Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa
Chương 13
Phong Hồn
26/06/2016
Ánh đèn trong quán bar không ngừng lướt qua trên gương mặt anh.
Trong nháy mắt, hình như tất cả mọi âm thanh ầm ĩ đều đã đi xa, cả thế giới chỉ còn tôi và anh.
Tôi nhìn gương mặt mà mình đã nhớ đến vô số lần, cho dù anh đã để râu nhưng cũng không thẻ che giấu những chi tiết hết sức quen thuộc đó.
Tôi nhìn đôi mắt đen sẫm của anh, tôi nhìn bên má như khắc bằng dao của anh, tôi nhìn nụ cười ấm áp trên môi anh.
Tôi thấy gương mặt anh từ mờ nhạt đến rõ ràng, lại mờ nhạt dẫn, rồi từ từ chìm vào trong ánh đèn nhấp nháy của quán bar.
Chuyện cũ vẫn vương vấn trong lòng chầm chậm tràn lên.
Hình như đã qua rất lâu, lại hình như chỉ trong nháy mắt.
Tôi nghe thấy Thẩm Độ cười nói: "Một cô gái ngoan không được học người ta uống rượu".
Ờ, anh vẫn không thích tôi uống rượu, cho nên bất kể trước kia mọi người chơi đùa quậy phá thế nào, cuối cùng tôi vẫn cứ là người tỉnh táo nhất. Kết quả là lần nào tôi cũng đưa mọi người về.
Tôi cũng cười, chìa tay về phía anh: "Thế cô gái ngoan có được thưởng gì không?"
Thẩm Độ cười, thò tay vào túi lấy mấy chiếc kẹo ra đặt vào lòng bàn tay tôi.
Tôi sửng sốt, anh không phải người lúc nào cũng mang theo kẹo trên người, hơn nữa trong quán bar cũng không phải lúc nào cũng có sữa nóng. Cũng có nghĩa anh đã biết tôi sẽ đến từ trước.
Tôi quay sang trợn mắt nhìn Dịch Hàn, rốt cục ai mới là người không trọng nghĩa?
Dịch Hàn cúi đầu không nhìn tôi, ngay cả Tiểu Lâu cũng nhìn qua chỗ khác.
Được lắm, ngay cả Tiểu Lâu cũng tham dự. Mọi người đều rắp tâm muốn xem trò vui sao?
"Họ thật là xấu, không ai nói với em là đến quán của anh cả". Tôi lườm hai người bạn rồi ngoắc ngoắc ngón tay với Thẩm Độ.
Vì vậy anh ghé đầu tới, tôi đưa tay vuốt gương mặt anh.
Râu anh rất ngắn, rất cứng, chọc vào lòng bàn tay tôi vừa buồn vừa ngứa.
Tôi hỏi: "Vì sao để râu? Xấu quá, trông cứ như một gã thổ phỉ ấy!"
Anh cười, cũng tự đưa tay lên sờ sờ: "Biết làm sao được, nếu không đám gái trẻ sẽ chen sập quầy bar, anh còn làm ăn thế nào được nữa?"
"A, râu anh đúng là cứng thật. Da mặt dày như vậy mà cũng đâm xuyên qua được".
"Thất Thất, em ghen tị với anh đấy à?"
Tôi bật cười.
Thành thật mà nói, tôi từng vô số lần nghĩ tới lúc chúng tôi gặp lại nhau, không biết tình hình sẽ thế nào, sẽ nói những chuyện gì, phải chăng sẽ rất khó xử, hoặc cũng có thể sẽ rất thân mật? Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, khi thật sự gặp lại, chúng tôi lại tự nhiên như thế.
Dường như chúng tôi chưa bao giờ yêu nhau.
Hoặc, dường như chúng tôi chưa bao giờ chia tay.
Vẫn tự nhiên như vô số đôi bạn chơi với nhau mười mấy hai mươi năm khác.
Tôi nghĩ, rốt cục đây là vì chúng tôi diễn kịch quá giỏi, hay là tôi hoàn toàn không hề nặng tình như chính mình tưởng tượng?
Thứ tôi vẫn cố chấp rốt cục là con người Thẩm Độ này hay chỉ là một loại tâm tình nhớ nhung?
Lại hoặc, kỳ thực tôi cũng giống như Tề Mặc, chỉ là không cam lòng mà thôi?
Tiểu Lâu hình như có tâm sự, uống rượu hết li này tới li khác. Dịch Hàn bên cạnh săn đón, uống cùng cô ấy không thiếu li nào.
Tôi ngồi yên lặng uống sữa, nhìn Thẩm Độ pha rượu.
Ờ, anh nói mọt câu rất đúng, có lúc tôi thật sự ghen tị với anh.
Anh là người tài hoa bẩm sinh, việc gì anh thích, việc gì anh muốn làm là anh sẽ làm rất tốt. Chẳng hạn như chơi bóng, chẳng hạn như đua xe, chẳng hạn như thiết kế, chẳng hạn như... pha rượu. Ít nhất là động tác của anh lúc này rất đẹp mắt.
Tôi nghĩ, anh nói mấy cô gái trẻ sẽ chen sập quầy bar, mặc dù là nói quá nhưng lại không phải chuyện không thể xảy ra. Tôi ngồi đây một lát đã nhìn thấy mấy cô gái liếc mắt đưa tình với anh.
Anh lại không hề phản cảm, thoải mái mỉm cười đáp lại, mang rượu đến cho khác rồi quay về tán gẫu với tôi.
Tôi uống sữa, nói: "Em cho rằng ít nhất anh cũng nên tự tay pha một li rượu mời em".
"Hôm khác". Anh đáp.
Tôi trợn mắt nhìn anh: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Anh dừng lại một chút, hai vai buông thấp, giọng nói cũng thấp xuống: "Anh còn chưa chuẩn bị tốt".
Chưa chuẩn bị tốt cần pha rượu gì? Hay là chưa chuẩn bị tốt để gặp tôi?
Anh cười cười không nói nữa, lại xoay người đi làm việc.
Tôi ngồi ngẩn người ở đó.
Nói cũng đúng. Thành phố C rộng bao nhiêu? Nếu thật sự cần tìm một người thì sao có thể không tìm được? Huống hồ chúng tôi còn có quan hệ như vậy? Hơn một năm này chúng tôi vẫn không gặp lại, chẳng qua là bởi vì chúng tôi đều chưa chuẩn bị tốt.
Mặc dù đã nói vẫn là bạn, nhưng việc lui lại một bước này lại dễ vậy sao?
Kết quả là tối hôm nay, Tiểu Lâu và Dịch Hàn đều say không biết trời đất.
Tôi nhìn hai người bọn họ, cau mày không biết làm sao.
Thẩm Độ nói: "Cứ đưa hai đứa nó lên trên lầu nằm một lát đã. Chẳng mấy lúc nữa là đóng cửa, anh sẽ đưa bọn em về".
Tôi gật đầu. Thẩm Độ gọi người giúp tôi dìu bọn họ lên lầu.
Trên lầu có một căn phòng kép gồm một phòng ngủ bên trong và một phòng khác bên ngoài, đại khái đây chính là chỗ ở hàng ngày của Thẩm Độ. Phong cách trang trí đặc trưng của anh, gọn gàng, phóng khoáng, không có bất cứ đồ vật thừa thãi nào, tuyệt đối không hề dây dưa níu kéo những gì thừa thãi.
Thẩm Độ bảo nhân viên đỡ Tiểu Lâu vào phòng ngủ, đặt nằm xuống giường, còn Dịch Hàn thì được ném lên sofa trong phòng khách. Sau khi sắp xếp xong xuôi, dặn dò thứ gì ở đâu, anh lại đi xuống lầu.
Tôi ở lại chăm sóc hai người say rượu.
Tiểu Lâu uống rượu rất ngoan, say rồi là nằm yên ngủ tít. Còn Dịch Hàn thì khác, cậu ta nhổ hai lần, lại đòi uống nước. Tôi lau nhà, lau bàn, lại bưng trà lấy nước, vất vả một hồi lâu, cậu ta mới yên tĩnh lại.
Tớ cũng đã mệt, nằm co trên chiếc ghế đơn, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, tôi bị Thẩm Độ đánh thức.
"Thất Thất, dậy đi". Anh gọi tôi.
Tôi mở mắt ra, ngáp một cái: "Đóng cửa rồi à?"
"Ờ", anh cũng ngáp một cái, "Anh đưa em và Tiểu Lâu về. Còn thằng này thì cứ để nó ngủ tạm ở đây một đêm".
Thoạt nhìn hình như anh còn mệt mỏi hơn tôi. Tôi cười cười, đứng lên: "Tự em bắt xe về được".
"Giờ này sợ là khó gọi xe lắm. Anh lái xe đưa hai đứa về".
Tôi thoáng nhìn đồng hồ treo tường. Đã hơn hai giờ sáng. "Nhưng..." Tôi nhìn anh: "Em cảm thấy trạng thái của anh bây giờ mà lái xe thì hình như quá nguy hiểm".
Anh hơi trầm ngâm rồi nói: "Cũng phải. Thế thì đừng về nữa. Ngày mai về cũng được".
Tôi sững lại, nghe thấy tiếng tim mình đập như tiếng trống.
Giống hệt như khi anh lôi tôi từ trong xe Tề Mặc ra ngày đó, kéo tay tôi chạy hết hai con phố, sau đó nói: "Thất Thất, làm bạn gái anh nhé!"
Hình như anh không hề để ý đến vẻ mặt tôi, vẫn tiếp tục nói đều đều: "Em và Tiểu Lâu ngủ giường, anh trải đệm ngủ ở phòng khách là được".
Thì ra là tôi đã nghĩ quá nhiều.
Tôi không khỏi mỉm cười tự giễu, sau đó gật đầu: "Vâng".
Mặc áo ngủ của Thẩm Độ, nằm trên giường Thẩm Độ, tôi vùi mặt vào chiếc gối của anh, hít vào một hơi thật sâu.
Đúng là... Đã quá lâu không ngửi thấy mùi này.
Nhất thời tôi cảm thấy mình như trở lại thành cô bé mới biết yêu mười năm trước. Cả thế giởi chỉ có một mình anh.
Tôi phải thừa nhận, từ khía cạnh nào đó, cho dù đã qua mười năm, tôi cũng không có một chút tiến bộ nào.
Tôi nằm trên giường, nín thở tập trung tinh thần nghe động tĩnh trong phòng khách, cố gắng phân biệt... Đó là âm thanh đẩy bàn ghế, đó là tiếng anh trải đệm, đó là tiếng động khi anh cởi quần áo ngoài.
Sau đó phòng khách tắt đèn.
Xung quanh tối tăm, hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi nằm yên trong bóng tối rất lâu, cuối cùng không kiềm chế nổi, lặng lẽ đứng lên, đi ra phòng khách.
Thẩm Độ đã đẩy sofa và ghế đơn sang bên cạnh để lấy một khoảng trống. Anh nằm đó, đã ngũ, mắt nhắm, hơi thở đều đều.
Ánh trăng tràn vào qua cửa sổ, tạo thành những đường nét tương phản mãnh liệt trên gương mặt Thẩm Độ. Gương mặt anh nhìn giống như tượng những thần linh cổ xưa.
Tôi cúi người xuống, hôn anh.
Môi run nhè nhẹ, đặt xuống môi anh. Nhắm mắt lại, tôi tham lam hít mùi trên người anh. Hơi thở quen thuộc, mùi thuốc lá quen thuộc, cùng với cảm giác tôi xa lạ khi râu anh đâm vào má.
Anh bị tôi đánh thức, trợn mắt nhìn tôi, dường như rất giật mình: "Thất Thất".
Tôi chui vào chăn, đưa tay ôm anh, dán chặt vào người anh, tiếp tục hôn anh, từ môi đến cằm, đến cổ, đến ngực.
"Thất Thất". Anh nắm cánh tay tôi, đẩy tôi ra: "Đừng làm thế".
Tôi nhìn anh, khóe miệng khẽ động một chút: "Vì sao? Không phải anh không bao giờ từ chối phụ nữ à?"
Thẩm Độ ngồi dậy, nhíu mày: "Thất Thất, em... không giống".
Tôi cười, mỉm cười với tư thế tự cho là dễ thương nhất: "Có gì không giống? Lại không phải chưa từng làm thế".
Thẩm Độ yên lặng rất lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Anh sai rồi".
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, thì thầm: "Đúng thế. Chính xác là anh là một người rất buông thả. Nhưng, nếu như có một người phụ nữ anh muốn ở bên thật lâu, thật dài, cả đời, thì người đó chỉ có thể là em, Thất Thất. Có thể là rất ích kỷ, nhưng anh thật sự rất muốn, bất kể lúc nào, bất kể anh đang làm gì, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy em đang cười với anh. Nếu không thấy em ở đó, anh sẽ cảm thấy không yên tâm. Cho nên, khi đó Tề Mặc theo đuổi em, anh rất sốt ruột".
Anh cười cười, nhẹ nhàng gạt lọn tóc rủ xuống trước mặt tôi ra sau vành tai: "Nhưng, anh đã sai. Anh... đã đánh giá thấp thói hư tật xấu thâm căn cố đế của mình. Xin lỗi, Thất Thất!"
Bao nhiêu người từng ảo tưởng người đó có thể thay đổi vì mình?
Bao nhiêu người từng ảo tưởng mình có thể thay đổi vì người đó?
Bao nhiêu người từng ảo tưởng tình yêu của mình vĩ đại đến mức đủ để làm trời đất cảm động mà thay đổi hết thảy?
Kết quả, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng.
Thay đổi chỉ là tạm thời, mỗi người đều chỉ có thể là chính mình.
"Anh sai rồi". Thẩm Độ vẫn nhẹ nhàng nói: "Nếu anh muốn có em lâu dài thì lúc trước đã không nên yêu em, lúc trước đã không nên coi em là một người phụ nữ".
Giọng anh càng thấp hơn, gần như thì thào: "Không quan hệ gì đến giới tính, không quan hệ gì với tình yêu. Em chỉ là Thất Thất, Thất Thất của anh".
Nước mắt tôi trào ra, tôi nhào vào trong lòng anh, tóm chặt áo anh, cất tiếng khóc nức nở.
Lần này anh không đẩy tôi ra, chỉ nhẹ nhàng ôm tôi, khẽ hôn tôi.
Dịu dàng, chiều chuộng, vô cùng thương yêu, như đối với một báu vật, anh đặt môi mình lên trán tôi.
Tôi biết, bắt đầu từ giờ khắc này, quan hệ yêu đương giữa anh và tôi đã được đặt dấu chấm hết vĩnh viễn.
Trong nháy mắt, hình như tất cả mọi âm thanh ầm ĩ đều đã đi xa, cả thế giới chỉ còn tôi và anh.
Tôi nhìn gương mặt mà mình đã nhớ đến vô số lần, cho dù anh đã để râu nhưng cũng không thẻ che giấu những chi tiết hết sức quen thuộc đó.
Tôi nhìn đôi mắt đen sẫm của anh, tôi nhìn bên má như khắc bằng dao của anh, tôi nhìn nụ cười ấm áp trên môi anh.
Tôi thấy gương mặt anh từ mờ nhạt đến rõ ràng, lại mờ nhạt dẫn, rồi từ từ chìm vào trong ánh đèn nhấp nháy của quán bar.
Chuyện cũ vẫn vương vấn trong lòng chầm chậm tràn lên.
Hình như đã qua rất lâu, lại hình như chỉ trong nháy mắt.
Tôi nghe thấy Thẩm Độ cười nói: "Một cô gái ngoan không được học người ta uống rượu".
Ờ, anh vẫn không thích tôi uống rượu, cho nên bất kể trước kia mọi người chơi đùa quậy phá thế nào, cuối cùng tôi vẫn cứ là người tỉnh táo nhất. Kết quả là lần nào tôi cũng đưa mọi người về.
Tôi cũng cười, chìa tay về phía anh: "Thế cô gái ngoan có được thưởng gì không?"
Thẩm Độ cười, thò tay vào túi lấy mấy chiếc kẹo ra đặt vào lòng bàn tay tôi.
Tôi sửng sốt, anh không phải người lúc nào cũng mang theo kẹo trên người, hơn nữa trong quán bar cũng không phải lúc nào cũng có sữa nóng. Cũng có nghĩa anh đã biết tôi sẽ đến từ trước.
Tôi quay sang trợn mắt nhìn Dịch Hàn, rốt cục ai mới là người không trọng nghĩa?
Dịch Hàn cúi đầu không nhìn tôi, ngay cả Tiểu Lâu cũng nhìn qua chỗ khác.
Được lắm, ngay cả Tiểu Lâu cũng tham dự. Mọi người đều rắp tâm muốn xem trò vui sao?
"Họ thật là xấu, không ai nói với em là đến quán của anh cả". Tôi lườm hai người bạn rồi ngoắc ngoắc ngón tay với Thẩm Độ.
Vì vậy anh ghé đầu tới, tôi đưa tay vuốt gương mặt anh.
Râu anh rất ngắn, rất cứng, chọc vào lòng bàn tay tôi vừa buồn vừa ngứa.
Tôi hỏi: "Vì sao để râu? Xấu quá, trông cứ như một gã thổ phỉ ấy!"
Anh cười, cũng tự đưa tay lên sờ sờ: "Biết làm sao được, nếu không đám gái trẻ sẽ chen sập quầy bar, anh còn làm ăn thế nào được nữa?"
"A, râu anh đúng là cứng thật. Da mặt dày như vậy mà cũng đâm xuyên qua được".
"Thất Thất, em ghen tị với anh đấy à?"
Tôi bật cười.
Thành thật mà nói, tôi từng vô số lần nghĩ tới lúc chúng tôi gặp lại nhau, không biết tình hình sẽ thế nào, sẽ nói những chuyện gì, phải chăng sẽ rất khó xử, hoặc cũng có thể sẽ rất thân mật? Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, khi thật sự gặp lại, chúng tôi lại tự nhiên như thế.
Dường như chúng tôi chưa bao giờ yêu nhau.
Hoặc, dường như chúng tôi chưa bao giờ chia tay.
Vẫn tự nhiên như vô số đôi bạn chơi với nhau mười mấy hai mươi năm khác.
Tôi nghĩ, rốt cục đây là vì chúng tôi diễn kịch quá giỏi, hay là tôi hoàn toàn không hề nặng tình như chính mình tưởng tượng?
Thứ tôi vẫn cố chấp rốt cục là con người Thẩm Độ này hay chỉ là một loại tâm tình nhớ nhung?
Lại hoặc, kỳ thực tôi cũng giống như Tề Mặc, chỉ là không cam lòng mà thôi?
Tiểu Lâu hình như có tâm sự, uống rượu hết li này tới li khác. Dịch Hàn bên cạnh săn đón, uống cùng cô ấy không thiếu li nào.
Tôi ngồi yên lặng uống sữa, nhìn Thẩm Độ pha rượu.
Ờ, anh nói mọt câu rất đúng, có lúc tôi thật sự ghen tị với anh.
Anh là người tài hoa bẩm sinh, việc gì anh thích, việc gì anh muốn làm là anh sẽ làm rất tốt. Chẳng hạn như chơi bóng, chẳng hạn như đua xe, chẳng hạn như thiết kế, chẳng hạn như... pha rượu. Ít nhất là động tác của anh lúc này rất đẹp mắt.
Tôi nghĩ, anh nói mấy cô gái trẻ sẽ chen sập quầy bar, mặc dù là nói quá nhưng lại không phải chuyện không thể xảy ra. Tôi ngồi đây một lát đã nhìn thấy mấy cô gái liếc mắt đưa tình với anh.
Anh lại không hề phản cảm, thoải mái mỉm cười đáp lại, mang rượu đến cho khác rồi quay về tán gẫu với tôi.
Tôi uống sữa, nói: "Em cho rằng ít nhất anh cũng nên tự tay pha một li rượu mời em".
"Hôm khác". Anh đáp.
Tôi trợn mắt nhìn anh: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Anh dừng lại một chút, hai vai buông thấp, giọng nói cũng thấp xuống: "Anh còn chưa chuẩn bị tốt".
Chưa chuẩn bị tốt cần pha rượu gì? Hay là chưa chuẩn bị tốt để gặp tôi?
Anh cười cười không nói nữa, lại xoay người đi làm việc.
Tôi ngồi ngẩn người ở đó.
Nói cũng đúng. Thành phố C rộng bao nhiêu? Nếu thật sự cần tìm một người thì sao có thể không tìm được? Huống hồ chúng tôi còn có quan hệ như vậy? Hơn một năm này chúng tôi vẫn không gặp lại, chẳng qua là bởi vì chúng tôi đều chưa chuẩn bị tốt.
Mặc dù đã nói vẫn là bạn, nhưng việc lui lại một bước này lại dễ vậy sao?
Kết quả là tối hôm nay, Tiểu Lâu và Dịch Hàn đều say không biết trời đất.
Tôi nhìn hai người bọn họ, cau mày không biết làm sao.
Thẩm Độ nói: "Cứ đưa hai đứa nó lên trên lầu nằm một lát đã. Chẳng mấy lúc nữa là đóng cửa, anh sẽ đưa bọn em về".
Tôi gật đầu. Thẩm Độ gọi người giúp tôi dìu bọn họ lên lầu.
Trên lầu có một căn phòng kép gồm một phòng ngủ bên trong và một phòng khác bên ngoài, đại khái đây chính là chỗ ở hàng ngày của Thẩm Độ. Phong cách trang trí đặc trưng của anh, gọn gàng, phóng khoáng, không có bất cứ đồ vật thừa thãi nào, tuyệt đối không hề dây dưa níu kéo những gì thừa thãi.
Thẩm Độ bảo nhân viên đỡ Tiểu Lâu vào phòng ngủ, đặt nằm xuống giường, còn Dịch Hàn thì được ném lên sofa trong phòng khách. Sau khi sắp xếp xong xuôi, dặn dò thứ gì ở đâu, anh lại đi xuống lầu.
Tôi ở lại chăm sóc hai người say rượu.
Tiểu Lâu uống rượu rất ngoan, say rồi là nằm yên ngủ tít. Còn Dịch Hàn thì khác, cậu ta nhổ hai lần, lại đòi uống nước. Tôi lau nhà, lau bàn, lại bưng trà lấy nước, vất vả một hồi lâu, cậu ta mới yên tĩnh lại.
Tớ cũng đã mệt, nằm co trên chiếc ghế đơn, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, tôi bị Thẩm Độ đánh thức.
"Thất Thất, dậy đi". Anh gọi tôi.
Tôi mở mắt ra, ngáp một cái: "Đóng cửa rồi à?"
"Ờ", anh cũng ngáp một cái, "Anh đưa em và Tiểu Lâu về. Còn thằng này thì cứ để nó ngủ tạm ở đây một đêm".
Thoạt nhìn hình như anh còn mệt mỏi hơn tôi. Tôi cười cười, đứng lên: "Tự em bắt xe về được".
"Giờ này sợ là khó gọi xe lắm. Anh lái xe đưa hai đứa về".
Tôi thoáng nhìn đồng hồ treo tường. Đã hơn hai giờ sáng. "Nhưng..." Tôi nhìn anh: "Em cảm thấy trạng thái của anh bây giờ mà lái xe thì hình như quá nguy hiểm".
Anh hơi trầm ngâm rồi nói: "Cũng phải. Thế thì đừng về nữa. Ngày mai về cũng được".
Tôi sững lại, nghe thấy tiếng tim mình đập như tiếng trống.
Giống hệt như khi anh lôi tôi từ trong xe Tề Mặc ra ngày đó, kéo tay tôi chạy hết hai con phố, sau đó nói: "Thất Thất, làm bạn gái anh nhé!"
Hình như anh không hề để ý đến vẻ mặt tôi, vẫn tiếp tục nói đều đều: "Em và Tiểu Lâu ngủ giường, anh trải đệm ngủ ở phòng khách là được".
Thì ra là tôi đã nghĩ quá nhiều.
Tôi không khỏi mỉm cười tự giễu, sau đó gật đầu: "Vâng".
Mặc áo ngủ của Thẩm Độ, nằm trên giường Thẩm Độ, tôi vùi mặt vào chiếc gối của anh, hít vào một hơi thật sâu.
Đúng là... Đã quá lâu không ngửi thấy mùi này.
Nhất thời tôi cảm thấy mình như trở lại thành cô bé mới biết yêu mười năm trước. Cả thế giởi chỉ có một mình anh.
Tôi phải thừa nhận, từ khía cạnh nào đó, cho dù đã qua mười năm, tôi cũng không có một chút tiến bộ nào.
Tôi nằm trên giường, nín thở tập trung tinh thần nghe động tĩnh trong phòng khách, cố gắng phân biệt... Đó là âm thanh đẩy bàn ghế, đó là tiếng anh trải đệm, đó là tiếng động khi anh cởi quần áo ngoài.
Sau đó phòng khách tắt đèn.
Xung quanh tối tăm, hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi nằm yên trong bóng tối rất lâu, cuối cùng không kiềm chế nổi, lặng lẽ đứng lên, đi ra phòng khách.
Thẩm Độ đã đẩy sofa và ghế đơn sang bên cạnh để lấy một khoảng trống. Anh nằm đó, đã ngũ, mắt nhắm, hơi thở đều đều.
Ánh trăng tràn vào qua cửa sổ, tạo thành những đường nét tương phản mãnh liệt trên gương mặt Thẩm Độ. Gương mặt anh nhìn giống như tượng những thần linh cổ xưa.
Tôi cúi người xuống, hôn anh.
Môi run nhè nhẹ, đặt xuống môi anh. Nhắm mắt lại, tôi tham lam hít mùi trên người anh. Hơi thở quen thuộc, mùi thuốc lá quen thuộc, cùng với cảm giác tôi xa lạ khi râu anh đâm vào má.
Anh bị tôi đánh thức, trợn mắt nhìn tôi, dường như rất giật mình: "Thất Thất".
Tôi chui vào chăn, đưa tay ôm anh, dán chặt vào người anh, tiếp tục hôn anh, từ môi đến cằm, đến cổ, đến ngực.
"Thất Thất". Anh nắm cánh tay tôi, đẩy tôi ra: "Đừng làm thế".
Tôi nhìn anh, khóe miệng khẽ động một chút: "Vì sao? Không phải anh không bao giờ từ chối phụ nữ à?"
Thẩm Độ ngồi dậy, nhíu mày: "Thất Thất, em... không giống".
Tôi cười, mỉm cười với tư thế tự cho là dễ thương nhất: "Có gì không giống? Lại không phải chưa từng làm thế".
Thẩm Độ yên lặng rất lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Anh sai rồi".
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, thì thầm: "Đúng thế. Chính xác là anh là một người rất buông thả. Nhưng, nếu như có một người phụ nữ anh muốn ở bên thật lâu, thật dài, cả đời, thì người đó chỉ có thể là em, Thất Thất. Có thể là rất ích kỷ, nhưng anh thật sự rất muốn, bất kể lúc nào, bất kể anh đang làm gì, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy em đang cười với anh. Nếu không thấy em ở đó, anh sẽ cảm thấy không yên tâm. Cho nên, khi đó Tề Mặc theo đuổi em, anh rất sốt ruột".
Anh cười cười, nhẹ nhàng gạt lọn tóc rủ xuống trước mặt tôi ra sau vành tai: "Nhưng, anh đã sai. Anh... đã đánh giá thấp thói hư tật xấu thâm căn cố đế của mình. Xin lỗi, Thất Thất!"
Bao nhiêu người từng ảo tưởng người đó có thể thay đổi vì mình?
Bao nhiêu người từng ảo tưởng mình có thể thay đổi vì người đó?
Bao nhiêu người từng ảo tưởng tình yêu của mình vĩ đại đến mức đủ để làm trời đất cảm động mà thay đổi hết thảy?
Kết quả, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng.
Thay đổi chỉ là tạm thời, mỗi người đều chỉ có thể là chính mình.
"Anh sai rồi". Thẩm Độ vẫn nhẹ nhàng nói: "Nếu anh muốn có em lâu dài thì lúc trước đã không nên yêu em, lúc trước đã không nên coi em là một người phụ nữ".
Giọng anh càng thấp hơn, gần như thì thào: "Không quan hệ gì đến giới tính, không quan hệ gì với tình yêu. Em chỉ là Thất Thất, Thất Thất của anh".
Nước mắt tôi trào ra, tôi nhào vào trong lòng anh, tóm chặt áo anh, cất tiếng khóc nức nở.
Lần này anh không đẩy tôi ra, chỉ nhẹ nhàng ôm tôi, khẽ hôn tôi.
Dịu dàng, chiều chuộng, vô cùng thương yêu, như đối với một báu vật, anh đặt môi mình lên trán tôi.
Tôi biết, bắt đầu từ giờ khắc này, quan hệ yêu đương giữa anh và tôi đã được đặt dấu chấm hết vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.