Chương 46: Thanh Mai Trúc Mã
Hoa Hoa Liễu
20/11/2024
“Vậy thì thôi vậy.” Kiều Y không ép buộc, tiếp tục nói, “Khi bên hội học sinh tìm tớ, tớ cũng thấy không thích hợp. Nếu cậu đến mà bị người ta vây quanh, chẳng phải sẽ rất khó xử sao? Dù gì chuyện lần trước mãi mới êm xuôi.”
Hiện giờ Lộc Vi Vi có chút nổi tiếng, dù không bị vây quanh, việc chịu đựng những ánh mắt tò mò và dò xét cũng không dễ chịu.
Lời mời lần này hơi đột ngột, nhưng Kiều Y nghe nói hội học sinh cũng mời các cựu học sinh của những khóa trước. Có lẽ đây chỉ là lời mời thường lệ, cô ấy không mấy bận tâm.
“Thật tiếc quá, lần này tớ chuẩn bị váy dạ hội đẹp lắm, cậu không được thấy rồi.” Kiều Y nói qua điện thoại.
Lộc Vi Vi cười: “Thì cậu chụp ảnh gửi mà.”
“Không được đâu, chụp không ra hiệu ứng lấp lánh của ngọc trai…”
“Quay video thì sao?”
“Quay vậy nhìn có bị béo không nhỉ…”
Những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt của các cô gái vang lên, pha chút ồn ào đáng yêu. Lâm Trầm ngồi không xa, đang đọc sách, thỉnh thoảng nghe thấy cô cười khẽ thì ngẩng lên nhìn, môi khẽ nhếch cười rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc.
Quả là những ngày tháng thật êm đềm…
“Gì cơ? Cậu nói Tô Lạc Trạch cũng sẽ đến à?”
Không biết nói đến ai, Lâm Trầm nghe thấy giọng Lộc Vi Vi bỗng cao hơn nửa tông.
Cô cầm điện thoại, ngạc nhiên hỏi: “Tô Lạc Trạch không phải đi Kinh Lăng rồi sao? Khi nào cậu ấy về vậy? … Được rồi, tớ biết rồi, hôm đó chúng ta cùng đi nhé.”
Lộc Vi Vi cúp máy.
Lâm Trầm nhướng mày hỏi: “Sẽ đi đâu vậy?”
“Cuối tuần sẽ ra ngoài cùng Kiều Y một chút,” Lộc Vi Vi cười đáp, “trường tổ chức lễ tốt nghiệp, em đi xem.”
“Vừa rồi chẳng phải nói không đi sao?” Lâm Trầm có chút thắc mắc.
Nghe vậy, Lộc Vi Vi hơi sững sờ. Lúc nãy cô nói điện thoại lớn tiếng lắm sao? Sao anh lại nghe được hết?
“Ban đầu em không định đi…” Lộc Vi Vi nghĩ một lúc rồi giải thích cho Lâm Trầm, “nhưng có một người bạn thân quay về Thanh Giang, cũng sẽ tham gia lễ tốt nghiệp lần này, nên em muốn gặp cậu ấy.”
“Bạn nam?” Lâm Trầm hỏi.
Lộc Vi Vi không hiểu sao tim bỗng lỡ một nhịp, “… Ừm.”
“Thân thiết đến mức nào?” Lâm Trầm nhướng mày, nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc.
Lộc Vi Vi thấy ngượng. Thân thiết thì là thân thiết thôi, còn phải mô tả thế nào nữa?
Nhìn nét mặt anh, như thể cô thời đi học chỉ lo chơi bời với bạn nam mà không lo học hành vậy…
“Chỉ là… hợp tính thôi,” Lộc Vi Vi cẩn thận lựa lời, cố gắng giải thích, “thường hay cùng làm bài tập, cùng học bài, cùng ôn tập… sở thích cũng khá giống nhau, nhớ hồi đó chúng em còn lập một câu lạc bộ thơ, cậu ấy là hội trưởng, em là phó hội trưởng…”
“Anh biết rồi.” Lâm Trầm không muốn nghe thêm, giọng lạnh lùng, “Quan hệ thanh mai trúc mã, phải không?”
Lộc Vi Vi: “Không phải mà…”
Từ đó, có vẻ không hợp lắm…
“Nếu không thì sao? Hai đứa vô tư như trẻ con à?” Nụ cười nơi khóe miệng Lâm Trầm thêm phần lạnh lẽo.
Lộc Vi Vi im lặng không đáp.
Gì chứ… Nói chuyện mà cứ giọng điệu mỉa mai thế này…
Bầu không khí có phần căng thẳng, nhưng rồi Lâm Trầm bỗng khẽ cười.
Anh chậm rãi vắt chân lên, dựa thoải mái hơn vào ghế sô pha, vẻ mặt cũng trở nên thư thái: “Gần đây em bận rộn sửa nhà, chắc cũng mệt rồi, ra ngoài chơi cũng tốt. Hôm đó anh sẽ đi cùng em.”
Lộc Vi Vi hơi bất ngờ.
Ngày lễ tốt nghiệp cũng là ngày trường mở cửa, thân nhân và bạn bè của học sinh đều có thể đến tham quan. Việc Lâm Trầm muốn đi cũng không phải không được, chỉ là cô không nghĩ anh là người thích chốn đông người.
“Câu lạc bộ thơ của em còn hoạt động không?” Lâm Trầm hỏi với tâm trạng có vẻ khá vui, “Anh cũng muốn xem tác phẩm trước đây của em.”
“…” Lộc Vi Vi cắn môi, cảm giác trong lòng rối bời, “Không còn nữa!”
Hiện giờ Lộc Vi Vi có chút nổi tiếng, dù không bị vây quanh, việc chịu đựng những ánh mắt tò mò và dò xét cũng không dễ chịu.
Lời mời lần này hơi đột ngột, nhưng Kiều Y nghe nói hội học sinh cũng mời các cựu học sinh của những khóa trước. Có lẽ đây chỉ là lời mời thường lệ, cô ấy không mấy bận tâm.
“Thật tiếc quá, lần này tớ chuẩn bị váy dạ hội đẹp lắm, cậu không được thấy rồi.” Kiều Y nói qua điện thoại.
Lộc Vi Vi cười: “Thì cậu chụp ảnh gửi mà.”
“Không được đâu, chụp không ra hiệu ứng lấp lánh của ngọc trai…”
“Quay video thì sao?”
“Quay vậy nhìn có bị béo không nhỉ…”
Những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt của các cô gái vang lên, pha chút ồn ào đáng yêu. Lâm Trầm ngồi không xa, đang đọc sách, thỉnh thoảng nghe thấy cô cười khẽ thì ngẩng lên nhìn, môi khẽ nhếch cười rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc.
Quả là những ngày tháng thật êm đềm…
“Gì cơ? Cậu nói Tô Lạc Trạch cũng sẽ đến à?”
Không biết nói đến ai, Lâm Trầm nghe thấy giọng Lộc Vi Vi bỗng cao hơn nửa tông.
Cô cầm điện thoại, ngạc nhiên hỏi: “Tô Lạc Trạch không phải đi Kinh Lăng rồi sao? Khi nào cậu ấy về vậy? … Được rồi, tớ biết rồi, hôm đó chúng ta cùng đi nhé.”
Lộc Vi Vi cúp máy.
Lâm Trầm nhướng mày hỏi: “Sẽ đi đâu vậy?”
“Cuối tuần sẽ ra ngoài cùng Kiều Y một chút,” Lộc Vi Vi cười đáp, “trường tổ chức lễ tốt nghiệp, em đi xem.”
“Vừa rồi chẳng phải nói không đi sao?” Lâm Trầm có chút thắc mắc.
Nghe vậy, Lộc Vi Vi hơi sững sờ. Lúc nãy cô nói điện thoại lớn tiếng lắm sao? Sao anh lại nghe được hết?
“Ban đầu em không định đi…” Lộc Vi Vi nghĩ một lúc rồi giải thích cho Lâm Trầm, “nhưng có một người bạn thân quay về Thanh Giang, cũng sẽ tham gia lễ tốt nghiệp lần này, nên em muốn gặp cậu ấy.”
“Bạn nam?” Lâm Trầm hỏi.
Lộc Vi Vi không hiểu sao tim bỗng lỡ một nhịp, “… Ừm.”
“Thân thiết đến mức nào?” Lâm Trầm nhướng mày, nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc.
Lộc Vi Vi thấy ngượng. Thân thiết thì là thân thiết thôi, còn phải mô tả thế nào nữa?
Nhìn nét mặt anh, như thể cô thời đi học chỉ lo chơi bời với bạn nam mà không lo học hành vậy…
“Chỉ là… hợp tính thôi,” Lộc Vi Vi cẩn thận lựa lời, cố gắng giải thích, “thường hay cùng làm bài tập, cùng học bài, cùng ôn tập… sở thích cũng khá giống nhau, nhớ hồi đó chúng em còn lập một câu lạc bộ thơ, cậu ấy là hội trưởng, em là phó hội trưởng…”
“Anh biết rồi.” Lâm Trầm không muốn nghe thêm, giọng lạnh lùng, “Quan hệ thanh mai trúc mã, phải không?”
Lộc Vi Vi: “Không phải mà…”
Từ đó, có vẻ không hợp lắm…
“Nếu không thì sao? Hai đứa vô tư như trẻ con à?” Nụ cười nơi khóe miệng Lâm Trầm thêm phần lạnh lẽo.
Lộc Vi Vi im lặng không đáp.
Gì chứ… Nói chuyện mà cứ giọng điệu mỉa mai thế này…
Bầu không khí có phần căng thẳng, nhưng rồi Lâm Trầm bỗng khẽ cười.
Anh chậm rãi vắt chân lên, dựa thoải mái hơn vào ghế sô pha, vẻ mặt cũng trở nên thư thái: “Gần đây em bận rộn sửa nhà, chắc cũng mệt rồi, ra ngoài chơi cũng tốt. Hôm đó anh sẽ đi cùng em.”
Lộc Vi Vi hơi bất ngờ.
Ngày lễ tốt nghiệp cũng là ngày trường mở cửa, thân nhân và bạn bè của học sinh đều có thể đến tham quan. Việc Lâm Trầm muốn đi cũng không phải không được, chỉ là cô không nghĩ anh là người thích chốn đông người.
“Câu lạc bộ thơ của em còn hoạt động không?” Lâm Trầm hỏi với tâm trạng có vẻ khá vui, “Anh cũng muốn xem tác phẩm trước đây của em.”
“…” Lộc Vi Vi cắn môi, cảm giác trong lòng rối bời, “Không còn nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.