Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa
Chương 23
Phong Hồn
15/08/2016
Trăn qua trở lại suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau đi làm tôi quyết định viết đơn xin nghỉ phép.
Tề Mặc ngồi sau chiếc bàn lớn, đọc lướt qua tờ đơn rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Em muốn xin nghỉ một tuần?"
Trong mắt Tề Mặc vằn lên một số tơ máu, có lẽ đêm qua cũng không ngủ được.
Tôi gật đầu: "Vâng."
"Vì sao?"
Tôi chỉ tay lên tờ đơn nghỉ phép: "Em có viết lý do mà."
Tề Mặc chẳng thèm nhìn lấy một cái, nói: "Lý do thật sự là gì?"
Tôi thoáng khựng người lại rồi nói: "Chỉ là tâm tình không được tốt lắm, em muốn nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa cũng có chuyện, cần phải yên lặng suy nghĩ cho cẩn thận."
Tề Mặc nhìn tôi thật lâu, rồi mới mở miệng: "Có lẽ tối qua anh đã nặng lời, xin lỗi em."
"Không phải." Tôi cười. "Anh nói rất đúng. Người phải nói xin lỗi là em mới đúng."
Tôi vốn là nên thôi hy vọng, nhưng lại không buông tay được.
Tôi nói với Tiểu Lâu: Tề Mặc chẳng qua chỉ là không cam lòng, nhưng thật ra, người không cam lòng lại là chính bản thân tôi.
Tề Mặc lại im lặng. Vì thế tôi nói tiếp: "Hiện giờ cũng không có việc gì gấp, công ty cũng không thiếu người, em nghỉ một tuần cũng không sao mà? Hơn nữa em vẫn còn ngày phép..."
"Không phải những chuyện này." Anh ta cắt ngang lời tôi, hơi nhăn trán. "Em biết chuyện công ty đang cải tổ lại, thì cũng hiểu rõ xin nghỉ vào lúc này có ý nghĩa gì chứ?"
Tôi im lặng vài giây rồi gật đầu.
"Đã quyết như thế?" Tề Mặc hỏi.
Tôi lại tiếp tục gật đầu. "Vâng."
Tề Mặc liếc nhìn đơn xin nghỉ phép trong tay, rồi nhìn sang tôi, khẽ thở dài: "Thôi được rồi. Em đi bàn giao công việc đi."
Tôi nói cảm ơn, xoay người định ra khỏi văn phòng thì Tề Mặc chặn tôi lại: "Thất Thất."
Tôi quay sang, nhưng anh im lặng, cả nửa ngày cũng không mở miệng.
Kết cục tôi đành phải mở lời: "Còn chuyện gì ạ?"
Tề Mặc cười nhạt rồi lắc đầu: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Tôi gật đầu: "Cảm ơn anh", sau đó mở cửa ra ngoài.
Sau khi trở lại phòng làm việc, tôi nói chuyện xin nghỉ phép với A Tầm, rồi chuẩn bị bàn giao công việc cho cậu ta.
A Tầm hơi bất ngờ, hỏi: "Sao tự nhiên chị lại xin nghỉ nhiều ngày vậy?"
Tôi đưa hồ sơ và tài liệu cho cậu, cười cười: "Thật ngại quá, phải làm phiền cậu rồi"
A Tầm nhíu mày, đưa tay nhận chồng hồ sơ, rồi trở về hỏi tôi trên MSN: "Chị Thất, chị và Tề Mặc cãi nhau hả?"
Cái tên nhóc này, cũng nhạy cảm quá đi.
Tôi hơi chần chờ rồi trả lời: "Không. Bọn chị không có vấn đề gì."
"Hôm thứ 6, Tề Mặc còn hỏi mọi người là có ai biết nhà hàng nào lãng mạn không, Tô San liền giới thiệu nhà hàng Lưu Kim Tuế Nguyệt. Bọn em còn trêu anh ta có phải đi hẹn hò với chị không? Anh ta cũng không phủ nhận, sao tự nhiên bây giờ chị xin nghỉ bất thình lình vậy mà anh ta cũng duyệt là sao?"
Hóa ra nhà hàng đó là do Tô San giới thiệu.
Liên hệ với các hành động gần đây của cô ấy, tôi bỗng thấy thắt lòng, lẽ ra không nên nói chỗ Thẩm Độ mở quán bar cho cô ta.
Ý nghĩ đó vừa hiện ra trong đầu, tôi đã cảm thấy buồn cười.
Tôi rốt cuộc làm sao vậy?
Chuyện này vốn không nên đổ thừa cho người khác.
Cho dù Tô San có ý đồ gì hay không khi giới thiệu nhà hàng ở ngay cạnh Lắng Đọng, thì người sai trước sau vẫn là chính tôi.
Là tự tôi trước đó không nhớ được sinh nhật của Tề Mặc, rồi sau khi gặp Thẩm Độ lại thất thố, Tề Mặc hoàn toàn có đủ lý do để giận tôi.
Đúng là tôi chưa đủ quan tâm tới anh, rồi lại không buông được Thẩm Độ. Đây mới chính là vấn đề giữa hai chúng tôi.
Tôi ổn định lại tinh thần, lại thấy A Tầm nói: "Chị Thất, chị xin nghỉ lúc này chẳng khác nào tự động rút lui để cho cô ta vớ bở rồi."
"Chị có việc riêng phải giải quyết gấp." Tôi cười khẽ trả lời qua loa.
A Tầm cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc tôi về tới nhà đã thấy Tiểu Lâu ngồi ngơ ngẩn trên ghế sofa, nên tôi nói luôn với cô ấy chuyện tôi xin nghỉ phép, Tiểu Lâu cười thản nhiên: "Vừa hay, bạn có thể cùng đi dự đám cưới với Tiểu Diệp được rồi."
"Cũng được. Mà bạn không đi sao?" Tôi hỏi.
Tiểu Lâu ngừng lại một chút mới nói: "Tớ còn phải đi làm."
"Ồ! Bạn tìm được việc rồi hả?"
"Ừ."
"Làm gì? Ở đâu thế?"
"Không phải ngành cũ. Mà bạn gọi điện cho Tiểu Diệp nhanh đi, không khéo bạn ấy đã đặt vé rồi đó."
"Được." Tôi đáp, rồi đi gọi điện cho Tiểu Diệp. Nhân tiện gọi luôn cho Tiểu Kiều, báo với cô ấy tôi cũng đi dự đám cưới. Tiểu Kiều rất hồ hởi, ở đầu dây bên kia nói một cách khoa trương: "Tớ nhớ các bạn chết mất." Tôi cười, nói thêm vài câu rồi ngắt máy. Quay lại, thấy Tiểu Lâu vẫn ngồi ngơ ngẩn đằng kia.
Tôi huơ huơ tay trước mặt Tiểu Lâu: "Này, bạn đang nghĩ gì vậy hả?"
"Không có gì." Nàng đằng hắng hai tiếng rồi mở Tivi lên xem.
Chắc chắn Tiểu Lâu đang giấu tôi chuyện gì.
Trực giác của tôi mách bảo như thế, nhưng cô ấy không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi. Tôi ngồi xuống bên cạnh xem tivi với cô ấy, thuận tay cầm một quả táo lên gọt.
Khoảng chừng hơn mười phút trôi qua, Tiểu Lâu đột nhiên hỏi: "Bạn nghỉ phép đột xuất như vậy là vì Tề Mặc?"
Tôi vẫn chăm chú vào quả tảo, nhìn từng mẩu vỏ rơi qua tay, đến lúc gọt xong hết mới nói khẽ: "Thật sự mà nói tớ cũng không biết."
Tiểu Lâu liếc nhìn sang, chờ tôi nói tiếp.
Tôi cắn quả tảo. "Tớ vốn cũng định làm theo lời bạn nói, yên ổn tìm một người đàn ông để yêu, sau đó kết hôn rồi sinh con. Thế nhưng lại làm không được. Vừa thấy Thẩm Độ, lòng tớ đã dao động. Tề Mặc nói tớ lợi dụng anh ta. Kỳ thật, tớ không có ý đó, chỉ là... bỗng dưng tớ muốn biết phản ứng của Thẩm Độ thôi. Cho nên tớ nghĩ tớ cần phải suy nghĩ lại. Rốt cuộc là tớ muốn điều gì."
Những lời tôi vừa nói ra hơi lộn xộn, không đầu không đuôi, không biết Tiểu Lâu có hiểu hay không. Sau khi nói xong, tôi tiếp tục chăm chú ăn táo.
Tiểu Lâu chờ đến khi tôi ăn xong, mới hỏi: "Bạn vẫn còn yêu Thẩm Độ?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
"Bạn định sống thế này cả đời vì anh ta ư?"
Tôi ném lõi táo vào thùng rác, nói: "Tớ không biết. Cho nên mới cần phải tĩnh tâm suy nghĩ lại đó."
"Nếu như..." Tiểu Lâu nói hai chữ, dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: "Chỉ là nếu như, sau này lúc bạn kết hôn, Thẩm Độ quay về tìm bạn, bạn có chấp nhận không?"
"Anh ấy sẽ không về đâu." Tôi gần như trả lời ngay lập tức.
"Cho nên tớ mới nói là 'nếu như'." Tiểu Lâu liếc tôi. "Thôi được rồi, đổi lại, nếu như Thẩm Độ kết hôn, bạn có đi gặp anh ta không?"
Lần này thì tôi suy nghĩ một lúc rồi mới cười trả lời. "Tớ nghĩ là không. Nếu gặp nhau tình cờ thì không nói, nhưng tớ sẽ không chủ động đi tìm anh ấy nữa. Dù cho tớ vẫn yêu anh ấy nhưng bị từ chối đến hai lần là đủ rồi. Loại chuyện mặt dày đeo bám tớ không làm được, huống hồ là làm người thứ ba?"
Tiểu Lâu hơi biến sắc, nhưng lại rất nhanh ý thức được điều đó, ho khẽ hai tiếng để che giấu đi, đứng dậy rót nước uống.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
"Không có gì." Tiểu Lâu nói, "Tớ đi ngủ trước đây."
Tôi gật đầu, nhìn cô ấy đi về phòng.
Không biết cô ấy đang giấu tôi chuyện gì, cũng không hiểu sao đột nhiên cô ấy lại nhắc tới Thẩm Độ, nhưng tôi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, đừng có chuyện gì không hay xảy ra.
Tề Mặc ngồi sau chiếc bàn lớn, đọc lướt qua tờ đơn rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Em muốn xin nghỉ một tuần?"
Trong mắt Tề Mặc vằn lên một số tơ máu, có lẽ đêm qua cũng không ngủ được.
Tôi gật đầu: "Vâng."
"Vì sao?"
Tôi chỉ tay lên tờ đơn nghỉ phép: "Em có viết lý do mà."
Tề Mặc chẳng thèm nhìn lấy một cái, nói: "Lý do thật sự là gì?"
Tôi thoáng khựng người lại rồi nói: "Chỉ là tâm tình không được tốt lắm, em muốn nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa cũng có chuyện, cần phải yên lặng suy nghĩ cho cẩn thận."
Tề Mặc nhìn tôi thật lâu, rồi mới mở miệng: "Có lẽ tối qua anh đã nặng lời, xin lỗi em."
"Không phải." Tôi cười. "Anh nói rất đúng. Người phải nói xin lỗi là em mới đúng."
Tôi vốn là nên thôi hy vọng, nhưng lại không buông tay được.
Tôi nói với Tiểu Lâu: Tề Mặc chẳng qua chỉ là không cam lòng, nhưng thật ra, người không cam lòng lại là chính bản thân tôi.
Tề Mặc lại im lặng. Vì thế tôi nói tiếp: "Hiện giờ cũng không có việc gì gấp, công ty cũng không thiếu người, em nghỉ một tuần cũng không sao mà? Hơn nữa em vẫn còn ngày phép..."
"Không phải những chuyện này." Anh ta cắt ngang lời tôi, hơi nhăn trán. "Em biết chuyện công ty đang cải tổ lại, thì cũng hiểu rõ xin nghỉ vào lúc này có ý nghĩa gì chứ?"
Tôi im lặng vài giây rồi gật đầu.
"Đã quyết như thế?" Tề Mặc hỏi.
Tôi lại tiếp tục gật đầu. "Vâng."
Tề Mặc liếc nhìn đơn xin nghỉ phép trong tay, rồi nhìn sang tôi, khẽ thở dài: "Thôi được rồi. Em đi bàn giao công việc đi."
Tôi nói cảm ơn, xoay người định ra khỏi văn phòng thì Tề Mặc chặn tôi lại: "Thất Thất."
Tôi quay sang, nhưng anh im lặng, cả nửa ngày cũng không mở miệng.
Kết cục tôi đành phải mở lời: "Còn chuyện gì ạ?"
Tề Mặc cười nhạt rồi lắc đầu: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Tôi gật đầu: "Cảm ơn anh", sau đó mở cửa ra ngoài.
Sau khi trở lại phòng làm việc, tôi nói chuyện xin nghỉ phép với A Tầm, rồi chuẩn bị bàn giao công việc cho cậu ta.
A Tầm hơi bất ngờ, hỏi: "Sao tự nhiên chị lại xin nghỉ nhiều ngày vậy?"
Tôi đưa hồ sơ và tài liệu cho cậu, cười cười: "Thật ngại quá, phải làm phiền cậu rồi"
A Tầm nhíu mày, đưa tay nhận chồng hồ sơ, rồi trở về hỏi tôi trên MSN: "Chị Thất, chị và Tề Mặc cãi nhau hả?"
Cái tên nhóc này, cũng nhạy cảm quá đi.
Tôi hơi chần chờ rồi trả lời: "Không. Bọn chị không có vấn đề gì."
"Hôm thứ 6, Tề Mặc còn hỏi mọi người là có ai biết nhà hàng nào lãng mạn không, Tô San liền giới thiệu nhà hàng Lưu Kim Tuế Nguyệt. Bọn em còn trêu anh ta có phải đi hẹn hò với chị không? Anh ta cũng không phủ nhận, sao tự nhiên bây giờ chị xin nghỉ bất thình lình vậy mà anh ta cũng duyệt là sao?"
Hóa ra nhà hàng đó là do Tô San giới thiệu.
Liên hệ với các hành động gần đây của cô ấy, tôi bỗng thấy thắt lòng, lẽ ra không nên nói chỗ Thẩm Độ mở quán bar cho cô ta.
Ý nghĩ đó vừa hiện ra trong đầu, tôi đã cảm thấy buồn cười.
Tôi rốt cuộc làm sao vậy?
Chuyện này vốn không nên đổ thừa cho người khác.
Cho dù Tô San có ý đồ gì hay không khi giới thiệu nhà hàng ở ngay cạnh Lắng Đọng, thì người sai trước sau vẫn là chính tôi.
Là tự tôi trước đó không nhớ được sinh nhật của Tề Mặc, rồi sau khi gặp Thẩm Độ lại thất thố, Tề Mặc hoàn toàn có đủ lý do để giận tôi.
Đúng là tôi chưa đủ quan tâm tới anh, rồi lại không buông được Thẩm Độ. Đây mới chính là vấn đề giữa hai chúng tôi.
Tôi ổn định lại tinh thần, lại thấy A Tầm nói: "Chị Thất, chị xin nghỉ lúc này chẳng khác nào tự động rút lui để cho cô ta vớ bở rồi."
"Chị có việc riêng phải giải quyết gấp." Tôi cười khẽ trả lời qua loa.
A Tầm cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc tôi về tới nhà đã thấy Tiểu Lâu ngồi ngơ ngẩn trên ghế sofa, nên tôi nói luôn với cô ấy chuyện tôi xin nghỉ phép, Tiểu Lâu cười thản nhiên: "Vừa hay, bạn có thể cùng đi dự đám cưới với Tiểu Diệp được rồi."
"Cũng được. Mà bạn không đi sao?" Tôi hỏi.
Tiểu Lâu ngừng lại một chút mới nói: "Tớ còn phải đi làm."
"Ồ! Bạn tìm được việc rồi hả?"
"Ừ."
"Làm gì? Ở đâu thế?"
"Không phải ngành cũ. Mà bạn gọi điện cho Tiểu Diệp nhanh đi, không khéo bạn ấy đã đặt vé rồi đó."
"Được." Tôi đáp, rồi đi gọi điện cho Tiểu Diệp. Nhân tiện gọi luôn cho Tiểu Kiều, báo với cô ấy tôi cũng đi dự đám cưới. Tiểu Kiều rất hồ hởi, ở đầu dây bên kia nói một cách khoa trương: "Tớ nhớ các bạn chết mất." Tôi cười, nói thêm vài câu rồi ngắt máy. Quay lại, thấy Tiểu Lâu vẫn ngồi ngơ ngẩn đằng kia.
Tôi huơ huơ tay trước mặt Tiểu Lâu: "Này, bạn đang nghĩ gì vậy hả?"
"Không có gì." Nàng đằng hắng hai tiếng rồi mở Tivi lên xem.
Chắc chắn Tiểu Lâu đang giấu tôi chuyện gì.
Trực giác của tôi mách bảo như thế, nhưng cô ấy không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi. Tôi ngồi xuống bên cạnh xem tivi với cô ấy, thuận tay cầm một quả táo lên gọt.
Khoảng chừng hơn mười phút trôi qua, Tiểu Lâu đột nhiên hỏi: "Bạn nghỉ phép đột xuất như vậy là vì Tề Mặc?"
Tôi vẫn chăm chú vào quả tảo, nhìn từng mẩu vỏ rơi qua tay, đến lúc gọt xong hết mới nói khẽ: "Thật sự mà nói tớ cũng không biết."
Tiểu Lâu liếc nhìn sang, chờ tôi nói tiếp.
Tôi cắn quả tảo. "Tớ vốn cũng định làm theo lời bạn nói, yên ổn tìm một người đàn ông để yêu, sau đó kết hôn rồi sinh con. Thế nhưng lại làm không được. Vừa thấy Thẩm Độ, lòng tớ đã dao động. Tề Mặc nói tớ lợi dụng anh ta. Kỳ thật, tớ không có ý đó, chỉ là... bỗng dưng tớ muốn biết phản ứng của Thẩm Độ thôi. Cho nên tớ nghĩ tớ cần phải suy nghĩ lại. Rốt cuộc là tớ muốn điều gì."
Những lời tôi vừa nói ra hơi lộn xộn, không đầu không đuôi, không biết Tiểu Lâu có hiểu hay không. Sau khi nói xong, tôi tiếp tục chăm chú ăn táo.
Tiểu Lâu chờ đến khi tôi ăn xong, mới hỏi: "Bạn vẫn còn yêu Thẩm Độ?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
"Bạn định sống thế này cả đời vì anh ta ư?"
Tôi ném lõi táo vào thùng rác, nói: "Tớ không biết. Cho nên mới cần phải tĩnh tâm suy nghĩ lại đó."
"Nếu như..." Tiểu Lâu nói hai chữ, dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: "Chỉ là nếu như, sau này lúc bạn kết hôn, Thẩm Độ quay về tìm bạn, bạn có chấp nhận không?"
"Anh ấy sẽ không về đâu." Tôi gần như trả lời ngay lập tức.
"Cho nên tớ mới nói là 'nếu như'." Tiểu Lâu liếc tôi. "Thôi được rồi, đổi lại, nếu như Thẩm Độ kết hôn, bạn có đi gặp anh ta không?"
Lần này thì tôi suy nghĩ một lúc rồi mới cười trả lời. "Tớ nghĩ là không. Nếu gặp nhau tình cờ thì không nói, nhưng tớ sẽ không chủ động đi tìm anh ấy nữa. Dù cho tớ vẫn yêu anh ấy nhưng bị từ chối đến hai lần là đủ rồi. Loại chuyện mặt dày đeo bám tớ không làm được, huống hồ là làm người thứ ba?"
Tiểu Lâu hơi biến sắc, nhưng lại rất nhanh ý thức được điều đó, ho khẽ hai tiếng để che giấu đi, đứng dậy rót nước uống.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
"Không có gì." Tiểu Lâu nói, "Tớ đi ngủ trước đây."
Tôi gật đầu, nhìn cô ấy đi về phòng.
Không biết cô ấy đang giấu tôi chuyện gì, cũng không hiểu sao đột nhiên cô ấy lại nhắc tới Thẩm Độ, nhưng tôi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, đừng có chuyện gì không hay xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.