Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa
Chương 22
Phong Hồn
15/08/2016
Thẩm Độ đưa một cốc rượu tới trước mặt tôi, hỏi:
- Tiểu Kiều kết hôn, em có đi không?
Tôi sững người một chút mới nhận ra Thẩm Độ đang hỏi mình, ho nhẹ nói:
- Anh hỏi cái này làm gì?
- Nhờ em chuyển quà mừng giúp. Thẩm Độ nói.
- Mà nghe mẹ anh nói em càng ngày càng biết chọn quà nha.
Hơn nửa năm nay tôi không qua nhà anh, cũng không biết sao mẹ anh lại nói những lời này. Có lẽ là dì sang tìm mẹ tôi đánh bài thì thấy được chiếc cà-vạt lúc trước tôi mua tặng bố dượng? Tôi cười một tiếng định đáp lại thì thấy Tề Mặc quay đầu nhìn tôi, tuy rằng mang theo ý cười nhưng đôi mắt lại đen thẫm đến sâu hun hút, tôi không khỏi rùng mình.
Thẩm Độ lại tiếp:
- Nhóm người chúng ta năm đó, Tiểu Kiều là người đầu tiên kết hôn, dù sao cũng phải bày tỏ một chút chứ.
Trong lòng tôi đang còn nghĩ tới dáng vẻ của Tề Mặc, thuận miệng nói:
- Tiểu Diệp đi đó, anh nhờ cô ấy đi.
- Được, cô ấy không đổi số điện thoại chứ?
- Dạ.
- Để tí nữa anh gọi cho cô ấy vậy.
Thẩm Độ rất thoải mái tự nhiên, cho dù là với Tề Mặc hay với tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Lúc bước vào cửa, thậm chí tôi còn muốn bỏ chạy, sợ không biết lúc Thẩm Độ thấy tôi đi chung với Tề Mặc sẽ phản ứng thế nào, còn lo lắng sẽ gặp phải tình cảnh xấu hổ, thế nhưng...
Cái gì cũng không!
Thẩm Độ vốn đã không còn quan tâm tôi ở cùng với ai nữa rồi.
Anh ấy quay đi nói chuyện với những người khách khác, tôi nhìn bóng của mình phản chiếu trên ly rượu, bật cười thành tiếng.
Hoa Thất ơi Hoa Thất, rốt cuộc mi còn mong mỏi điều gì?
Tề Mặc nghe tôi cười, quay sang hỏi:
- Em cười gì vậy?
- Cười mình thôi. Tôi vừa uống rượu vừa cười trả lời.
Tề Mặc cũng cười thành tiếng:
- Anh cũng thấy rất buồn cười. Em, cả anh nữa... Kết cục, anh ta lại lại người nhẹ nhàng thoải mái nhất.
Tôi không trả lời, Tề Mặc vươn tay kéo tôi lại gần, gọi khẽ:
- Thất Thất.
Tôi thoáng ghì người lại, thế nhưng trên bình rượu phía trước đang phản chiếu hình ảnh của Thẩm Độ đang đến gần, nên tôi không cự tuyệt nữa, thuận thế khẽ dựa vào vai Tề Mặc.
Tề Mặc liếc tôi, không nói thêm gì, một tay ôm tôi còn tay kia thì nâng ly rượu lên.
Thẩm Độ tới ngồi bên cạnh chúng tôi, ánh mắt nhìn chúng tôi cũng như nhìn bao nhiêu đôi tình nhân khác đến quán, một chút ý tứ hỏi thăm cũng không có, nhẹ nhàng nói tiếp câu chuyện:
- Dịch Hàn cũng bảo là muốn gửi chút tiền mừng. Lần trước còn cá cược với anh, xem xem trong chúng ta ai là người thứ hai kết hôn.
- Tiểu Diệp chắc rồi.
Anh như vậy tôi cũng cố tỏ ra tự nhiên:
- Đông Phương nói với bọn em là mùa xuân sang năm sẽ kết hôn.
- Cũng còn gần cả nửa năm, ai biết sẽ có chuyện gì. Chúng ta đều không còn nhỏ tuổi nữa, nếu thấy vừa mắt một cái cũng có thể kết hôn ngay lập tức. Nên nói không chừng là em hay Tiểu Lâu, thậm chí là anh cũng nên.
Tôi im lặng, nhưng Tề Mặc đã tiếp lời:
- Ấy, cậu cũng nghĩ đến chuyện kết hôn sao?
- Ai biết được.
Thẩm Độ cười: Cậu biết kiểu người của tôi mà, hứng chí lên thì chuyện gì cũng làm được.
- Sau đó lại hứng chí ly hôn hả? Cậu tích chút công đức đi, đừng có hại người như thế.
Thẩm Độ cười ha ha: - Nói không chừng là vậy ấy chứ!
Tôi với Tề Mặc sau khi uống xong chén rượu kia thì đứng dậy cáo từ. Thẩm Độ cũng không giữ lại, chỉ bắt tay nói chúng tôi lần sau lại đến.
Tề Mặc cười đáp ứng, sau đó đưa tôi về nhà.
Suốt quãng đường từ Lắng Đọng về đến trước cửa nhà tôi, không ai nói một lời. Lúc dừng xe lại, tôi định đưa tay mở cửa thì bị Tề Mặc giữ lại.
Tôi quay sang nhìn. Tề Mặc giữ lấy tay tôi, cúi xuống định hôn vào môi tôi.
Tôi sợ quá, vừa vội vã né người vừa hỏi:
- Tề Mặc, anh làm gì thế?
- Anh muốn hôn em. Tề Mặc ngừng lại rất gần trước mặt tôi, nói khẽ.
Cửa xe thì không mở, tay lại bị anh ta giữ lấy, cũng không có chỗ để lùi về phía sau, tôi chỉ có thể quay mặt sang một bên, nói:
- Anh đừng như vậy.
Tề Mặc không buông tôi ra nhưng cũng không tiến thêm, chỉ khẽ hỏi:
- Nếu như trước mặt em là Thẩm Độ, em có từ chối hay không?
Tôi ngẩn người, quay mặt lại nhìn vào đôi mắt phượng đầy khiêu khích của Tề Mặc, nhất thời nghẹn lời, chỉ khẽ thở dài.
- Thất Thất ngốc.
Anh cũng thở dài, sau đó vươn tay khẽ vuốt lại những sợi tóc rối trước trán tôi:
- Nếu em muốn thử hắn, thì hãy đổi một phương pháp khác đi. Cùng một người, cùng một cách, anh ta sẽ không mắc câu lần nữa đâu.
Tôi thoáng giật mình rồi mới hiểu ý của Tề Mặc, vội chối:
- Em không có. Em không có ý...
- Lúc em tỏ ra thân mật với anh, lẽ nào lại không mong chờ anh ta sẽ đoạt em đi lần nữa?
Tề Mặc cắt ngang lời tôi, cười thành tiếng, vẻ mặt bi thương.
- Thất Thất ngốc, anh thích em. Anh thật lòng muốn kết hôn với em. Thế nhưng, em muốn lợi dụng anh đến chừng nào mới đủ?
- Em không phải....
Tôi hầu như muốn nhảy dựng lên cãi lại, nhưng chỉ nói được ba chữ rồi nghẹn lời. Im lặng một lúc, tôi khẽ nhắm mắt nói: - Xin lỗi.
Tề Mặc cũng im lặng một lúc lâu, sau đó mở cửa xe giúp tôi. Lúc tôi vừa bước xuống thì khẽ nói:
- E rằng, cả hai chúng ta đều phải học cách từ bỏ.
Tôi ngơ ngẩn bước lên lầu, tìm cái túi đựng chiếc cà-vạt kia, nhìn qua cửa sổ thấy Tề Mặc vẫn đang đứng bên dưới.
Sau vài giây do dự, tôi cầm chiếc cà-vạt chạy xuống.
Nhưng khi xuống tới nơi thì Tề Mặc cũng vừa rời đi, vừa quẹo vào góc đường, vẫn còn có thể thấy được phần đuôi xe màu đen.
...Đáng lẽ phải chạy nhanh hơn chút nữa.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ như vậy khiến tôi suýt nữa là chạy đuổi theo xe theo phản xạ, nhưng rồi tôi đứng lại.
Trong lồng ngực như nghẹn ứ điều gì, cảm thấy rất đau đớn, nhưng lại muốn cười.
Kìm không được mà bật cười thành tiếng.
Tôi đang làm cái gì?
Rốt cuộc là tôi đang suy nghĩ cái gì?
Là muốn tặng quà sinh nhật bù, cố gắng níu kéo một người mình vốn không yêu?
Tôi có thật giống như lời Tiểu Lâu nói, khi mất đi rồi mới biết hối tiếc hay không?
- Tiểu Kiều kết hôn, em có đi không?
Tôi sững người một chút mới nhận ra Thẩm Độ đang hỏi mình, ho nhẹ nói:
- Anh hỏi cái này làm gì?
- Nhờ em chuyển quà mừng giúp. Thẩm Độ nói.
- Mà nghe mẹ anh nói em càng ngày càng biết chọn quà nha.
Hơn nửa năm nay tôi không qua nhà anh, cũng không biết sao mẹ anh lại nói những lời này. Có lẽ là dì sang tìm mẹ tôi đánh bài thì thấy được chiếc cà-vạt lúc trước tôi mua tặng bố dượng? Tôi cười một tiếng định đáp lại thì thấy Tề Mặc quay đầu nhìn tôi, tuy rằng mang theo ý cười nhưng đôi mắt lại đen thẫm đến sâu hun hút, tôi không khỏi rùng mình.
Thẩm Độ lại tiếp:
- Nhóm người chúng ta năm đó, Tiểu Kiều là người đầu tiên kết hôn, dù sao cũng phải bày tỏ một chút chứ.
Trong lòng tôi đang còn nghĩ tới dáng vẻ của Tề Mặc, thuận miệng nói:
- Tiểu Diệp đi đó, anh nhờ cô ấy đi.
- Được, cô ấy không đổi số điện thoại chứ?
- Dạ.
- Để tí nữa anh gọi cho cô ấy vậy.
Thẩm Độ rất thoải mái tự nhiên, cho dù là với Tề Mặc hay với tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Lúc bước vào cửa, thậm chí tôi còn muốn bỏ chạy, sợ không biết lúc Thẩm Độ thấy tôi đi chung với Tề Mặc sẽ phản ứng thế nào, còn lo lắng sẽ gặp phải tình cảnh xấu hổ, thế nhưng...
Cái gì cũng không!
Thẩm Độ vốn đã không còn quan tâm tôi ở cùng với ai nữa rồi.
Anh ấy quay đi nói chuyện với những người khách khác, tôi nhìn bóng của mình phản chiếu trên ly rượu, bật cười thành tiếng.
Hoa Thất ơi Hoa Thất, rốt cuộc mi còn mong mỏi điều gì?
Tề Mặc nghe tôi cười, quay sang hỏi:
- Em cười gì vậy?
- Cười mình thôi. Tôi vừa uống rượu vừa cười trả lời.
Tề Mặc cũng cười thành tiếng:
- Anh cũng thấy rất buồn cười. Em, cả anh nữa... Kết cục, anh ta lại lại người nhẹ nhàng thoải mái nhất.
Tôi không trả lời, Tề Mặc vươn tay kéo tôi lại gần, gọi khẽ:
- Thất Thất.
Tôi thoáng ghì người lại, thế nhưng trên bình rượu phía trước đang phản chiếu hình ảnh của Thẩm Độ đang đến gần, nên tôi không cự tuyệt nữa, thuận thế khẽ dựa vào vai Tề Mặc.
Tề Mặc liếc tôi, không nói thêm gì, một tay ôm tôi còn tay kia thì nâng ly rượu lên.
Thẩm Độ tới ngồi bên cạnh chúng tôi, ánh mắt nhìn chúng tôi cũng như nhìn bao nhiêu đôi tình nhân khác đến quán, một chút ý tứ hỏi thăm cũng không có, nhẹ nhàng nói tiếp câu chuyện:
- Dịch Hàn cũng bảo là muốn gửi chút tiền mừng. Lần trước còn cá cược với anh, xem xem trong chúng ta ai là người thứ hai kết hôn.
- Tiểu Diệp chắc rồi.
Anh như vậy tôi cũng cố tỏ ra tự nhiên:
- Đông Phương nói với bọn em là mùa xuân sang năm sẽ kết hôn.
- Cũng còn gần cả nửa năm, ai biết sẽ có chuyện gì. Chúng ta đều không còn nhỏ tuổi nữa, nếu thấy vừa mắt một cái cũng có thể kết hôn ngay lập tức. Nên nói không chừng là em hay Tiểu Lâu, thậm chí là anh cũng nên.
Tôi im lặng, nhưng Tề Mặc đã tiếp lời:
- Ấy, cậu cũng nghĩ đến chuyện kết hôn sao?
- Ai biết được.
Thẩm Độ cười: Cậu biết kiểu người của tôi mà, hứng chí lên thì chuyện gì cũng làm được.
- Sau đó lại hứng chí ly hôn hả? Cậu tích chút công đức đi, đừng có hại người như thế.
Thẩm Độ cười ha ha: - Nói không chừng là vậy ấy chứ!
Tôi với Tề Mặc sau khi uống xong chén rượu kia thì đứng dậy cáo từ. Thẩm Độ cũng không giữ lại, chỉ bắt tay nói chúng tôi lần sau lại đến.
Tề Mặc cười đáp ứng, sau đó đưa tôi về nhà.
Suốt quãng đường từ Lắng Đọng về đến trước cửa nhà tôi, không ai nói một lời. Lúc dừng xe lại, tôi định đưa tay mở cửa thì bị Tề Mặc giữ lại.
Tôi quay sang nhìn. Tề Mặc giữ lấy tay tôi, cúi xuống định hôn vào môi tôi.
Tôi sợ quá, vừa vội vã né người vừa hỏi:
- Tề Mặc, anh làm gì thế?
- Anh muốn hôn em. Tề Mặc ngừng lại rất gần trước mặt tôi, nói khẽ.
Cửa xe thì không mở, tay lại bị anh ta giữ lấy, cũng không có chỗ để lùi về phía sau, tôi chỉ có thể quay mặt sang một bên, nói:
- Anh đừng như vậy.
Tề Mặc không buông tôi ra nhưng cũng không tiến thêm, chỉ khẽ hỏi:
- Nếu như trước mặt em là Thẩm Độ, em có từ chối hay không?
Tôi ngẩn người, quay mặt lại nhìn vào đôi mắt phượng đầy khiêu khích của Tề Mặc, nhất thời nghẹn lời, chỉ khẽ thở dài.
- Thất Thất ngốc.
Anh cũng thở dài, sau đó vươn tay khẽ vuốt lại những sợi tóc rối trước trán tôi:
- Nếu em muốn thử hắn, thì hãy đổi một phương pháp khác đi. Cùng một người, cùng một cách, anh ta sẽ không mắc câu lần nữa đâu.
Tôi thoáng giật mình rồi mới hiểu ý của Tề Mặc, vội chối:
- Em không có. Em không có ý...
- Lúc em tỏ ra thân mật với anh, lẽ nào lại không mong chờ anh ta sẽ đoạt em đi lần nữa?
Tề Mặc cắt ngang lời tôi, cười thành tiếng, vẻ mặt bi thương.
- Thất Thất ngốc, anh thích em. Anh thật lòng muốn kết hôn với em. Thế nhưng, em muốn lợi dụng anh đến chừng nào mới đủ?
- Em không phải....
Tôi hầu như muốn nhảy dựng lên cãi lại, nhưng chỉ nói được ba chữ rồi nghẹn lời. Im lặng một lúc, tôi khẽ nhắm mắt nói: - Xin lỗi.
Tề Mặc cũng im lặng một lúc lâu, sau đó mở cửa xe giúp tôi. Lúc tôi vừa bước xuống thì khẽ nói:
- E rằng, cả hai chúng ta đều phải học cách từ bỏ.
Tôi ngơ ngẩn bước lên lầu, tìm cái túi đựng chiếc cà-vạt kia, nhìn qua cửa sổ thấy Tề Mặc vẫn đang đứng bên dưới.
Sau vài giây do dự, tôi cầm chiếc cà-vạt chạy xuống.
Nhưng khi xuống tới nơi thì Tề Mặc cũng vừa rời đi, vừa quẹo vào góc đường, vẫn còn có thể thấy được phần đuôi xe màu đen.
...Đáng lẽ phải chạy nhanh hơn chút nữa.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ như vậy khiến tôi suýt nữa là chạy đuổi theo xe theo phản xạ, nhưng rồi tôi đứng lại.
Trong lồng ngực như nghẹn ứ điều gì, cảm thấy rất đau đớn, nhưng lại muốn cười.
Kìm không được mà bật cười thành tiếng.
Tôi đang làm cái gì?
Rốt cuộc là tôi đang suy nghĩ cái gì?
Là muốn tặng quà sinh nhật bù, cố gắng níu kéo một người mình vốn không yêu?
Tôi có thật giống như lời Tiểu Lâu nói, khi mất đi rồi mới biết hối tiếc hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.