Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa
Chương 18
Phong Hồn
07/08/2016
Kết quả là tôi lại ngủ trên xe của Tề Mặc.
Lúc tình lại phát hiện xe đã dừng, Tề Mặc đang nghiêng người sang nhìn tôi.
Tôi giật mình, vô thức ngửa người dựa vào lưng ghế.
Tề Mặc cười cười: "Dậy rồi à?"
Tôi hơi xấu hổ ho khan một tiếng: "Ờ".
"Đây là lần thứ mấy em ngủ trên xe anh rồi nhỉ?" Anh ta hỏi, không đợi tôi trả lời, anh ta lại nói tiếp: "Anh nên tức giận hay là vui vẻ?"
Tôi hơi khó hiểu, lông mày khẽ nhướng lên.
Anh ta tiếp tục nói: "Là anh làm em cảm thấy nhàm chán đến mức buồn ngủ, hay là làm em yên tâm đến mức có thể ngủ ngon lành?"
Tôi lại đành phải ho khan một tiếng: "Xin lỗi, chỉ sợ anh hiểu lầm rồi. Chẳng qua là hôm qua em ngủ không ngon thôi".
"Sao vậy?"
"Suy nghĩ quá nhiều chuyện".
Anh ta lại hỏi: "Suy nghĩ cái gì mà đến nỗi không ngủ được?"
"Chuyện, chuyện công việc, chuyện trò chơi, chuyện bạn bè..." Tôi dừng lại một chút, quay sang nhìn anh ta: "Cả chuyện của anh nữa".
Tề Mặc cười thành tiếng, nói: "Anh rất vinh hạnh. Có điều khiến em suy nghĩ ban đêm không ngủ được, ban ngày phải ngủ bù, không màng ngắm phong cảnh tươi đẹp này thì lại là tội lỗi".
Tôi cũng cười cười, ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Anh ta đã lái xe bờ sông.
Một hàng ngân hạnh chạy dọc theo bờ đê, lá cây như được dát vàng dưới ánh nắng, thỉnh thoảng vài chiếc lá lượn vòng bay xuống trong gió thu, đẹp như một bài thơ.
"Đi dao một lát?" Tề Mặc nói.
"Vâng". Tôi lên tiếng.
Thế là tôi và anh ta cùng mở cửa xuống xe, sau đó tản bộ trên bờ đê.
Không nhắc tới chuyện công việc, cũng không nhắc tới chuyện Thẩm Độ, chỉ hóng mát, ngắm hoa, nghe tiếng nước chảy, trò chuyện tầm phào câu được câu chăng.
Sau đó Tề Mặc đưa tay tới, nhẹ nhàng nắm tay tôi.
Tôi yên lặng, không giật tay ra.
Nếu như chỉ muốn tìm một người để kết hôn thì còn có lựa chọn nào thích hợp hơn Tề Mặc?
Tôi nghĩ như vậy, bắt đầu thử đón nhận sự theo đuổi của Tề Mặc.
Thử để anh ta đưa về nhà, thử đi hẹn hò với anh ta, nhận một vài món quà nhỏ, gọi điện trước khi ngủ, như vô số đôi nam nữ đang yêu khác.
Nếu không nhớ tới Thẩm Độ thì cảm giác này cũng không đến nỗi tồi.
Tôi nghĩ vậy, có thể Tề Mặc cũng nghĩ như vậy, cho nên chúng tôi đều tránh không nhắc tới cái tên này.
Không muốn nghĩ đến chuyện có liên quan đến anh, thậm chí tôi cũng không muốn vào game nữa.
Nhưng Thẩm Độ đã để lại quá nhiều dấu vết trong đời tôi, có những lúc muốn tránh cũng không tránh được.
Gần đến giờ đi làm về, tôi nhận được điện thoại của mẹ, mẹ nói với tôi ngày mai là sinh nhật của bố dượng, bảo tôi đến ăn cơm.
Nghe điện thoại xong, tâm tình tôi nhất thời trở nên sa sút.
Không phải tôi không thể hiểu vì sao mẹ lại tái hôn, cũng không phải tôi không ủng hộ, nhưng nếu nói đến tình cảm gì đó với bố dượng thì quả thật tôi không có.
Thứ nhất, tình cảm giữa tôi và bố tôi luôn luôn rất tốt, thứ hai, khi mẹ tôi tái hôn, tôi đã đi làm từ lâu, thời gian tiếp xúc quả thật quá ít, hai bên đều căn bản không hiểu nhau. Lần nào cũng chỉ nhân dịp ngày lễ ngày tết hay sinh nhật, ăn cơm xong tôi lại về ngay.
Lần nào bố dượng cũng đối đãi tôi khách sáo và ân cần, nhưng như vậy lại càng tỏ ra xa lạ như người ngoài.
Tất nhiên mẹ tôi cũng hiểu rõ điều này, bình thường mẹ cũng không gượng ép tôi, thỉnh thoảng mới gọi điện thoại đến nhắc tôi đã lâu không tới nhà.
Hết giờ làm, tôi vẫn ngồi ngẩn người trên ghế.
A Tầm vỗ vỗ cánh tay tôi, gọi một tiếng: "Chị Thất!"
Tôi phục hồi lại tinh thần: "Ờ!"
Cậu ta cười cười, nói: "Hết giờ làm việc rồi, chị còn đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy?"
Mặc dù quan hệ giữa A Tầm và tôi vẫn rất tốt, nhưng tôi luôn không muốn nói chuyện trong nhà với người không liên quan, vì vậy tôi cũng chỉ cười theo, nói: "Chị cần tặng quà cho người ta, nhưng không biết nên mua cái gì".
"Oa", A Tầm tỏ ra rất hứng thú, vặn hỏi: "Nam hay là nữ vậy?"
"Nam".
"Lớn hơn hay là nhỏ hơn chị?" A Tầm sáp tới, hạ giọng hỏi mập mờ: "Quan hệ thân mật lắm à?"
Tôi nhấc cặp tài liệu trong tay lên đập lên người cậu ta: "Nhóc con, rốt cục cậu đang nghĩ gì thế? Chỉ được cái liên thiên. Hoặc là cho chị một vài ý kiến đàng hoàng, hoặc là tránh ra chỗ khác chơi".
A Tầm bật cười, vẻ mặt đúng kiểu em - biết - ngay - mà.
Tôi không nhịn được lại đập cậu ta cái nữa: "Cười cái gì mà cười".
"Được rồi được rồi, nói chuyện đứng đắn". A Tầm chặn tay tôi lại, nói: "Để cho an toàn thì tặng cà vạt gì đó là tốt nhất".
Cậu ta chưa dứt lời đã đột nhiên dừng lại, ho nhẹ một tiếng, sau đó quay lại thu xếp đồ đạc của mình, vội vã chuyển đề tài: "Vậy em đi về trước đây. Hẹn gặp lại chị Thất ngày mai nhé!"
Tôi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, vừa đáp lời cậu ta vừa quay đầu lại, phát hiện Tề Mặc đang đứng ngoài cửa, cũng không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Lúc tình lại phát hiện xe đã dừng, Tề Mặc đang nghiêng người sang nhìn tôi.
Tôi giật mình, vô thức ngửa người dựa vào lưng ghế.
Tề Mặc cười cười: "Dậy rồi à?"
Tôi hơi xấu hổ ho khan một tiếng: "Ờ".
"Đây là lần thứ mấy em ngủ trên xe anh rồi nhỉ?" Anh ta hỏi, không đợi tôi trả lời, anh ta lại nói tiếp: "Anh nên tức giận hay là vui vẻ?"
Tôi hơi khó hiểu, lông mày khẽ nhướng lên.
Anh ta tiếp tục nói: "Là anh làm em cảm thấy nhàm chán đến mức buồn ngủ, hay là làm em yên tâm đến mức có thể ngủ ngon lành?"
Tôi lại đành phải ho khan một tiếng: "Xin lỗi, chỉ sợ anh hiểu lầm rồi. Chẳng qua là hôm qua em ngủ không ngon thôi".
"Sao vậy?"
"Suy nghĩ quá nhiều chuyện".
Anh ta lại hỏi: "Suy nghĩ cái gì mà đến nỗi không ngủ được?"
"Chuyện, chuyện công việc, chuyện trò chơi, chuyện bạn bè..." Tôi dừng lại một chút, quay sang nhìn anh ta: "Cả chuyện của anh nữa".
Tề Mặc cười thành tiếng, nói: "Anh rất vinh hạnh. Có điều khiến em suy nghĩ ban đêm không ngủ được, ban ngày phải ngủ bù, không màng ngắm phong cảnh tươi đẹp này thì lại là tội lỗi".
Tôi cũng cười cười, ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Anh ta đã lái xe bờ sông.
Một hàng ngân hạnh chạy dọc theo bờ đê, lá cây như được dát vàng dưới ánh nắng, thỉnh thoảng vài chiếc lá lượn vòng bay xuống trong gió thu, đẹp như một bài thơ.
"Đi dao một lát?" Tề Mặc nói.
"Vâng". Tôi lên tiếng.
Thế là tôi và anh ta cùng mở cửa xuống xe, sau đó tản bộ trên bờ đê.
Không nhắc tới chuyện công việc, cũng không nhắc tới chuyện Thẩm Độ, chỉ hóng mát, ngắm hoa, nghe tiếng nước chảy, trò chuyện tầm phào câu được câu chăng.
Sau đó Tề Mặc đưa tay tới, nhẹ nhàng nắm tay tôi.
Tôi yên lặng, không giật tay ra.
Nếu như chỉ muốn tìm một người để kết hôn thì còn có lựa chọn nào thích hợp hơn Tề Mặc?
Tôi nghĩ như vậy, bắt đầu thử đón nhận sự theo đuổi của Tề Mặc.
Thử để anh ta đưa về nhà, thử đi hẹn hò với anh ta, nhận một vài món quà nhỏ, gọi điện trước khi ngủ, như vô số đôi nam nữ đang yêu khác.
Nếu không nhớ tới Thẩm Độ thì cảm giác này cũng không đến nỗi tồi.
Tôi nghĩ vậy, có thể Tề Mặc cũng nghĩ như vậy, cho nên chúng tôi đều tránh không nhắc tới cái tên này.
Không muốn nghĩ đến chuyện có liên quan đến anh, thậm chí tôi cũng không muốn vào game nữa.
Nhưng Thẩm Độ đã để lại quá nhiều dấu vết trong đời tôi, có những lúc muốn tránh cũng không tránh được.
Gần đến giờ đi làm về, tôi nhận được điện thoại của mẹ, mẹ nói với tôi ngày mai là sinh nhật của bố dượng, bảo tôi đến ăn cơm.
Nghe điện thoại xong, tâm tình tôi nhất thời trở nên sa sút.
Không phải tôi không thể hiểu vì sao mẹ lại tái hôn, cũng không phải tôi không ủng hộ, nhưng nếu nói đến tình cảm gì đó với bố dượng thì quả thật tôi không có.
Thứ nhất, tình cảm giữa tôi và bố tôi luôn luôn rất tốt, thứ hai, khi mẹ tôi tái hôn, tôi đã đi làm từ lâu, thời gian tiếp xúc quả thật quá ít, hai bên đều căn bản không hiểu nhau. Lần nào cũng chỉ nhân dịp ngày lễ ngày tết hay sinh nhật, ăn cơm xong tôi lại về ngay.
Lần nào bố dượng cũng đối đãi tôi khách sáo và ân cần, nhưng như vậy lại càng tỏ ra xa lạ như người ngoài.
Tất nhiên mẹ tôi cũng hiểu rõ điều này, bình thường mẹ cũng không gượng ép tôi, thỉnh thoảng mới gọi điện thoại đến nhắc tôi đã lâu không tới nhà.
Hết giờ làm, tôi vẫn ngồi ngẩn người trên ghế.
A Tầm vỗ vỗ cánh tay tôi, gọi một tiếng: "Chị Thất!"
Tôi phục hồi lại tinh thần: "Ờ!"
Cậu ta cười cười, nói: "Hết giờ làm việc rồi, chị còn đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy?"
Mặc dù quan hệ giữa A Tầm và tôi vẫn rất tốt, nhưng tôi luôn không muốn nói chuyện trong nhà với người không liên quan, vì vậy tôi cũng chỉ cười theo, nói: "Chị cần tặng quà cho người ta, nhưng không biết nên mua cái gì".
"Oa", A Tầm tỏ ra rất hứng thú, vặn hỏi: "Nam hay là nữ vậy?"
"Nam".
"Lớn hơn hay là nhỏ hơn chị?" A Tầm sáp tới, hạ giọng hỏi mập mờ: "Quan hệ thân mật lắm à?"
Tôi nhấc cặp tài liệu trong tay lên đập lên người cậu ta: "Nhóc con, rốt cục cậu đang nghĩ gì thế? Chỉ được cái liên thiên. Hoặc là cho chị một vài ý kiến đàng hoàng, hoặc là tránh ra chỗ khác chơi".
A Tầm bật cười, vẻ mặt đúng kiểu em - biết - ngay - mà.
Tôi không nhịn được lại đập cậu ta cái nữa: "Cười cái gì mà cười".
"Được rồi được rồi, nói chuyện đứng đắn". A Tầm chặn tay tôi lại, nói: "Để cho an toàn thì tặng cà vạt gì đó là tốt nhất".
Cậu ta chưa dứt lời đã đột nhiên dừng lại, ho nhẹ một tiếng, sau đó quay lại thu xếp đồ đạc của mình, vội vã chuyển đề tài: "Vậy em đi về trước đây. Hẹn gặp lại chị Thất ngày mai nhé!"
Tôi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, vừa đáp lời cậu ta vừa quay đầu lại, phát hiện Tề Mặc đang đứng ngoài cửa, cũng không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.