Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa

Chương 14

Phong Hồn

26/06/2016

Buổi tối hôm đó tôi nằm trong lòng Thẩm Độ khóc suốt đêm, đến lúc mệt nằm ngủ luôn trong lòng anh. Khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy Tiểu Lâu đứng dựa cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn chúng tôi.

Tôi lập tức ngồi dậy, đỏ mặt, không biết nên nói gì cho phải.

Tôi vừa cử động, Thẩm Độ đã tỉnh dậy theo. Anh lại rất thoải mái, ngồi dậy, mỉm cười chào Tiểu Lâu: "Dậy rồi à?"

Tiểu Lâu ho mấy tiếng, nở nụ cười gượng gạo, sau đó vòng qua chỗ chúng tôi đi rửa mặt. Đến tận lúc Thẩm Độ đưa chúng tôi về nhà, Tiểu Lâu vẫn không nói gì.

Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được, Thẩm Độ vừa đi, tôi đã vội vàng giải thích: "Thực ra tớ và anh ấy không..."

"Tớ biết". Tiểu Lâu ngắt lời tôi.

Tôi sững lại.

Cô ấy nói: "Mắt bạn vừa đỏ vừa sưng không khác gì quả đào. Nếu nói là khóc vì hành phúc thì cũng không đến mức khóc cả một buổi tối đúng không? Hai người lại làm sao rồi?"

"Không có gì". Tôi lấy gương ra xem mắt mình, trả lời lạnh nhạt. "Khi này cũng sẽ không có gì nữa".

Tiểu Lâu ngồi bên cạnh nhìn tôi rất lâu, sau đó khe khẽ thở dài: "Bạn thật sự buông ra được à?"

Không buông ra được thì sao? Thẩm Độ đã bày tỏ ý anh rất rõ ràng rồi mà.

Có thể bản thân bốn chữ thanh mai trúc mã đã có một loại ma lực nào đó, không thành vợ thành chồng thì cũng không đành lòng trở mặt thành thù. Giống như là hai thanh ray đường sắt chỉ có thể giữ mãi một khoảng cách cố định với nhau, không thể lại gần, cũng không thể rời xa nhau.

Tôi cũng khẽ thở dài theo, hỏi: "Thế còn bạn, hôm qua có chuyện gì mà uống nhiều như vậy?"

Tiểu Lâu lại im lặng rất lâu không nói chuyện. Đến lúc hầu như tôi đã thôi không còn chờ đợi câu trả lời của cô ấy, Tiểu Lâu mới nói khẽ: "Hôm qua S Kun cưới vợ rồi".

Hôm qua là ngày gì? Tôi không nhịn được cười nhạt. Tôi được người ta cầu hôn, lại gặp được người tình cũ, ngay cả S Kun cũng chọn ngày hôm qua để làm đám cưới.

Tiểu Lâu nhẹ nhàng nói: "Tớ gọi điện thoại cho anh ấy. Buồn cười thật, lần đầu tiên tớ nghe thấy giọng nói của anh ấy lại là trong tiệc cưới của anh ấy".



Tôi yên lặng, không biết nên nói gì với cô ấy. Chính Tiểu Lâu lại cười cười: "Món quà đó đã đến nơi rồi. Không bị vỡ".

Tôi đành phải tiếp tục yên lặng.

Tiểu Lâu nói: "Hôm qua thật sự uống nhiều quá, bây giờ vẫn hơi đau đầu. Tớ đi ngủ một lát đây".

Tôi gật đầu. Cô ấy đứng dậy đi về phòng, tôi tiếp tục ngồi ngẩn người trên sofa.

Ngủ một giấc dậy, lại đắp mặt nạ mắt nhưng hai mắt tôi vẫn còn sưng.

Tôi nhìn chính mình trong gương, thở dài, thầm nghĩ đúng là lỗ vốn.

Tề Mặc gọi điện thoại hỏi tôi có muốn ra ngoài ăn cơm hay không, tôi tìm bừa một lí do từ chối. Cho dù không có chuyện của Thẩm Độ đó, bây giờ tôi như thế này, cũng không thể ra ngoài gặp ai được.

Tề Mặc cũng không nói gì thêm, hỏi han vài câu rồi gác máy.

Tiểu Lâu vẫn ở trong phòng chưa đi ra. Tôi mở máy tính lên mạng.

Ngồi trước máy tính, tôi vẫn mở trò chơi LK theo thói quen. Lúc đăng nhập, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn sử dụng tài khoản của Thẩm Độ.

Cùng với một luồng ánh sáng, ngài thánh kỵ sĩ cấp chín mươi chín đã xuất hiện trên quảng trường trung ương của thành Gardon. Nhìn nhan vạt trò chơi nhỏ bé đó, tâm tình tôi lại trở nên phức tạp. Nói thật, chính tôi cũng không rõ vì sao mình lại phải dùng tài khoản này để vào trò chơi. Nếu như trước kia là bởi vì nhớ Thẩm Độ, vậy thì bây giờ là vì cái gì? Tôi đã gặp anh, có lời gì cũng đã nói hết rồi, giờ làm việc này đâu còn có ý nghĩa gì nữa?

Đang đứng yên trên quảng trường suy nghĩ miên man, tôi nghe thấy tại điểm hồi sinh gần đó vang lên một tiếng kêu thảm.

Tôi chuyển góc nhìn một chút, thấy bên đó có một đám người đứng vòng quanh, đều là cao thủ, trong đó có những mấy người có tên màu đỏ. Trên điểm hồi sinh vẫn còn có một thi thể, hiển nhiên là vừa mới bị giết.

Tôi hơi nhíu mày. Mặc dù LK đã mở chế độ PK, nhưng mọi người đã có một ước định bất thành văn, bình thường sẽ không giết người ở trong thành. Dù sao một số kỹ năng có uy lực quá lớn, phạm vi quá rộng, trong thành lúc nào cũng đông đúc, sơ ý một chút là những người vô tội sẽ bị vạ lây. Vậy mà hôm nay lại có người ngang nhiên giết người trong thành, hơn nữa còn canh ngay tại điểm hồi sinh để giết? Bất kể là cao thủ thế nào, lúc vừa sống lại lượng máu cũng chỉ có 1 HP, bất cứ kiểu tấn công nào cũng có thể giết chết. Giết người ở điểm hồi sinh, đây là một chuyện quá mức hèn hạ.

Hiển nhiên rất nhiều người đều nghĩ như vậy, trên kênh tán gẫu chung có rất nhiều người thảo luận.

“Oa, thật là tàn nhẫn”.

“Làm cái gì thế? Giữa ban ngày ban mặt, giết người tại điểm hồi sinh? đúng là quá vô sỉ”.



“Thật là càn rỡ, người đâu?”

“Có chuyện gì vậy?”

Người bị giết có vẻ cũng không hiểu tại sao, lúc này người đó cũng hỏi trên kênh tán gẫu chung: "Vì sao giết tôi? Các người là ai? Tôi đắc tội các người lúc nào?"

Những kẻ canh điểm hồi sinh để giết người quay lại nhìn mọi người, dáng vẻ tên nào cũng rất tàn độc. Kẻ cầm đầu là một chiến sĩ tên là Hỏa Vũ Cửu Thiên, lúc này hắn cầm trường đao trên tay, vẫn đang trong trạng thái chiến đấu. Rõ ràng vừa rồi chính là hắn đã ra tay. Hỏa Vũ Cửu Thiên nói: "Không muốn chết thì đừng có xen vào việc của người khác, tránh hết sang một bên cho tao".

Quả thật có mấy người đứng xem náo nhiệt bị hắn dọa lui lại mấy bước.

Lúc này điểm hồi sinh lại xuất hiện một người. Hỏa Vũ Cửu Thiên thoáng nhìn rồi hất tay, đám thủ hạ của hắn tránh ra một lối đi để người vừa hồi sinh đi qua. Thấy tình hình như vậy, người đó dừng lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hỏa Vũ Cửu Thiên nói: "Biến đi. Bố không tìm mày".

Người nọ hơi khó hiểu: "Tôi chỉ hỏi một câu thôi mà, làm sao phải hằn học thế làm gì? Chẳng lẽ tôi không đi thì ông dám giết tôi à?"

"Giết mày thì đã sao?" Hỏa Vũ Cửu Thiên nói rồi lập tức vung đao chém tới.

May mà người này là một đạo tặc có độ linh hoạt tương đối cao nên đã tránh thoát được nhát đao này, nhưng hắn vẫn cuống cuồng đánh hai vẻ mặt hoảng sợ: "Ông làm thật à? Điên à? Chặn ở điểm hồi sinh để chém người?"

Đám người của Hỏa Vũ Cửu Thiên đồng loạt trợn mắt nhìn tới. Bọn chúng người đông thế mạnh, gã đạo tặc lại mới đi ra từ điểm hồi sinh, đại khái cũng biết mình không làm gì được nên hắn chỉ lầu bầu mấy câu rồi bỏ đi.

Hỏa Vũ Cửu Thiên lại quay lại nhìn điểm hồi sinh chờ người hồi sinh tiếp theo.

Mặc dù trò chơi LK này đã mở thêm chế độ PK nhưng thực ra PK không hề được khuyến khích. Từ những quy định của hệ thống PK trong trò chơi có thể thấy rõ điểm này.

Chủ động giết người ba lần, tên người chơi sẽ chuyển sang màu đỏ. Người chơi có tên đỏ đánh quái sẽ có tỉ lệ rơi đồ thấp hơn nhiều, số điểm kinh nghiệm nhận được cũng thấp, thậm chí nhiều NPC cũng không thèm quan tâm đến những nhân vật có tên đỏ, rất nhiều nhiệm vụ sẽ không thể thực hiện được. Đương nhiên, việc luyện cấp cũng khó khăn hơn người bình thường nhiều.

Hơn nữa từ đầu năm nay, công hội chiến được tăng lên một tuần hai lần, thành chiến một tháng một lần, lại mở sàn đấu và sân bãi luyện tập cho các công hội. Giết người trong những trường hợp này đều là hợp pháp, tên sẽ không bị đỏ, sẽ không mất kinh nghiệm, cũng không bị rơi đồ. Thú vui PK của đại đa số người chơi đều có thể được thỏa mãn với những quy định trên, hơn nữa máy chủ này lại có Thẩm Độ, trừ phi có ân oán không thể không giải quyết, nếu không người chơi rất ít khi giết người ngoài những trường hợp hợp pháp.

Vì sao hôm nay đột nhiên lại người giết người ở điểm hồi sinh? Hơn nữa còn ngay trước mắt tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook