cơ sở, và trung học phổ thông quốc tế, Lộc Vi Vi đã chuyển đi vào thời cấp hai, tính ra vẫn là một nửa cựu học sinh.
Nhớ lại, có một vài thầy cô mà cô vẫn còn rất nhớ.
Nhưng mà…
“Thôi vậy,” Lộc Vi Vi khẽ cười, “đã mấy năm không gặp rồi, tự nhiên tới dự lễ tốt nghiệp, thấy kỳ kỳ sao ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.