Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa
Chương 17
Phong Hồn
21/07/2016
Buổi tối tôi vẫn lên trò chơi
bằng tài khoản của Thẩm Độ. Trong thành đã vắng người hơn nhiều, không
tính những người tán gẫu hay đi dạo, ngay cả số quầy hàng của đám tiểu
thương bình thường vẫn san sát nhau lúc này cũng chỉ còn lơ thơ mấy
quầy, chắc là tất cả đều đi luyện cấp rồi.
Đám Chanh Tử đều đang online. Tôi vừa vào game, Chanh Tử đã nhắn tin hỏi tôi có cần lập đội luyện cấp hay không. Tôi đồng ý, hỏi địa điểm rồi chuẩn bị đi. Ra đến cửa thành, tôi nhìn thấy Bạch Hiểu Trì.
Tôi chào hắn, một lát sau hắn mới đánh một mặt cười: "Hi!"
Tôi nói: "Tôi và đám Chanh Tử đi luyện cấp, bạn có đi hay không?"
Hắn không trả lời có đi hay không, một lát sau mới nói: "Thoạt nhìn có vẻ bạn không đẻ ý gì nhỉ?"
"Sao cơ?"
Hắn nói: "Mình vất vả lắm mới tạo dựng được một cục diện như vậy, thế mà công ty game chỉ thay đổi một chút, mọi thứ đã thay đổi trong nháy mắt. Bạn không cảm thấy không cam lòng à?"
Tôi suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Có chứ. Nhưng trò chơi lại không phải của riêng tôi, hệ thống đổi mới thì đổi cách chơi khác thôi. Hơn nữa..." Tôi dừng lại một chút, nhìn màn hình rất lâu, sau đó mới chậm rãi gõ tiếp: "Thực ra bây giờ tôi lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều".
Đây là lời nói thật.
Từ trước tới nay đóng vai Thẩm Độ trong trò chơi, dùng cách của anh để bảo vệ trật tự do anh lập nên, thực ra tôi cảm thấy rất vất vả.
Hoặc, không chỉ có trong game, hai chữ Thẩm Độ giống như là một chiếc kén, ngay từ lần đầu tiên tôi gặp anh, chiếc kén này đã hình thành, từng sợi tơ không ngừng bọc chặt quanh người, nhốt tôi lại bên trong.
Bây giờ đất trời đã thay đổi, tôi lại cảm thấy thoải mái.
Từ nay về sau, anh là anh, tôi là tôi.
Còn danh tiếng và địa vị của Thẩm Độ, cứ vứt xó đi cho xong. Chính anh đã vứt bỏ chúng không một chút lưu luyến, vì sao tôi cứ phải nâng niu trong đau khổ chư vậy? Bây giờ tôi vào game bằng tài khoản này chẳng qua là để có thời gian giải thích với bạn bè trong trò chơi thôi. Mặc dù tài khoản là của anh, nhưng bạn bè lại do chính tôi kết giao.
Bạch Hiểu Trì khẽ cười, nói: "Bạn suy nghĩ rất thoáng. Không sợ những người đó tới gây sự với bạn à?"
"Cứ để bọn chúng đi tìm", tôi nói, "Dù sao mấy hôm nữa là tôi không dùng tài khoản này nữa".
"Bạn không dùng tài khoản này nữa? Nghĩa là sao?" Bạch Hiểu Trì nhắc lại một lần, có vẻ hắn rất kinh ngạc.
"Ờ, tôi chơi bằng một tài khoản khác".
Hắn yên lặng vài giây, trước hết gõ một chuỗi dấu ba chấm, sau đó nói tiếp: "Đúng là tôi đã nhìn lầm bạn. Thật không ngờ bạn lại là người nhát gan sợ rắc rối, lâm trận bỏ chạy như vậy".
Hình như hắn đã hiểu lầm.
Tôi nhíu mày, cố gắng giải thích: "Không phải như bạn nghĩ. Tài khoản này..."
Tôi còn chưa gõ xong câu này đã nhìn thấy hắn hóa thành một luồng ánh sáng thoát khỏi trò chơi.
Tôi nhìn dòng chữ còn chưa kịp gửi đi trên khung đối thoại, ngẩn người một hồi, cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn ta giận dỗi cái gì chứ?
Tôi cũng vậy, người ta là nam hay nữ cũng không biết, tại sao lại cứ chăm chăm muốn giải thích làm gì?
Chanh Tử giục tôi, hỏi tại sao còn chưa đi.
Tôi nhất thời không còn hứng thú chơi tiếp, lần lượt xóa hàng chữ trong khung đối thoại rồi trả lời Chanh Tử: "Tạm thời có việc phải out", sau đó thoát khỏi trò chơi.
Tâm tình tôi vẫn rất tồi.
Nhưng tôi lại không muốn làm gì khác, không muốn cử động. Thế là tôi cứ ngồi ngẩn người trước máy tính, đến tận lúc có bạn bè nhắn tin qua QQ, nói rằng trên diễn đàn của LK đang có trò vui, gọi tôi lên xem, tôi mới tiện tay vào diễn đàn.
Topic có tiêu đề "Thời đại một số người một tay che trời đã triệt để qua rồi" đã có mười mấy trang bình luận.
Vừa xem tiêu đề đã cảm thấy có liên quan đến tôi và lần thay đổi này, tôi vào đọc, quả nhiên không sai. Người nào kín đáo một chút thì còn bóng gió cạnh khóe, kẻ kích động thì trực tiếp kêu gào: "Thẩm Độ, ngươi chờ bản đại gia!" Thỉnh thoảng có người lên tiếng ủng hộ tôi, có người tỏ ý mọi người nên giảng hòa, còn có một số thanh niên nghiêm túc thì đưa ra đánh giá về lần đổi mới này. Mọi người cãi cọ lẫn nhau, mỗi người một câu, náo nhiệt phi phàm.
Còn tôi ngồi xem, chỉ cảm thấy buồn cười.
Bạn xem, khó khăn lắm tôi mới quyết định phải chui ra khỏi cái kén tên là Thẩm Độ kia ra, kết quả lại phát hiện hoàn toàn không dễ dàng như trong tưởng tượng của tôi. Chưa nói đến hiện thực, chỉ riêng trong trò chơi đã có nhiều vấn đề khó có thể giải quyết như vậy. Bất luận là bạn hay là kẻ thù đều chỉ biết Thẩm Độ, không ai cho tôi trở lại làm Hoa Thất!
Cái gọi là "Anh là anh, tôi là tôi" chỉ là lừa mình dối người.
Đêm hôm đó tôi ngủ không ngon, mặc dù tắm rửa lên giường từ rất sớm, nhưng lật qua lật lại đến tận rạng sáng, tôi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tiếng gõ cửa đánh thức tôi dậy. Tôi dụi mắt đi ra mở cửa, hỏi: "Gì thế?"
Ngoài cửa đương nhiên là Tiểu Lâu. Nghe thấy tôi hỏi, Tiểu Lâu khẽ ho mấy tiếng, "Khụ khụ, Tề Mặc đến rồi".
"Cái gì?" Tôi ngước mắt lên thoáng nhìn vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Tề Mặc đang ngồi trên sofa trong phòng khách mỉm cười với tôi.
Tôi lập tức tỉnh táo, hung ác trợn mắt nhìn Tiểu Lâu, sau đó vội vàng chạy vào thay đồ, rửa mặt.
Tề Mặc lại còn nói với theo: "Thất Thất, em không cần phải vội, cứ bình tĩnh thôi. Chúng ta có thời gian mà".
Tôi hừ một tiếng, suýt nữa nuốt mất ngụm nước súc miệng xuống. Lúc tôi trở lại phòng khách, câu đầu tiên đã hỏi không khách khí: "Anh tới làm cái gì?"
"Mang đồ ăn sáng tới". Anh ta thoáng mỉm cười, chỉ chỉ bịch bánh quẩy và sữa đậu nành trên bàn.
Tiểu Lâu đang ăn rồi, còn tiện tay đưa một chiếc bánh quẩy anh tôi: "Ăn đi cho nóng".
Tôi cầm lấy, nghiến răng nghiến lợi ăn.
Tề Mặc lại cười cười, rút một tờ giấy ăn cho tôi, sau đó ngồi lặng yên bên cạnh, đến lúc tôi ăn xong mới chậm rãi nói: "Thời tiết hôm nay đẹp thật, ra ngoài đi dạo một chút nhé!"
Tôi liếc nhìn Tiểu Lâu, Tiểu Lâu nói nghiêm trang: "Hai người đi đi, hôm nay tôi còn phải đi phỏng vấn".
Dở hơi à? Công ty nào chủ nhật gọi người xin việc đến phỏng vấn?
Nhưng tình hình đã như vậy, tôi cũng thật sự không tìm được lí do gì để từ chối Tề Mặc. Huống hồ hiện nay tôi không hề muốn làm cho quan hệ giữa tôi và anh ta trở nên quá căng thẳng, vì vậy tôi cười gượng gạo: "Vang. Anh chờ em một lát".
Tề Mặc gật đầu.
Tôi về phòng cho đồ vào túi xách.
Tiểu Lâu đi vào theo, ngồi bên giường xem tôi chuẩn bị đồ, khẽ nói: "Thực ra người này thật sự không tệ, thời đại này còn có mấy người đàn ông sáng sớm mang đồ ăn sáng tới cho phụ nữ? Bạn nên suy nghĩ xem..."
"Đúng là chị em tốt". Tôi cười nhạo một tiếng, ngắt lời Tiểu Lâu: "Một cái bánh quẩy đã đủ để bạn bán đứng tớ rồi".
Tiểu Lâu nhìn tôi, cũng cười: "Không cần nói một cái, kể cả nửa cái cũng bán được. Không phải bạn không có ý định dây dưa với Thẩm Độ nữa sao? Tìm một người yêu đương rồi lấy chồng đẻ con, có gì là không tốt?"
Tôi cho một phong giấy ăn vào túi xách, nói hơi trách móc: "Bạn cứ lo việc của bạn đi đã".
"Tớ cũng sẽ làm vậy". Tiểu Lâu nói.
Tôi yên lặng, ngước mắt lên nhìn Tiểu Lâu.
Ánh mắt rất bình tĩnh, Tiểu Lâu chậm rãi nói: "Tớ cũng sẽ đi tìm một người để yêu, sau đó cưới chồng, sinh con, cuộc sống yên ổn".
"Ờ, chúc may mắn". Tôi đi tới vỗ vỗ vai Tiểu Lâu, sau đó xách túi đi ra ngoài.
Đám Chanh Tử đều đang online. Tôi vừa vào game, Chanh Tử đã nhắn tin hỏi tôi có cần lập đội luyện cấp hay không. Tôi đồng ý, hỏi địa điểm rồi chuẩn bị đi. Ra đến cửa thành, tôi nhìn thấy Bạch Hiểu Trì.
Tôi chào hắn, một lát sau hắn mới đánh một mặt cười: "Hi!"
Tôi nói: "Tôi và đám Chanh Tử đi luyện cấp, bạn có đi hay không?"
Hắn không trả lời có đi hay không, một lát sau mới nói: "Thoạt nhìn có vẻ bạn không đẻ ý gì nhỉ?"
"Sao cơ?"
Hắn nói: "Mình vất vả lắm mới tạo dựng được một cục diện như vậy, thế mà công ty game chỉ thay đổi một chút, mọi thứ đã thay đổi trong nháy mắt. Bạn không cảm thấy không cam lòng à?"
Tôi suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Có chứ. Nhưng trò chơi lại không phải của riêng tôi, hệ thống đổi mới thì đổi cách chơi khác thôi. Hơn nữa..." Tôi dừng lại một chút, nhìn màn hình rất lâu, sau đó mới chậm rãi gõ tiếp: "Thực ra bây giờ tôi lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều".
Đây là lời nói thật.
Từ trước tới nay đóng vai Thẩm Độ trong trò chơi, dùng cách của anh để bảo vệ trật tự do anh lập nên, thực ra tôi cảm thấy rất vất vả.
Hoặc, không chỉ có trong game, hai chữ Thẩm Độ giống như là một chiếc kén, ngay từ lần đầu tiên tôi gặp anh, chiếc kén này đã hình thành, từng sợi tơ không ngừng bọc chặt quanh người, nhốt tôi lại bên trong.
Bây giờ đất trời đã thay đổi, tôi lại cảm thấy thoải mái.
Từ nay về sau, anh là anh, tôi là tôi.
Còn danh tiếng và địa vị của Thẩm Độ, cứ vứt xó đi cho xong. Chính anh đã vứt bỏ chúng không một chút lưu luyến, vì sao tôi cứ phải nâng niu trong đau khổ chư vậy? Bây giờ tôi vào game bằng tài khoản này chẳng qua là để có thời gian giải thích với bạn bè trong trò chơi thôi. Mặc dù tài khoản là của anh, nhưng bạn bè lại do chính tôi kết giao.
Bạch Hiểu Trì khẽ cười, nói: "Bạn suy nghĩ rất thoáng. Không sợ những người đó tới gây sự với bạn à?"
"Cứ để bọn chúng đi tìm", tôi nói, "Dù sao mấy hôm nữa là tôi không dùng tài khoản này nữa".
"Bạn không dùng tài khoản này nữa? Nghĩa là sao?" Bạch Hiểu Trì nhắc lại một lần, có vẻ hắn rất kinh ngạc.
"Ờ, tôi chơi bằng một tài khoản khác".
Hắn yên lặng vài giây, trước hết gõ một chuỗi dấu ba chấm, sau đó nói tiếp: "Đúng là tôi đã nhìn lầm bạn. Thật không ngờ bạn lại là người nhát gan sợ rắc rối, lâm trận bỏ chạy như vậy".
Hình như hắn đã hiểu lầm.
Tôi nhíu mày, cố gắng giải thích: "Không phải như bạn nghĩ. Tài khoản này..."
Tôi còn chưa gõ xong câu này đã nhìn thấy hắn hóa thành một luồng ánh sáng thoát khỏi trò chơi.
Tôi nhìn dòng chữ còn chưa kịp gửi đi trên khung đối thoại, ngẩn người một hồi, cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn ta giận dỗi cái gì chứ?
Tôi cũng vậy, người ta là nam hay nữ cũng không biết, tại sao lại cứ chăm chăm muốn giải thích làm gì?
Chanh Tử giục tôi, hỏi tại sao còn chưa đi.
Tôi nhất thời không còn hứng thú chơi tiếp, lần lượt xóa hàng chữ trong khung đối thoại rồi trả lời Chanh Tử: "Tạm thời có việc phải out", sau đó thoát khỏi trò chơi.
Tâm tình tôi vẫn rất tồi.
Nhưng tôi lại không muốn làm gì khác, không muốn cử động. Thế là tôi cứ ngồi ngẩn người trước máy tính, đến tận lúc có bạn bè nhắn tin qua QQ, nói rằng trên diễn đàn của LK đang có trò vui, gọi tôi lên xem, tôi mới tiện tay vào diễn đàn.
Topic có tiêu đề "Thời đại một số người một tay che trời đã triệt để qua rồi" đã có mười mấy trang bình luận.
Vừa xem tiêu đề đã cảm thấy có liên quan đến tôi và lần thay đổi này, tôi vào đọc, quả nhiên không sai. Người nào kín đáo một chút thì còn bóng gió cạnh khóe, kẻ kích động thì trực tiếp kêu gào: "Thẩm Độ, ngươi chờ bản đại gia!" Thỉnh thoảng có người lên tiếng ủng hộ tôi, có người tỏ ý mọi người nên giảng hòa, còn có một số thanh niên nghiêm túc thì đưa ra đánh giá về lần đổi mới này. Mọi người cãi cọ lẫn nhau, mỗi người một câu, náo nhiệt phi phàm.
Còn tôi ngồi xem, chỉ cảm thấy buồn cười.
Bạn xem, khó khăn lắm tôi mới quyết định phải chui ra khỏi cái kén tên là Thẩm Độ kia ra, kết quả lại phát hiện hoàn toàn không dễ dàng như trong tưởng tượng của tôi. Chưa nói đến hiện thực, chỉ riêng trong trò chơi đã có nhiều vấn đề khó có thể giải quyết như vậy. Bất luận là bạn hay là kẻ thù đều chỉ biết Thẩm Độ, không ai cho tôi trở lại làm Hoa Thất!
Cái gọi là "Anh là anh, tôi là tôi" chỉ là lừa mình dối người.
Đêm hôm đó tôi ngủ không ngon, mặc dù tắm rửa lên giường từ rất sớm, nhưng lật qua lật lại đến tận rạng sáng, tôi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tiếng gõ cửa đánh thức tôi dậy. Tôi dụi mắt đi ra mở cửa, hỏi: "Gì thế?"
Ngoài cửa đương nhiên là Tiểu Lâu. Nghe thấy tôi hỏi, Tiểu Lâu khẽ ho mấy tiếng, "Khụ khụ, Tề Mặc đến rồi".
"Cái gì?" Tôi ngước mắt lên thoáng nhìn vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Tề Mặc đang ngồi trên sofa trong phòng khách mỉm cười với tôi.
Tôi lập tức tỉnh táo, hung ác trợn mắt nhìn Tiểu Lâu, sau đó vội vàng chạy vào thay đồ, rửa mặt.
Tề Mặc lại còn nói với theo: "Thất Thất, em không cần phải vội, cứ bình tĩnh thôi. Chúng ta có thời gian mà".
Tôi hừ một tiếng, suýt nữa nuốt mất ngụm nước súc miệng xuống. Lúc tôi trở lại phòng khách, câu đầu tiên đã hỏi không khách khí: "Anh tới làm cái gì?"
"Mang đồ ăn sáng tới". Anh ta thoáng mỉm cười, chỉ chỉ bịch bánh quẩy và sữa đậu nành trên bàn.
Tiểu Lâu đang ăn rồi, còn tiện tay đưa một chiếc bánh quẩy anh tôi: "Ăn đi cho nóng".
Tôi cầm lấy, nghiến răng nghiến lợi ăn.
Tề Mặc lại cười cười, rút một tờ giấy ăn cho tôi, sau đó ngồi lặng yên bên cạnh, đến lúc tôi ăn xong mới chậm rãi nói: "Thời tiết hôm nay đẹp thật, ra ngoài đi dạo một chút nhé!"
Tôi liếc nhìn Tiểu Lâu, Tiểu Lâu nói nghiêm trang: "Hai người đi đi, hôm nay tôi còn phải đi phỏng vấn".
Dở hơi à? Công ty nào chủ nhật gọi người xin việc đến phỏng vấn?
Nhưng tình hình đã như vậy, tôi cũng thật sự không tìm được lí do gì để từ chối Tề Mặc. Huống hồ hiện nay tôi không hề muốn làm cho quan hệ giữa tôi và anh ta trở nên quá căng thẳng, vì vậy tôi cười gượng gạo: "Vang. Anh chờ em một lát".
Tề Mặc gật đầu.
Tôi về phòng cho đồ vào túi xách.
Tiểu Lâu đi vào theo, ngồi bên giường xem tôi chuẩn bị đồ, khẽ nói: "Thực ra người này thật sự không tệ, thời đại này còn có mấy người đàn ông sáng sớm mang đồ ăn sáng tới cho phụ nữ? Bạn nên suy nghĩ xem..."
"Đúng là chị em tốt". Tôi cười nhạo một tiếng, ngắt lời Tiểu Lâu: "Một cái bánh quẩy đã đủ để bạn bán đứng tớ rồi".
Tiểu Lâu nhìn tôi, cũng cười: "Không cần nói một cái, kể cả nửa cái cũng bán được. Không phải bạn không có ý định dây dưa với Thẩm Độ nữa sao? Tìm một người yêu đương rồi lấy chồng đẻ con, có gì là không tốt?"
Tôi cho một phong giấy ăn vào túi xách, nói hơi trách móc: "Bạn cứ lo việc của bạn đi đã".
"Tớ cũng sẽ làm vậy". Tiểu Lâu nói.
Tôi yên lặng, ngước mắt lên nhìn Tiểu Lâu.
Ánh mắt rất bình tĩnh, Tiểu Lâu chậm rãi nói: "Tớ cũng sẽ đi tìm một người để yêu, sau đó cưới chồng, sinh con, cuộc sống yên ổn".
"Ờ, chúc may mắn". Tôi đi tới vỗ vỗ vai Tiểu Lâu, sau đó xách túi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.