Cô Nàng Thẩm Phán Đáng Yêu

Chương 47: Tuổi Còn Nhỏ

Hoa Hoa Liễu

20/11/2024

Thoắt cái đã đến cuối tuần.

Lộc Vi Vi sắp trở về trường cũ, cô đặc biệt mặc một chiếc váy dài xinh đẹp.

Dĩ nhiên, các tiểu thư trường quý tộc khi đi dự lễ thường thay mấy bộ trang phục khác nhau, chẳng hạn: mặc đồng phục khi lên sân khấu phát biểu, trang phục bữa tiệc thì mang phong cách thoải mái, và dạ hội lại là một bộ khác.

Lộc Vi Vi lần này đi chủ yếu là để tìm người, không có ý định tham gia hoạt động, nên một bộ váy là đủ.

Sau khi thay đồ xong, cô chỉnh lại mái tóc, cài một chiếc kẹp lên phía sau đầu, cuối cùng xách túi xách nhỏ chuẩn bị xuất phát.

Lâm Trầm đã đợi sẵn bên ngoài.

Hôm nay anh trông khác hẳn ngày thường, mặc một bộ vest đen được cắt may tinh xảo, tôn lên dáng vẻ cao lớn, phong thái thanh lịch. Cổ áo sơ mi trắng xếp lớp bên dưới áo vest đen tạo thành đường nét vô cùng cuốn hút.

Tim Lộc Vi Vi đập thình thịch.

Đẹp trai quá…

Anh đưa tay về phía cô, cúc áo vàng kim lấp lánh một tia sáng, như một tín hiệu không thể diễn tả bằng lời, làm trái tim người ta xao xuyến.

Lộc Vi Vi vô thức bước chậm lại, e thẹn đi đến, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh—

Lâm Trầm kéo cô đến trước mặt, ngắm nhìn khuôn mặt cô rồi cau mày: “Trang điểm nhạt thế này sao?”

Lộc Vi Vi ngẩn ra: “Hả?”



“Đi dự lễ, sao không trang điểm chút nào?” Lâm Trầm hỏi.

Lộc Vi Vi ngượng ngùng đáp: “Không cần trang trọng quá đâu…”

“Thoa chút son cho trông có sức sống hơn.” Giọng anh nhàn nhạt hỏi, “Có son không?”

“Có…” Lộc Vi Vi mở túi xách nhỏ của mình, “Em để trong túi rồi.”

Trong chiếc túi xách nhỏ xinh xắn, mọi thứ đều đủ cả: son, má hồng, bút kẻ mày, bút kẻ mắt, bảng phấn mắt, gương nhỏ…

Cô vốn định trang điểm cùng Kiều Y…

Trước đây, hai cô thường tụ tập trang điểm cho nhau, còn tự trang điểm lại không thuận tay lắm.

Lâm Trầm chọn một thỏi son từ trong túi, tay kia nâng cằm Lộc Vi Vi, hơi nhấc lên.

Lộc Vi Vi hơi ngạc nhiên.

Chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo, thỏi son trượt nhẹ qua môi cô, mang theo hương trái cây tươi mát.

Lộc Vi Vi nín thở.

Cô cảm nhận được ngón tay Lâm Trầm chạm nhẹ quanh môi, mềm mại, tỉ mỉ, có chút trêu chọc.

Trời ơi…

Anh đang làm gì vậy?



Sao lại làm chuyện khiến người khác suy nghĩ lung tung! Cô lại sắp suy nghĩ bậy bạ rồi!

Trong mắt Lâm Trầm thoáng hiện lên chút bối rối, ngón tay bỗng siết chặt, thô lỗ lau môi cô hai cái, xóa đi lớp son vừa thoa.

Lộc Vi Vi hơi đau, theo phản xạ sờ môi mình, hỏi: “Anh tô bị lệch à?”

“Màu son lòe loẹt, quê mùa không chịu được!” Lâm Trầm nhận xét rất khắt khe, mặt lạnh lùng đổ hết mỹ phẩm trong túi cô ra, giọng điệu cứng nhắc, “Tuổi còn nhỏ tốt nhất đừng trang điểm, sau này da sẽ xấu đi!”

Lộc Vi Vi: “…”

Cô lặng lẽ nhìn ngón tay mình, trên đó còn chút vệt đỏ.

Màu son này là màu cô thích nhất, hồng nhạt rất xinh, không hề lòe loẹt chút nào… Hừ, chắc chắn là anh tô lệch rồi! Thấy mất mặt nên mới lau đi!

Kiểm sát viên Lâm này cái gì cũng tốt, chỉ có điều không bao giờ chịu thừa nhận sai lầm của mình, điểm này thật sự không tốt!

Lộc Vi Vi nghĩ vậy, nhìn Lâm Trầm với ánh mắt đầy vẻ bất mãn.

Lâm Trầm không để ý chút nào.

Anh bước ra ngoài, ở góc khuất mà Lộc Vi Vi không nhìn thấy, siết chặt tay lên ngực mình, âm thầm thở phào một hơi—

Suýt chút nữa…

Vừa rồi suýt nữa anh đã hôn cô…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Nàng Thẩm Phán Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook