Chương 5
An Viên
05/01/2019
CỐ NHÂN! (By: An Viên)
Quý I: Nhân duyên tiền kiếp – nữ nhân ma cà rồng triều đại Đế Thanh Khang.
100 năm trước dưới triều đại nhà Cổ.
Tại cuộc thi tuyển chọn thái tử phi cho thái tử Cổ Thiên Dương – con trai thứ tư của hoàng đế Cổ Trạch lúc bấy giờ.
Có biết bao nhiêu nữ nhân có nhan sắc xinh đẹp nổi bật trong kinh thành đến từ các gia tộc quyền quý uy lực trong giới ma cà rồng từ khắp nơi, đến đây để tham gia ứng tuyển.
“Lần này ta nhất định phải lấy được lòng của thái tử. Ta là con gái của tướng quân thống lĩnh quân vệ thần, cháu gái của hoàng hậu Từ Nhã. Đương nhiên ta sẽ rất có lợi thế rồi còn gì, chắc không có ai đẹp bằng ta đâu vì ta bẩm sinh xinh đẹp quyền quý mà.” Tiểu Thư Từ Lam lên giọng nói đầy kênh kiệu.
“Cho dù ngươi là con gái tướng quân, đẹp thùy mị nết na cũng không sánh bằng mỹ nữ của gia tộc Bách Thảo – Bách Thảo Kiều Nguyên, nữ nhân vốn được ca tụng có nhan sắc sắc nước hương trời, đẹp nhất trong giới ma cà rồng.” Mọi tiểu thư bắt đầu lên tiếng xôn xao khi bàn về chủ đề này.
“Cho dù có đẹp đi chăng nữa phải xem thái tử chọn ai, có vượt qua được cuộc thi hay không? Ta nghe nói thái tử vốn rất sắc lạnh, hiếm khi ra ngoài tiếp xúc với quan lại trong triều, cũng ít ai thấy được mặt của thái tử lắm.”
Từ Lam cảm thấy vô cùng khó chịu và bực tức khi nhắc đến cái “Bách Thảo Kiều Nguyên”, nàng ta càu nhàu thầm trong miệng: “Lúc nào cũng là cô ta… Để xem tài năng của cô ta tới đâu. Dung nhan sắc nước hương trời có mà viên ngọc bám đầy rêu xanh thì có.”
Chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng Liêu Thành, từ bên trong kiệu bước xuống, một mỹ nhân mặc bộ y phục bằng lụa mỏng tang với tông màu đỏ trắng đơn giản, không làm tóc cầu kì chỉ thỏa ra mái tóc đen suông dài thướt tha với cái kẹp hoa nhỏ gắn trên đầu. Để mặt mộc, vốn dĩ ma cà rồng không cần trang điểm vẫn có nét đẹp tự nhiên. Và nàng chính là Bách Thảo Kiều Nguyên…
Quân lính canh gác vừa nhìn thấy Kiều Nguyên phải há hốc mồm nhìn một cách mê mẩn, ánh mắt đó làm say động lòng người.
“Tiểu thư bước xuống từ từ thôi!” Nô tì Tuyết Cẩm nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều Nguyên để nàng bước xuống.
“Có vẻ như ta đến muộn, các tiểu thư của các hành chủ đều có mặt hết rồi. Chúng ta vào thôi!” Kiều Nguyên nói giọng đầy thanh thoát, khẽ mỉm cười với khí chất ngời ngợi bước đi vào bên trong Liêu Thành.
“Đáng lẽ ngươi không nên cản ta mới phải! Ngươi đấy, Du Thần… Ta thật sự không muốn…”
“Bộp”
“A…” Kiều Nguyên kêu lên không giữ được thăng bằng mà lao người ra sau khi bị một nam nhân đi đứng không để ý trước sau va phải ngay trước mặt nàng.
Bằng sự phản xạ nhanh nhạy, chàng lao tới đưa tay vòng lấy eo Kiều Nguyên giữ lại, hai ánh mắt mang cảm xúc khác nhau nhìn nhau. Chàng vội buông nàng ra, nét mặt có chút bối rối khi thấy nhìn thẳng vào ánh mắt nâu lạnh của Kiều Nguyên, nhưng nhanh chóng trở về bình thường.
Tuyết Cẩm thấy vậy nên đi tới lên giọng nói: “Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Va phải tiểu thư Kiều Nguyên bọn ta như thế. Một người sắc nước thiên hương như thế này suýt bị ngươi làm cho vấy bẩn đấy.”
“Hỗn sượt, ngươi có biết đây là ai không hả? Đây là…”
“Du Thần!” Thiên Dương đưa tay ra cản lại khi Du Thần định lên tiếng nói, vẻ mặt của Du Thần trong khá tức giận khi bị một nô tì lớn giọng vênh váo như thế.
Thiên Dương liếc nhìn Kiều Nguyên rồi bước đi thẳng một mạch về phía trước, nét mặt vô cùng băng lãnh, Du Thần cũng đi theo cùng nhưng không quên để lại ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho nô tì của Kiều Nguyên.
Nàng khẽ nhìn nam nhân mặc bộ y phục màu đen từ trên xuống dưới với tóc cột một cách hờ hững, nữa còn lại xõa ra bay lòa xòa trong gió. Vừa rồi nàng có nhìn kĩ khuôn mặt đó, từng góc cạnh đều rất không góc chết, lạnh lùng và hoang dại.
Tuyết cẩm nhăn nhó nói đầy tức tối quay sang nhìn Kiều Nguyên nói: “Tên đó đụng trúng tiểu thư mà không một lời xin lỗi gì hết cả, cứ thế mà đi thôi. Còn tên tóc trắng kia nữa, vẻ mặt hung dữ như chằn lửa vậy. Mà tiểu thư có sao không ạ?”
“Ngươi nên ăn nói nhỏ nhẹ lại đi! không nên quát tháo nói lớn tên ta như vậy, không hay đâu. Cẩn thận cái miệng của mình!” Kiều Nguyên trầm giọng nói, khiến Tuyết Cẩm cúi gầm mặt xuống khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén chứa đầy gai nhọn của Kiều Nguyên.
“Vâng thưa tiểu thư!”
Nàng nhẹ nhàng bước đi với nét mặt đầy kiêu hãnh và lạnh băng thì chợt đứng khựng lại khi vừa nhấc một bước chân. Nàng cúi xuống nhặt lấy mảnh ngọc bội màu trắng đục, có khắc dòng chữ nhỏ và gắn sợ tua rua cùng màu, nàng thầm nói: “Cổ Thiên Dương? Không lẽ nam nhân đó…”
“Tại hạ đã nói với thái tử rồi, người đừng có đi lung tung nữa, mau quay về xem thử cuộc ứng tuyển thái tử phi như thế nào đi.”
Du Thần đi bên cạnh cằn nhằn khi đã phải cải trang thành binh lính đi ra khỏi sự Tây cung cùng với thái tử Thiên Dương.
Thiên Dương quay sang nhìn Du Thần trầm giọng nói: “Ta không thích tới xem những nữ nhân đó và không muốn ai trở thành phi tử của mình. Thái hậu ép ta lấy phi tử sớm trong khi ta còn trẻ chỉ để nâng cao quyền lực của mình thôi. Ngươi… nếu hiểu cho ta thì hãy giúp ta tìm hiểu việc triều chính đi.”
Nói rồi, Thiên Dương tiếp tục bước đi xem xung quanh nơi đây, chàng muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh khỏi chốn Liêu Thành đầy cạm bẫy này.
Du Thần hiểu thái tử muốn gì nên chỉ gật đầu tuân lệnh và đi theo.
“Du Thần, ta đấu tay đôi với ngươi tại rừng hoa mận. Vì ngươi là một trong những ma cà rồng mạnh ta từng gặp và cũng có điều đặc biệt trong số ma cà rồng không có, mái tóc trắng đầy ma mị, cùng với sự quyết đoán siêu việt.” Thiên Dương nói giọng đều đều, đưa ra lời thách đấu với trung thần của mình.
Nghe thái tử Thiên Dương nói vậy Du Thần liền đứng trước mặt chàng, khoanh tay cúi đầu kính cẩn nói: “Tại hạ không dám, đối với thái tử thì người là ma cà rồng mạnh nhất kinh thành ai cũng biết đến.”
“Điều đó mới đáng sợ đối với ta… Chẳng phải ngươi là đồng môn thân thiết với ta từ lúc nhỏ cho tới lúc trưởng thành sao?” Thiên Dương nói giọng trầm thấp, khẽ đặt tay lên vai Du Thần vỗ nhẹ, nhếch môi cười.
…
Tại lãnh cung, nơi tổ chức thi tuyển.
Kiều Nguyên bước vào trong sự ngắm nhìn mê mẩn của các cung nữ và thái giám, nhưng ở đó biết bao nhiêu ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho nàng. Nàng đi tới đứng vào hàng để chuẩn bị đưa vào bên trong lãnh cung kiểm tra thân thể.
Những lời bàn tán xì xào bắt đầu nổi lên như bầy ong vỡ tổ vậy.
“Bách Thảo Kiều Nguyên tới rồi kìa, công nhận nàng ta xinh đẹp như viên ngọc sáng vậy, đúng như lời đồn đại”
“Để mặt mộc không trang điểm cũng đẹp lấn át tất cả chúng ta rồi còn gì?”
“Chắc chúng ta chỉ làm nền cho nàng ta thôi! Kiểu này Từ Lam không có cửa rồi.”
“Các người có im lặng hết không ồn ào quá rồi đấy, Bách Thảo Kiều Nguyên là thứ gì so với ta chứ? Chưa thi sao biết được ai có nổi bật hơn hơn ai… Từ Lam ta đây là con gái tướng quân Từ Diệt lừng lẫy khắp thành đô đây, ai dám vượt mặt ta.” Tự Lam cương giọng nói lớn khi bị nhắc đến tên, ánh mắt liếc nhìn Kiều Nguyên như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Kiều Nguyên chẳng bận tâm, bình thản thở nhẹ một cái nhưng không quên in hằn câu nói cùng với ánh mắt lẫn khuôn mặt của Tự Huệ vào trong đầu với ánh mắt nâu sắc lạnh.
“Xin mời các tiểu thư hành chủ vào bên trong lãnh cung để kiểm tra thân thể”
Công Công nói lớn rồi cùng các tiểu thư đi vào bên trong một căn phòng lớn.
Ai nấy đều phải cởi y phục của mình chỉ còn bộ xiêm y trắng mỏng manh trên người. Những cung nữ tới kiểm tra từng người một. Kiều Nguyên đứng yên để cho cung nữ xem, ai cũng phải để ý tới nàng và phải công nhận nàng có xương quai xanh đẹp mà không phải nữ nhân nào cũng có, làn da trắng không tì vết. Nét mặt nàng vẫn giữ thần thái ma mị và bình thản của mình.
“Mọi người nhìn thấy rồi đấy, các tiểu thư ở đây đều công những tuyệt sắc giai nhân của các gia tộc ma cà rồng. Trong cung có nguyên tác ở trong cung, không tránh khỏi sự bất mãn và bực tức. Sau khi thẩm định xong các tiểu thư sẽ đến chính điện để thể hiện tài năng của mình. Tiếp theo học các lễ nghi, nữ tắc, học các điệu múa cung đình với tư thái yểu điệu thướt tha.” Công công nói sơ qua về cuộc ứng tuyển lần này.
“Á”
“Ngươi dám dẫm chân ta… nồ tì chết tiệt…” Từ Lam quát lớn với nét mặt giận dữ khi một cung nữ vô tình dẫm trúng chân, khiến nàng ta nổi cáu lên đẩy cung nữ đó ngã phịch xuống sàn.
Cung nữ đó vội bò lại quỳ dưới chân cầu xin: “Xin tha cho tiểu nữ… Tiểu nữ không có cố ý đâu ạ…”
“Ta là con gái của tướng quân Từ Diệt, cháu gái của hoàng hậu đấy. Các người xem bổn tiểu thư ta không ra gì sao?” Từ Lam cáu gắt, với ánh mắt hằn lên hai ngọn lửa giận dữ.
“Thì ra là thiên kim của tướng quân Từ Diệt đại nhân, đã thất lễ rồi! Vậy thì xử cũng nữ đó đi, đưa ra ngoài đánh hai mươi roi bạc cho ta.” Công công lên tiếng đáp.
“Xin tha cho tiểu nữ…” Cung nữ đó bị lôi đi.
Từ Lam vênh mặt đầy kiêu kỳ, ánh mắt liết nhìn những tiểu thư ở đây.
“Thật kênh kiệu!” Kiều Nguyên nói thầm, ánh mắt nhìn nàng ta vô cảm xúc, nhanh chóng mặc y phục vào người.
“Thái hậu, hoàng hậu nương nương giá đáo!”
Tất cả mọi người đều hành lễ khi thấy Thái hậu và hoàng hậu từ ngoài bước vào. Hai người đều đi xem một lượt những tiểu thư của các hành chủ ở đây để coi như thế nào, có ai vừa mắt hay không.
“Ắt hẳn Ngôn công công cũng đã nói rõ cho các ngươi biết, một khi tham gia ứng tuyển để chọn ra người xứng đáng trở thành thái tử phi thì buộc phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của hậu cung. Biết quy củ, hiểu lễ nghi, đẹp người đẹp nết thì mới có thể ở đây.”
Thái hậu nói nhẹ nhàng, khẽ mỉm cười tinh tế thể hiện sự quyền uy của mình rồi đi tới ghế ngồi.
Còn hoàng hậu đi một lượt chợt dừng lại chỗ Kiều Nguyên nhìn nàng với ánh mắt sắc lẽm hỏi: “Ngươi tên gì?”
Kiều Nguyên khẽ cúi nhẹ đầu, trầm tĩnh đáp: “Tiểu nữ là Bách Thảo Kiều Nguyên bái kiến hoàng hậu nương nương!”
Hoàng hậu khẽ cười nhếch môi lên giọng nói: “Bách Thảo Kiều Nguyên – con gái gia tộc Bách Thảo, đô đốc tướng quân Bách Thảo Kiệt. Quả thực nhìn ngươi xinh đẹp rung động lòng người, không phải hạng thường, không hổ danh được kinh thành ca tụng quốc sắc thiên hương. Thế nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự cố chấp sắc bén vốn không phải thái tử thích mặc dù mắt của ngươi rất đẹp, ta nghĩ thái tử thích những cô gái mềm mỏng, dịu nhẹ và thơ dại hơn.”
Nói rồi hoàng hậu đi tới ghế ngồi bên cạnh thái hậu với vẻ uy nghiêm.
Kiều Nguyên chỉ biết đưa mắt nhìn hoàng hậu với vẻ đầy ẩn ý khi nghe hoàng hậu nói như vậy, nàng đoán dường như nàng lọt vào tầm ngắm của hoàng hậu.
“Tối nay sẽ có yến tiệc ở đại điện, ta muốn các ngươi thể hiện khả ca múa hội họa của mình trước mặt hoàng thượng, thái tử cũng như các quan lại trong hoàng cung. Người được ném hoa nhiều nhất cũng như được thái tử trao hoa sẽ được được đặt cách cho qua vòng thi đầu tiên. Chỉ còn vài canh giờ để các ngươi chuẩn bị, ta hy vọng các ngươi sẽ làm tốt. Giải tán.”
Thái hậu nói một cách điềm đạm về phần ứng tuyển đầu tiên, rồi cầm lấy tách trà uống vài ngụm.
Tất cả tiểu thư đều hành lễ rồi quay người rời khỏi đây, ai nấy đều về phòng của mình được sắp xếp sẵn để chuẩn bị cho yến tiệc tối nay. Kiều Nguyên thấy còn sớm chưa muốn về phòng nên đi dạo sẵn tiện tham quan xung quanh Liêu Thành có gì.
Đang đi, Từ Lam đi phía sau nàng nảy sinh lòng ganh ghét, vốn dĩ nàng ta với nàng từng là đồng môn ở Quốc Tự Học. Nàng ta ganh tị với nhan sắc của Kiều Nguyên, đến cả thành tích học tập thi cử đều đứng đầu, đến nổi cái danh mỹ nhân cũng thuộc về nàng nên nàng ta rất ghét… cực kì ghét nàng.
“Lần này ta muốn ngươi phải có vết thẹo trên mặt để xem ai còn có thể ngắm ngươi Bách Thảo Kiều Nguyên. Cây trâm bạc tẩm độc này sẽ giúp ngươi đẹp thêm thôi, ma cà rồng vốn dĩ sợ bạc mà, vì nó làm vết thương lâu lành, lại còn thêm độc nữa thì e là…” Dứt lời Từ Lam phi trâm cài thẳng về phía Kiều Nguyên.
Tưởng chừng đắt ý thì Kiều Nguyên đưa tay chụp lấy quay phắt lại phi thẳng về phía Từ Lam, mũi nhọn trâm cài sượt qua da mặt nàng ta, vài giọt máu đỏ chảy dọc xuống.
“Á… Mặt của ta… mặt của ta… Ngươi… Kiều Nguyên…” Từ Làm hét toáng lên, đưa ay ôm lấy mặt mình hoảng hốt, trợn mắt nhìn Kiều Nguyên.
Nàng bình thản đi lại gần, nhếch môi cười khinh, đưa tay vuốt lấy bờ má nàng ta nhưng nàng ta né ra, nàng thu tay lại, hạ thấp tông giọng nói:
“Là một ma cà rồng đội lốt người, sao lại phản xạ kém vậy? Cái này gậy ông đập lưng ông đấy. Đã học ở Quốc Tự Học bao nhiêu năm ngươi vẫn kém cỏi như thế sao?”
Nói rồi, Kiều Nguyên tắt ngay nụ cười trở mặt lạnh giá quay người bình thản bước đi. Để lại phía sau sự tức giận dâng trào tột đỉnh của Từ Lam: “Ngươi hãy chờ đó, Bách Thảo Kiều Nguyên, ta sẽ không để yên cho người đâu. Ta không được làm thái tử phi thì ngươi cũng không được.”
Tại rừng hoa mận cách Liêu Thành vài dặm.
“Công nhận hoa mận trắng ở đây nở đẹp thật đấy, giống như rừng hoa mận ở Quốc Tự Học vậy. Mùi hương hoa này thơm thật.” Kiều Nguyên nhẹ giọng nói, khẽ nở nụ cười tươi đưa tay đón lấy những cánh hoa mận đang bay trong gió.
“Tiểu thư có khát không hay để nô tì đi đi lấy rượu huyết cho tiểu thư nhé!”
Kiều Nguyên im lặng không nói gì chỉ gật đầu đáp. Tuyết Cẩm nhanh chóng rời đi.
Trong khi ở phía xa kia, đang diễn ra cuộc đấu kiếm qua lại giữa Thiên Dương và Du Thần. Hai người cứ thế đánh qua lại với nhau, không ai nhường ai.
Bằng sự nhạy bén của mình, Thiên Dương đã nhanh tay hất bay thanh kiếm của Du Thần lao thẳng đi dính ngay trên tán cây hoa mận, khiến tán cây rung lên làm rụng cánh hoa thật nhiều đúng ngay chỗ Kiều Nguyên đang đứng.
Thiên Dương và Du Thần ngạc nhiên khi nhìn thấy một nữ nhân đang đứng dưới tán cây hoa mận đó trong cơn mưa cánh hoa rơi. Vẻ đẹp của nàng hòa vào khung cảnh thảo huyền mộng mị nơi đây.
“Sao đột nhiên hoa rơi nhiều thế? Đẹp quá đi!” Nàng khẽ cười đưa tay đón lấy những cánh hoa, thật sự nàng rất thích loài hoa này.
Kiều Nguyên lại tiếp tục bước đi, lấy miếng ngọc bội trắng trong người đưa ra trước mặt xem ngẫm nghĩ: “Không lẽ nam nhân đỡ ta lúc đấy là thái tử sao? Không thể nào… Nếu như được gặp thái tử thì tốt quá rồi còn gì… Nhưng nếu vậy tại sao lại mặc y phục cấm vệ thần… chắc nhầm thôi! Nghe nói thái tử rất là một người rất ít tiếp xúc bên ngoài, lạnh lùng kín tiếng…”
“Hình như là nữ nhân mà chúng ta gặp ở trong Liêu Thành?” Du Thần nhíu mày nói.
“Đúng là nàng ta!” Thiên Dương đáp, ánh mắt nhìn Kiều Nguyên với vẻ tò mò về nàng. Bất chợt ánh mắt nàng hình như đang nhìn về phía mình khiến Thiên Dương có đôi chút ngạc nhiên.
Quý I: Nhân duyên tiền kiếp – nữ nhân ma cà rồng triều đại Đế Thanh Khang.
100 năm trước dưới triều đại nhà Cổ.
Tại cuộc thi tuyển chọn thái tử phi cho thái tử Cổ Thiên Dương – con trai thứ tư của hoàng đế Cổ Trạch lúc bấy giờ.
Có biết bao nhiêu nữ nhân có nhan sắc xinh đẹp nổi bật trong kinh thành đến từ các gia tộc quyền quý uy lực trong giới ma cà rồng từ khắp nơi, đến đây để tham gia ứng tuyển.
“Lần này ta nhất định phải lấy được lòng của thái tử. Ta là con gái của tướng quân thống lĩnh quân vệ thần, cháu gái của hoàng hậu Từ Nhã. Đương nhiên ta sẽ rất có lợi thế rồi còn gì, chắc không có ai đẹp bằng ta đâu vì ta bẩm sinh xinh đẹp quyền quý mà.” Tiểu Thư Từ Lam lên giọng nói đầy kênh kiệu.
“Cho dù ngươi là con gái tướng quân, đẹp thùy mị nết na cũng không sánh bằng mỹ nữ của gia tộc Bách Thảo – Bách Thảo Kiều Nguyên, nữ nhân vốn được ca tụng có nhan sắc sắc nước hương trời, đẹp nhất trong giới ma cà rồng.” Mọi tiểu thư bắt đầu lên tiếng xôn xao khi bàn về chủ đề này.
“Cho dù có đẹp đi chăng nữa phải xem thái tử chọn ai, có vượt qua được cuộc thi hay không? Ta nghe nói thái tử vốn rất sắc lạnh, hiếm khi ra ngoài tiếp xúc với quan lại trong triều, cũng ít ai thấy được mặt của thái tử lắm.”
Từ Lam cảm thấy vô cùng khó chịu và bực tức khi nhắc đến cái “Bách Thảo Kiều Nguyên”, nàng ta càu nhàu thầm trong miệng: “Lúc nào cũng là cô ta… Để xem tài năng của cô ta tới đâu. Dung nhan sắc nước hương trời có mà viên ngọc bám đầy rêu xanh thì có.”
Chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng Liêu Thành, từ bên trong kiệu bước xuống, một mỹ nhân mặc bộ y phục bằng lụa mỏng tang với tông màu đỏ trắng đơn giản, không làm tóc cầu kì chỉ thỏa ra mái tóc đen suông dài thướt tha với cái kẹp hoa nhỏ gắn trên đầu. Để mặt mộc, vốn dĩ ma cà rồng không cần trang điểm vẫn có nét đẹp tự nhiên. Và nàng chính là Bách Thảo Kiều Nguyên…
Quân lính canh gác vừa nhìn thấy Kiều Nguyên phải há hốc mồm nhìn một cách mê mẩn, ánh mắt đó làm say động lòng người.
“Tiểu thư bước xuống từ từ thôi!” Nô tì Tuyết Cẩm nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều Nguyên để nàng bước xuống.
“Có vẻ như ta đến muộn, các tiểu thư của các hành chủ đều có mặt hết rồi. Chúng ta vào thôi!” Kiều Nguyên nói giọng đầy thanh thoát, khẽ mỉm cười với khí chất ngời ngợi bước đi vào bên trong Liêu Thành.
“Đáng lẽ ngươi không nên cản ta mới phải! Ngươi đấy, Du Thần… Ta thật sự không muốn…”
“Bộp”
“A…” Kiều Nguyên kêu lên không giữ được thăng bằng mà lao người ra sau khi bị một nam nhân đi đứng không để ý trước sau va phải ngay trước mặt nàng.
Bằng sự phản xạ nhanh nhạy, chàng lao tới đưa tay vòng lấy eo Kiều Nguyên giữ lại, hai ánh mắt mang cảm xúc khác nhau nhìn nhau. Chàng vội buông nàng ra, nét mặt có chút bối rối khi thấy nhìn thẳng vào ánh mắt nâu lạnh của Kiều Nguyên, nhưng nhanh chóng trở về bình thường.
Tuyết Cẩm thấy vậy nên đi tới lên giọng nói: “Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Va phải tiểu thư Kiều Nguyên bọn ta như thế. Một người sắc nước thiên hương như thế này suýt bị ngươi làm cho vấy bẩn đấy.”
“Hỗn sượt, ngươi có biết đây là ai không hả? Đây là…”
“Du Thần!” Thiên Dương đưa tay ra cản lại khi Du Thần định lên tiếng nói, vẻ mặt của Du Thần trong khá tức giận khi bị một nô tì lớn giọng vênh váo như thế.
Thiên Dương liếc nhìn Kiều Nguyên rồi bước đi thẳng một mạch về phía trước, nét mặt vô cùng băng lãnh, Du Thần cũng đi theo cùng nhưng không quên để lại ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho nô tì của Kiều Nguyên.
Nàng khẽ nhìn nam nhân mặc bộ y phục màu đen từ trên xuống dưới với tóc cột một cách hờ hững, nữa còn lại xõa ra bay lòa xòa trong gió. Vừa rồi nàng có nhìn kĩ khuôn mặt đó, từng góc cạnh đều rất không góc chết, lạnh lùng và hoang dại.
Tuyết cẩm nhăn nhó nói đầy tức tối quay sang nhìn Kiều Nguyên nói: “Tên đó đụng trúng tiểu thư mà không một lời xin lỗi gì hết cả, cứ thế mà đi thôi. Còn tên tóc trắng kia nữa, vẻ mặt hung dữ như chằn lửa vậy. Mà tiểu thư có sao không ạ?”
“Ngươi nên ăn nói nhỏ nhẹ lại đi! không nên quát tháo nói lớn tên ta như vậy, không hay đâu. Cẩn thận cái miệng của mình!” Kiều Nguyên trầm giọng nói, khiến Tuyết Cẩm cúi gầm mặt xuống khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén chứa đầy gai nhọn của Kiều Nguyên.
“Vâng thưa tiểu thư!”
Nàng nhẹ nhàng bước đi với nét mặt đầy kiêu hãnh và lạnh băng thì chợt đứng khựng lại khi vừa nhấc một bước chân. Nàng cúi xuống nhặt lấy mảnh ngọc bội màu trắng đục, có khắc dòng chữ nhỏ và gắn sợ tua rua cùng màu, nàng thầm nói: “Cổ Thiên Dương? Không lẽ nam nhân đó…”
“Tại hạ đã nói với thái tử rồi, người đừng có đi lung tung nữa, mau quay về xem thử cuộc ứng tuyển thái tử phi như thế nào đi.”
Du Thần đi bên cạnh cằn nhằn khi đã phải cải trang thành binh lính đi ra khỏi sự Tây cung cùng với thái tử Thiên Dương.
Thiên Dương quay sang nhìn Du Thần trầm giọng nói: “Ta không thích tới xem những nữ nhân đó và không muốn ai trở thành phi tử của mình. Thái hậu ép ta lấy phi tử sớm trong khi ta còn trẻ chỉ để nâng cao quyền lực của mình thôi. Ngươi… nếu hiểu cho ta thì hãy giúp ta tìm hiểu việc triều chính đi.”
Nói rồi, Thiên Dương tiếp tục bước đi xem xung quanh nơi đây, chàng muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh khỏi chốn Liêu Thành đầy cạm bẫy này.
Du Thần hiểu thái tử muốn gì nên chỉ gật đầu tuân lệnh và đi theo.
“Du Thần, ta đấu tay đôi với ngươi tại rừng hoa mận. Vì ngươi là một trong những ma cà rồng mạnh ta từng gặp và cũng có điều đặc biệt trong số ma cà rồng không có, mái tóc trắng đầy ma mị, cùng với sự quyết đoán siêu việt.” Thiên Dương nói giọng đều đều, đưa ra lời thách đấu với trung thần của mình.
Nghe thái tử Thiên Dương nói vậy Du Thần liền đứng trước mặt chàng, khoanh tay cúi đầu kính cẩn nói: “Tại hạ không dám, đối với thái tử thì người là ma cà rồng mạnh nhất kinh thành ai cũng biết đến.”
“Điều đó mới đáng sợ đối với ta… Chẳng phải ngươi là đồng môn thân thiết với ta từ lúc nhỏ cho tới lúc trưởng thành sao?” Thiên Dương nói giọng trầm thấp, khẽ đặt tay lên vai Du Thần vỗ nhẹ, nhếch môi cười.
…
Tại lãnh cung, nơi tổ chức thi tuyển.
Kiều Nguyên bước vào trong sự ngắm nhìn mê mẩn của các cung nữ và thái giám, nhưng ở đó biết bao nhiêu ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho nàng. Nàng đi tới đứng vào hàng để chuẩn bị đưa vào bên trong lãnh cung kiểm tra thân thể.
Những lời bàn tán xì xào bắt đầu nổi lên như bầy ong vỡ tổ vậy.
“Bách Thảo Kiều Nguyên tới rồi kìa, công nhận nàng ta xinh đẹp như viên ngọc sáng vậy, đúng như lời đồn đại”
“Để mặt mộc không trang điểm cũng đẹp lấn át tất cả chúng ta rồi còn gì?”
“Chắc chúng ta chỉ làm nền cho nàng ta thôi! Kiểu này Từ Lam không có cửa rồi.”
“Các người có im lặng hết không ồn ào quá rồi đấy, Bách Thảo Kiều Nguyên là thứ gì so với ta chứ? Chưa thi sao biết được ai có nổi bật hơn hơn ai… Từ Lam ta đây là con gái tướng quân Từ Diệt lừng lẫy khắp thành đô đây, ai dám vượt mặt ta.” Tự Lam cương giọng nói lớn khi bị nhắc đến tên, ánh mắt liếc nhìn Kiều Nguyên như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Kiều Nguyên chẳng bận tâm, bình thản thở nhẹ một cái nhưng không quên in hằn câu nói cùng với ánh mắt lẫn khuôn mặt của Tự Huệ vào trong đầu với ánh mắt nâu sắc lạnh.
“Xin mời các tiểu thư hành chủ vào bên trong lãnh cung để kiểm tra thân thể”
Công Công nói lớn rồi cùng các tiểu thư đi vào bên trong một căn phòng lớn.
Ai nấy đều phải cởi y phục của mình chỉ còn bộ xiêm y trắng mỏng manh trên người. Những cung nữ tới kiểm tra từng người một. Kiều Nguyên đứng yên để cho cung nữ xem, ai cũng phải để ý tới nàng và phải công nhận nàng có xương quai xanh đẹp mà không phải nữ nhân nào cũng có, làn da trắng không tì vết. Nét mặt nàng vẫn giữ thần thái ma mị và bình thản của mình.
“Mọi người nhìn thấy rồi đấy, các tiểu thư ở đây đều công những tuyệt sắc giai nhân của các gia tộc ma cà rồng. Trong cung có nguyên tác ở trong cung, không tránh khỏi sự bất mãn và bực tức. Sau khi thẩm định xong các tiểu thư sẽ đến chính điện để thể hiện tài năng của mình. Tiếp theo học các lễ nghi, nữ tắc, học các điệu múa cung đình với tư thái yểu điệu thướt tha.” Công công nói sơ qua về cuộc ứng tuyển lần này.
“Á”
“Ngươi dám dẫm chân ta… nồ tì chết tiệt…” Từ Lam quát lớn với nét mặt giận dữ khi một cung nữ vô tình dẫm trúng chân, khiến nàng ta nổi cáu lên đẩy cung nữ đó ngã phịch xuống sàn.
Cung nữ đó vội bò lại quỳ dưới chân cầu xin: “Xin tha cho tiểu nữ… Tiểu nữ không có cố ý đâu ạ…”
“Ta là con gái của tướng quân Từ Diệt, cháu gái của hoàng hậu đấy. Các người xem bổn tiểu thư ta không ra gì sao?” Từ Lam cáu gắt, với ánh mắt hằn lên hai ngọn lửa giận dữ.
“Thì ra là thiên kim của tướng quân Từ Diệt đại nhân, đã thất lễ rồi! Vậy thì xử cũng nữ đó đi, đưa ra ngoài đánh hai mươi roi bạc cho ta.” Công công lên tiếng đáp.
“Xin tha cho tiểu nữ…” Cung nữ đó bị lôi đi.
Từ Lam vênh mặt đầy kiêu kỳ, ánh mắt liết nhìn những tiểu thư ở đây.
“Thật kênh kiệu!” Kiều Nguyên nói thầm, ánh mắt nhìn nàng ta vô cảm xúc, nhanh chóng mặc y phục vào người.
“Thái hậu, hoàng hậu nương nương giá đáo!”
Tất cả mọi người đều hành lễ khi thấy Thái hậu và hoàng hậu từ ngoài bước vào. Hai người đều đi xem một lượt những tiểu thư của các hành chủ ở đây để coi như thế nào, có ai vừa mắt hay không.
“Ắt hẳn Ngôn công công cũng đã nói rõ cho các ngươi biết, một khi tham gia ứng tuyển để chọn ra người xứng đáng trở thành thái tử phi thì buộc phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của hậu cung. Biết quy củ, hiểu lễ nghi, đẹp người đẹp nết thì mới có thể ở đây.”
Thái hậu nói nhẹ nhàng, khẽ mỉm cười tinh tế thể hiện sự quyền uy của mình rồi đi tới ghế ngồi.
Còn hoàng hậu đi một lượt chợt dừng lại chỗ Kiều Nguyên nhìn nàng với ánh mắt sắc lẽm hỏi: “Ngươi tên gì?”
Kiều Nguyên khẽ cúi nhẹ đầu, trầm tĩnh đáp: “Tiểu nữ là Bách Thảo Kiều Nguyên bái kiến hoàng hậu nương nương!”
Hoàng hậu khẽ cười nhếch môi lên giọng nói: “Bách Thảo Kiều Nguyên – con gái gia tộc Bách Thảo, đô đốc tướng quân Bách Thảo Kiệt. Quả thực nhìn ngươi xinh đẹp rung động lòng người, không phải hạng thường, không hổ danh được kinh thành ca tụng quốc sắc thiên hương. Thế nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự cố chấp sắc bén vốn không phải thái tử thích mặc dù mắt của ngươi rất đẹp, ta nghĩ thái tử thích những cô gái mềm mỏng, dịu nhẹ và thơ dại hơn.”
Nói rồi hoàng hậu đi tới ghế ngồi bên cạnh thái hậu với vẻ uy nghiêm.
Kiều Nguyên chỉ biết đưa mắt nhìn hoàng hậu với vẻ đầy ẩn ý khi nghe hoàng hậu nói như vậy, nàng đoán dường như nàng lọt vào tầm ngắm của hoàng hậu.
“Tối nay sẽ có yến tiệc ở đại điện, ta muốn các ngươi thể hiện khả ca múa hội họa của mình trước mặt hoàng thượng, thái tử cũng như các quan lại trong hoàng cung. Người được ném hoa nhiều nhất cũng như được thái tử trao hoa sẽ được được đặt cách cho qua vòng thi đầu tiên. Chỉ còn vài canh giờ để các ngươi chuẩn bị, ta hy vọng các ngươi sẽ làm tốt. Giải tán.”
Thái hậu nói một cách điềm đạm về phần ứng tuyển đầu tiên, rồi cầm lấy tách trà uống vài ngụm.
Tất cả tiểu thư đều hành lễ rồi quay người rời khỏi đây, ai nấy đều về phòng của mình được sắp xếp sẵn để chuẩn bị cho yến tiệc tối nay. Kiều Nguyên thấy còn sớm chưa muốn về phòng nên đi dạo sẵn tiện tham quan xung quanh Liêu Thành có gì.
Đang đi, Từ Lam đi phía sau nàng nảy sinh lòng ganh ghét, vốn dĩ nàng ta với nàng từng là đồng môn ở Quốc Tự Học. Nàng ta ganh tị với nhan sắc của Kiều Nguyên, đến cả thành tích học tập thi cử đều đứng đầu, đến nổi cái danh mỹ nhân cũng thuộc về nàng nên nàng ta rất ghét… cực kì ghét nàng.
“Lần này ta muốn ngươi phải có vết thẹo trên mặt để xem ai còn có thể ngắm ngươi Bách Thảo Kiều Nguyên. Cây trâm bạc tẩm độc này sẽ giúp ngươi đẹp thêm thôi, ma cà rồng vốn dĩ sợ bạc mà, vì nó làm vết thương lâu lành, lại còn thêm độc nữa thì e là…” Dứt lời Từ Lam phi trâm cài thẳng về phía Kiều Nguyên.
Tưởng chừng đắt ý thì Kiều Nguyên đưa tay chụp lấy quay phắt lại phi thẳng về phía Từ Lam, mũi nhọn trâm cài sượt qua da mặt nàng ta, vài giọt máu đỏ chảy dọc xuống.
“Á… Mặt của ta… mặt của ta… Ngươi… Kiều Nguyên…” Từ Làm hét toáng lên, đưa ay ôm lấy mặt mình hoảng hốt, trợn mắt nhìn Kiều Nguyên.
Nàng bình thản đi lại gần, nhếch môi cười khinh, đưa tay vuốt lấy bờ má nàng ta nhưng nàng ta né ra, nàng thu tay lại, hạ thấp tông giọng nói:
“Là một ma cà rồng đội lốt người, sao lại phản xạ kém vậy? Cái này gậy ông đập lưng ông đấy. Đã học ở Quốc Tự Học bao nhiêu năm ngươi vẫn kém cỏi như thế sao?”
Nói rồi, Kiều Nguyên tắt ngay nụ cười trở mặt lạnh giá quay người bình thản bước đi. Để lại phía sau sự tức giận dâng trào tột đỉnh của Từ Lam: “Ngươi hãy chờ đó, Bách Thảo Kiều Nguyên, ta sẽ không để yên cho người đâu. Ta không được làm thái tử phi thì ngươi cũng không được.”
Tại rừng hoa mận cách Liêu Thành vài dặm.
“Công nhận hoa mận trắng ở đây nở đẹp thật đấy, giống như rừng hoa mận ở Quốc Tự Học vậy. Mùi hương hoa này thơm thật.” Kiều Nguyên nhẹ giọng nói, khẽ nở nụ cười tươi đưa tay đón lấy những cánh hoa mận đang bay trong gió.
“Tiểu thư có khát không hay để nô tì đi đi lấy rượu huyết cho tiểu thư nhé!”
Kiều Nguyên im lặng không nói gì chỉ gật đầu đáp. Tuyết Cẩm nhanh chóng rời đi.
Trong khi ở phía xa kia, đang diễn ra cuộc đấu kiếm qua lại giữa Thiên Dương và Du Thần. Hai người cứ thế đánh qua lại với nhau, không ai nhường ai.
Bằng sự nhạy bén của mình, Thiên Dương đã nhanh tay hất bay thanh kiếm của Du Thần lao thẳng đi dính ngay trên tán cây hoa mận, khiến tán cây rung lên làm rụng cánh hoa thật nhiều đúng ngay chỗ Kiều Nguyên đang đứng.
Thiên Dương và Du Thần ngạc nhiên khi nhìn thấy một nữ nhân đang đứng dưới tán cây hoa mận đó trong cơn mưa cánh hoa rơi. Vẻ đẹp của nàng hòa vào khung cảnh thảo huyền mộng mị nơi đây.
“Sao đột nhiên hoa rơi nhiều thế? Đẹp quá đi!” Nàng khẽ cười đưa tay đón lấy những cánh hoa, thật sự nàng rất thích loài hoa này.
Kiều Nguyên lại tiếp tục bước đi, lấy miếng ngọc bội trắng trong người đưa ra trước mặt xem ngẫm nghĩ: “Không lẽ nam nhân đỡ ta lúc đấy là thái tử sao? Không thể nào… Nếu như được gặp thái tử thì tốt quá rồi còn gì… Nhưng nếu vậy tại sao lại mặc y phục cấm vệ thần… chắc nhầm thôi! Nghe nói thái tử rất là một người rất ít tiếp xúc bên ngoài, lạnh lùng kín tiếng…”
“Hình như là nữ nhân mà chúng ta gặp ở trong Liêu Thành?” Du Thần nhíu mày nói.
“Đúng là nàng ta!” Thiên Dương đáp, ánh mắt nhìn Kiều Nguyên với vẻ tò mò về nàng. Bất chợt ánh mắt nàng hình như đang nhìn về phía mình khiến Thiên Dương có đôi chút ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.