Chương 6
An Viên
05/01/2019
CỐ NHÂN! (by: An Viên)
Quý I: nhân duyên tiền kiếp – nữ nhân ma cà rồng triều đại Thanh Đế Khang.
Kiều Nguyên đứng đó nhìn nam nhân mặc bộ y phục màu đen đã gặp trong lúc va đụng ở Liêu Thành, nàng thôi không nhìn nữa quay người nhấc chân bước đi thì bất chợt Du Thần từ trên tán cây hoa mận đáp xuống đứng ngay trước mặt nàng, làm nàng có chút giật mình.
Du Thần bình thản giật lấy miếng ngọc bội trong tay của nàng nói: “Thì ra nó ở trong tay ngươi.”
Kiều Nguyên nhíu mày thắc mắc nhìn Du Thần lên tiếng: “Không lẽ ngươi chính là…”
“Ngươi nhanh hơn ta đấy Du Thần, đi thôi!” Thiên Dương đi từ phía sau Kiều Nguyên đi tới, lấy lại miếng ngọc bội của mình từ tay Du Thần, đi thẳng về phía trước. Du Thần cũng đi theo cùng.
Kiều Nguyên chỉ biết nhìn nam nhân với ánh mắt đen huyền thu hút đó cảm giác tò mò về nam nhân này, không biết tên đó là ai, còn tên tóc trắng kia nếu nàng đoán không nhầm thì là con trai của gia tộc Du Mộc… Nàng thôi không nhìn nữa dù sao cũng nên quay về thôi, yến tiệc cũng sắp diễn ra rồi.
Nàng đi cùng đường với Thiên Dương và Du Thần, đi cách họ chừng một đoạn khá ngắn, nàng chẳng bận tâm để ý đến họ làm gì cứ vừa đi vừa ngắm hoa mận trắng rơi.
“Bộp”
Bất ngờ, Thiên Dương dừng lại quay người định nói gì đó với Kiều Nguyên, thì nàng vô tình đâm đầu vào ngực của chàng, khiến cả hai vô cùng ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn nhau.
Nhịp tim nàn bỗng chốc đập loạn nhịp nhưng nhanh chóng trở về bình thường. Cả hai cảm thấy có chút lúng, Thiên Dương thấy vậy vội lên tiếng:
“Nếu như không phiền, sẵn tiện cũng tình cờ gặp nhau… Ta định hỏi ngươi tên gì, đến từ đâu.”
“Thái tử hôm nay bị sao thế, có phải lần đầu chạm mặt nữ nhân nên bị liệu không?” Du Thần ngơ ra hỏi khi thấy thái độ khác lạ, vẻ lạnh lùng phút chốc bay đi đâu mất.
Thiên Dương dùng khửu tay dộng vào tay của Du Thần một cái, nhíu mày nhìn Du Thần làm Du Thần đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chàng. Thật ra mà nói, ý định của chàng không phải nói như thế, mà chàng định rủ nàng đi tản bộ tới lầu Phượng Ngọc gần đây để uống rượu, dù sao vừa mới đấu kiếm xong cũng thấy khát nhưng cuối cùng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nghe câu nói đó của Thế Dương làm Kiều Nguyên cảm thấy hơi ngạc nhiên và có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp: “Ta là Bách Thảo Kiều Nguyên, con gái của gia tộc Bách Thảo.”
“Bách Thảo Kiều Nguyên? Hình như nghe tên quen quen, có phải ngươi đã từng học ở Quốc Tự Học?” Du Thần thắc mắc hỏi.
Kiều Nguyên gật đầu đáp, khẽ mỉm cười một cách gượng gạo, đưa tay vén lấy lọn tóc lòa xòa trước mặt lên mép tai. Thiên Dương đưa tay lên lấy cành cây khô dính trên tóc của nàng hất đi làm nàng có chút e dè.
“Nếu như ngươi không thấy phiền, đi tản bộ tới lầu Phượng Ngọc cùng với bọn ta được chứ? Đó là ý của chủ nhân ta định nói với ngươi. Tại hạ nói đúng không?” Du Thần nói giọng đùa, nhếch môi cười nhìn Thiên Dương.
“Ngươi lại nhanh hơn ta nữa rồi đấy Du Thần!” Thiên Dương trầm giọng đáp, khẽ mỉm cười hiếm có, một nụ cười tích tắt trong vài giây.
“Thứ lỗi cho ta, giờ ta phải quay lại Lưu Thành chuẩn bị cho yến tiệc đêm nay. Hẹn một ngày không xa gặp lại!” Kiều Nguyên nói giọng dịu nhẹ rồi nhanh chóng chạy đi một mạch vì giờ không còn phải là lúc nàng dạo chơi ngắm cảnh nữa.
“Nàng ta đi mất rồi thái tử!” Du Thần lên tiếng.
Thiên Dương không phản ứng gì, cảm nhận mùi hương hoa tường vi thoáng qua khi nàng chạy đi và vô tình đánh rơi cái cài tóc. Chàng cúi xuống nhặt lấy nhìn nó với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó khó tả.
“Phải công nhận nàng ta quá đỗi xinh đẹp, ánh mắt khiến người khác nhìn vào say đắm nhưng xoáy sâu bên trong chứa đựng một sự gai góc gì đó.” Du Thần nói giọng đều đều, ánh mắt sắc bén sau khi quan sát biểu hiện của Kiều Nguyên.
…
Tại đại điện, nơi diễn ra bữa yến tiệc linh đình, những bàn ăn được bày lên một cách thịnh soạn. Các quan lại trong triều đình đều có mặt đầy đủ ở đây để xem những màn thơ ca hội họa, múa của các tiểu thư đến từ các hành chủ tham gia ứng tuyển làm thái tử phi.
“Hôm nay nhất định ta phải giành được nhiều hoa từ các quan trong triều… và được hoa từ thái tử… Nhất định ta sẽ là người tỏa sáng nhất đêm nay… Các ngươi khôn hồ thì mau rút lui đi là vừa… Ta đây vốn dĩ đã múa đẹp từ lúc ở Quốc Tự Học rồi…” Từ Lam vênh mặt lên nói giọng đầy tự kiêu, ra vẻ ta đây, ánh mắt liếc nhìn tam phương tứ hướng ở trong căn phòng tắm chung của các tiểu thư ở đây, nơi trang điểm và thay y phục.
Nghe Từ Lam nói vậy, ai nấy đều tỏ ra khó ưa với những câu từ nói ra từ Từ Lam, họ nói móc lại:
“Có vẻ như tiểu thư như ngươi có hơi tự kiêu quá rồi đấy?”
“Người nên biết ở đây còn có đối thủ đáng gờm hơn ngươi đấy, chưa chắc gì ngươi đã thắng và được thái tử chú ý nữa…”
“Bách Thảo Kiều Nguyên kia… ngươi và cả bọn ta cần phải vượt qua đấy.”
“Đẹp chưa chắc múa hay, sợ rằng chẳng có tài năng gì… Các ngươi không nghe hoàng hậu nói gì sao? Nàng ta tuy đẹp nhưng ánh mắt quá sắc sảo như dao chứa sự cố chấp thái tử không thích, chỉ thích những người dịu nhẹ và yếu đuối, đơn thuần trong sáng đấy.”
Nghe nhắc tới tên mình, Kiều Nguyên không quan tâm, cầm lấy khăn mỏng hất nước lên người mình vuốt nhẹ xương quai xanh của mình, cầm lấy lọ đựng tinh dầu hoa tường vi nhỏ vài giọt vào trong nước. Nàng đang ngồi ngẩng đầu trong chiếc bồn tắm bằng gỗ để làm sạch cơ thể, khẽ nhắm mắt lại thư giãn để thoải mái hơn.
Từ Lam liếc mắt nhìn qua tấm màn che chắn chỗ tắm của Kiều Nguyên nảy sinh ý định trong đầu. Nhìn thấy bộ y phục của Kiều Nguyên treo trên giá để mặc chuẩn bị trong yến tiệc, nàng ta nhẹ bước đi tới lấy đi rồi vẫy tay gọi các tiểu thư kia lại thì thầm thủ thỉ:
“Các ngươi nghe ta nói đây, các ngươi có muốn nàng ta không xuất hiện bữa tiệc không? Chẳng phải các ngươi nói nàng ta đẹp sắc nước hương trời dễ được sự chú ý của mọi người với thái tử sao?”
Họ chần chừ nhìn nhau một lúc rồi nói: “vậy ngươi định làm gì?”
Từ Lam nhếch môi cười nói: “Đi ra ngoài hết, nhốt nàng ta ở đây không cho ra ngoài. Và ta sẽ cho người gọi những tên sát thủ ma cà rồng giỏi nhất trong phủ của gia tộc tới, lấy đi trinh tiết của nàng ta… để nàng ta không có tư cách tham gia ứng tuyển… các ngươi thấy thế nào…”
Ai nấy đều nhìn nhau gật đầu đồng ý, rồi sau đó nhanh chóng thay y phục đi ra khỏi phòng chốt cửa lại một cách âm thầm.
Từ Lam nhoẻn miệng cười đắc ý: “Để xem lần này ngươi có thoát khỏi đây không, Bách Thảo Kiều Nguyên… ngươi làm mặt ta có vết thẹo cũng may có thuốc bôi nếu không nhan sắc ta bị ngươi phá nát rồi… Lần này ta sẽ trả lại cho ngươi…”
Kiều Nguyên vẫn bình thản ung dung ngâm mình trong bồn tắm, thì chợt nàng cảm thấy lạ không nghe lấy một tiếng nói chuyện gì ở ngoài, cảm giác như có người đang bước tới gần đây.
Bất chợt tấm rèm bị xé nát, Kiều Nguyên hoảng hốt giật lấy chiếc áo rộng choàng vào, đôi đồng tử giãn rộng nhìn ba tên mặc bộ đồ đen với ánh mắt như muốn chiếm đoạt lấy con mồi vậy. Kiều Nguyên lên tiếng đáp: “Các ngươi là ai? Sao dám xông vào đây?”
“Đây chẳng phải nàng Bách Thảo Kiều Nguyên đấy sao?”
“Công nhận nhìn nàng ta đẹp như lời đồn đại? Đúng là hàng hiếm của gia tộc Bách Thảo đây mà.”
“Không ngờ tiểu thư lại cho chúng ta thưởng thức một con mồi ngon đến vậy đấy. Còn chần chừ gì nữa.”
Dứt lời những tên đó nở nụ cười nham nhở đầy thèm muốn lao tới Kiều Nguyên, làm nàng chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nàng đã nhanh chóng bay ra khỏi bồn tắm chạy ra mở cửa, nhưng không được vì đã bị đóng chặt lại.
“Nàng không thể thoát được tay bọn ta đâu, chi bằng ở yên đây chiều bọn ta đi” Bọn chúng nói cười phá lên.
Lúc này nàng chợt đứng yên giữ bình tĩnh hết sức có thể với ánh mắt chuyển sang màu đỏ đầy ma mãnh, làn tóc suông dài bị tuột sợi dây thỏa dài ra đầy ma mị. Nàng bình thản nhếch môi cười nhẹ nhàng nói: “Các ngươi muốn được thưởng thức ta, không dễ như vậy đâu”
Dứt lời nàng liều một phen lao tới tấn công bọn chúng, nếu không làm vậy nàng sẽ bị bọn chúng lại nhục mất. Cho dù có mất mạng thì nàng cũng phải giữ thể diện cho gia tộc Bách Thảo, để không chịu mang tiếng nói này nọ.
Thế là Kiều Nguyên cứ như thế đánh trả, né tránh những đòn tấn công của chúng. Căn phòng trở nên náo loạn, đồ đạt bị đạp đổ tứ tung. Một tên ở phía sau nàng chuẩn bị dùng móng tay nhọn hoắc đâm vào lưng nàng… Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã kịp né tránh nhưng cũng không tránh khỏi vết cào ở sau lưng làm rách áo nàng vài đường.
Một tên lao tới kéo phần áo nàng xuống bị lệch qua một bên làm lộ bờ vai trắng nõn cùng đôi gò bồng vô cùng thu hút, khiến bọn chúng không nào cưỡng lại mà tấn công nàng liên tục dồn nàng về một góc tường.
Như nhìn thấy một điểm sáng ở phía cửa sổ, ngay lập tức nàng bay vụt qua ô cửa sổ đó chạy đi thục mạng, bọn chúng Ráo riết đuổi theo nàng. Nàng chạy nhanh trên nóc nhà… bọn chúng đuổi theo sau…
“Không thể cứ chạy như thế này được, phải tìm chỗ chốn thôi!” Kiều Nguyền vừa nói vừa phả ra hỏi thở gấp gáp.
Nàng nhanh chóng đáp xuống dưới đất chạy nhanh vào bên trong một dãy phòng mà không biết rằng nàng đã chạy đến Tây cung – nơi ở của thái tử Cổ Thiên Dương.
Nàng đẩy cửa đại một gian phòng nào đó không biết chạy vào, chợt nàng đứng đơ người khi nhìn thấy người nam nhân mình gặp lúc sáng đang đứng thay y phục.
Thiên Dương có đôi chút giật mình, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Kiều Nguyên, miệng thốt lên: “Kiều Nguyên, ngươi… sao lại vào cung của ta…?”
Kiều Nguyên lúng túng, bối rối đưa mắt nhìn xung quanh không biết nói gì. Nhìn thấy bộ dạng chỉ mặc bộ xiêm y mà còn bị rách vài mảnh, tóc xõa dài lè phè, Thiên Dương đoán đã có chuyện xảy ra với nàng rồi.
“Mau lục soát tìm nàng ta mau lên, xảy lý nàng ta nếu không chúng ta sẽ bị tiểu thư trừng phạt đấy.” Tiếng nói thất thanh của bọn sát thủ ma cà rồng.
Thiên Dương đưa mắt nhìn ra ngoài rồi nhìn nàng với vẻ thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, cũng khá là bất ngờ khi nàng lại chạy trốn ngay tới đây.
Kiều Nguyên lắp bắp lên tiếng: “Là bọn sát thủ ma cà rồng muốn chiếm đoạt ta, có kẻ không muốn cho ta tới yến tiệc đêm nay tại đại điện… xin hãy giúp ta, mình ta không thể đấu lại bọn chúng…”
Nét mặt Thiên Dương trở nên lạnh lùng, bình thản đáp lại: “Tại sao ta phải giúp ngươi? Giúp một tiểu thư của gia tộc Bách Thảo tham gia ứng tuyển thái tử phi thì ta được gì đây, lỡ như bọn chúng mạnh hơn ta thì sao đây?”
Nghe Thiên Dương nói vậy có chút ậm ực và hụt hẫng, ánh mắt nàng như rươm rướm nước mắt nhìn chàng nghẹn giọng nói:
“Xin hãy giúp ta một lần đi, ơn này ngươi giúp ta nhất định sẽ không quên đâu. Xin ngươi đấy!”
“Sẽ không quên ơn ta sao?” Thiên Dương nói nhếch môi cười nhạt.
“Chỉ cần ta có thể làm được, thì làm gì cũng được.”
Thiên Dương nhấc chân tiến sát lại Kiều Nguyên, cúi thấp xuống ghé sát mặt nàng cong môi cười khiến nàng như đứng hình, nhưng không đưa mắt nhìn chàng.
Thiên Dương trầm giọng nói nhỏ đủ để nàng nghe: “Ngươi có biết sẽ đưa ra yêu cầu gì không?”
Dứt lời, ngay lập tức Thiên Dương bế sốc Kiều Nguyên lên làm nàng vô cùng ngạc nhiên, đi tới giường ngồi đó, khẽ đưa tay kéo lấy phần áo xuống để lộ nguyên tấm lưng trắng không tì vết, chàng vuốt gọn tóc nàng ra phía trước. Đúng lúc bọn chúng đạp cửa xông vào đưa mắt nhìn phía sau nam nhân đang ôm lấy một nữ nhân rất thân thiết.
Nghe thấy tiếng động, Thiên Dương đứng dậy quay người bước vài bước nhìn bọn chúng với ánh mắt lạnh tanh, chợt nở nụ cười rồi nói: “Đúng là khiến người khác hoảng sợ vô cùng mà” rồi sau đó tắt ngay nụ cười ngay tức khắc.
Những tên sát thủ đó chỉ nhìn thấy bóng lưng trần của một nữ nhân không mặc y phục đang ngồi đó.
Kiều Nguyên ngồi bất động đó, đưa tay đặt lên ngực mình để giữ bình tĩnh nhưng không quay người lại.
“Hình như các ngươi vào không đúng chỗ rồi, ở đấy không có người các ngươi đang kiếm đâu. Nếu như không muốn chết thì mau biến đi ngay lập tức cho ta.” Thiên Dương gằn giọng với nét mặt vô cùng lãnh khốc pha sự giận dữ.
Bọn chúng đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng nhìn thấy thanh gươm bạc để trên kệ có khắc dòng chữ “Cổ Thiên Dương”, ngay lập tức rời khỏi đây. Nhưng không may cho bọn chúng, Du Thần xuất hiện vung kiếm bạc chém một loạt khiến cả bốn tên ngã gục xuống với vũng máu bê bết dưới sàn.
“Hey ya, ngươi lúc nào cũng nhanh hơn ta hết đấy. Bọn chúng kiểu này không thoát chết được rồi!” Thiên Dương nói giọng đều đều, chợt cười khi thấy Du Thần xuất hiện, ánh mắt nhìn những tên nằm la liệt dưới sàn khi lãnh nhát kiếm xuất thần của Du Thần.
“Mau đem bọn chúng ra hỏa thiêu đi… Người không sao đấy chứ, thật là… Nữ nhân kia là… Người…”
Du Thần nói chợt ngạc nhiên khi thấy có một nữ nhân đang ngồi ở trong kia.
Thiên Dương đi tới vỗ nhẹ vai Du Thần, lên tông giọng nói: “Ta sẽ không bao giờ bị mấy tên sát thủ này hạ gục được đâu. Chỉ là ta nghĩ cùng đồng loại với nhau nên tha cho chúng thôi… Còn nữ nhân kia thì… chắc ngươi cũng biết là ai thôi!”
Kiều Nguyên kéo áo lên thắt dây lại rồi đứng dậy đi lại chỗ Thiên Dương, Du Thần vô cùng ngạc khi nữ nhân đó chính là nàng.
“Là ngươi ư, Bách Thảo Kiều Nguyên. Ngươi làm gì ở trong Tây cung của thái tử vậy? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?” Du Thần thắc mắc hỏi.
“Thái Tử? Không lẽ…?” Kiều Nguyên thốt lên đầy bất ngờ khi nhận ra đây là Tây cung của thái tử… và người vừa rồi nàng cầu cứu lại là thái tử sao… Nàng ngơ ngác nhìn Thiên Dương lắp bắp nói: “Người chính là thái tử Cổ Thiên Dương?”
“Phải, chính là ta!” Thiên Dương trầm tĩnh đáp, nét mặt nghiêm túc.
“Đã đến giờ tới yến tiệc rồi, thái tử mau chuẩn bị đi. Hoàng Thượng, thái hậu với hoàng hậu cùng với các quan lại trong triều đình đều có mặt hết rồi. Đêm nay, các tiểu thư của các hành chủ sẽ thể hiện tài năng, thái tử xem thử nhắm được ai ưng ý không.” Du Thần nói giọng đều đều.
“Khoan đã chắc chưa đi được… Ngươi cũng tham ứng tuyển phải không? Chẳng lẽ ngươi định mặc như thế này đi sao?” Thế Dương nói, đưa mắt nhìn Kiều Nguyên từ trên xuống dưới khiến nàng đứng khép nép lại, đưa tay kéo áo che kín lại phần phía trước.
“Người đâu, mang cho ta bộ y phục nữ nhân vào đây.” Thiên Dương ra lệnh.
Ngay lập tức Ngôn công công từ ngoài vào, trên tay cầm một y phục được gặp lại gọn gàng màu trắng, cúi người trước một cách kính cẩn nói: “Đây là bộ y phục thái tử gọi mang tới, thần cũng đã chuẩn bị cho y phục cho người rồi.”
“Được rồi, lui đi. Du Thần, ngươi cũng ra lui luôn đi, ta thay y phục xong sẽ ra ngay.”
Du Thần gật đầu tuân lệnh rồi cùng Ngôn công công lui ra ngoài. Thiên Dương đưa bộ y phục cho Kiều Nguyên ôn nhu nói:
“Ngươi mau thay đi, nếu như không muốn bị gạch tên khỏi danh sách ứng tuyển… bên trong có phòng tư riêng, nên ngươi khỏi lo.”
Kiều Nguyên chần chừ có chút ngượng ngùng cầm lấy y phục nhẹ bước quay người đi vào trong căn phòng theo lời chỉ dẫn của Thiên Dương.
Thiên Dương chỉ biết lắc nhẹ đầu cười trừ, cũng thật khó tin khi nữ nhân gặp hai lần ở Liêu Thành lại chạy tới đây và cầu cứu trong khi bị truy đuổi… Đây có lẽ là một duyên mệnh chăng?... chàng thôi không nghĩ nữa, choàng áo màu xám tro vào rồi mang thắt vào, đeo miếng ngọc bội phía bên hông trái. Tóc búi gọn lại, cột dây lụa màu đen quanh trán để cố định lại. Trong chàng lúc này khác xa với hình tượng một nam nhân cột tóc hững hờ xõa dài ra với bộ y phục đen như một thư sinh với nét đẹp lãng tử phi giới tính, còn bây giờ ra dáng một thái tử uy nghiêm đỉnh đạc.
Sau khi chuẩn bị xong, Thiên Dương chợt thấy có vòng hoa độ đầu được đính kết bằng đá quý và ngọc trắng vô cùng tinh sảo, chàng thầm nói: “Chắc có lẽ Ngôn công công đem tới vừa rồi cùng với bộ y phục đó.”
Đúng lúc, Kiều Nguyên từ trong bước ra với vẻ có chút rụt rè, Thiên Dương ngoảnh lại như đứng hình khi nhìn thấy nàng. Quả thật mà nói, nàng thật sự đẹp “không lối thoát” trong bộ y phục màu trắng lông vũ, cùng với áo choàng bên ngoài mỏng manh.
Kiều Nguyên nhẹ giọng nói: “Tiểu nữ đa tạ thái tử đã giúp đỡ.”
Thiên Dương đi tới đội vòng hoa lên đầu Kiều Nguyên khiến nàng cảm thấy hơi ái ngại, mặt chợt đỏ lên.
“Y phục này cùng với vòng hoa đẹp khi chọn đúng người. Ta nghĩ nữ nhân nào cũng sẽ thích đội những vòng hoa này lên đầu để thể hiện vẻ đẹp của mình. Ngươi nợ ta đấy!” Thiên Dương nói rồi quay người đi ra khỏi đây, khẽ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên, có nữ nhân bước vào Tây cung của mình, cũng là lần đầu tiếp xúc với một nữ nhân có tính cách kì lạ như vậy, vừa e dè dịu dàng vừa có gì đó bí ẩn chưa bộc lộ hết, nhưng ánh mắt thật sự không biết nàng ta đang nghĩ gì.
Quý I: nhân duyên tiền kiếp – nữ nhân ma cà rồng triều đại Thanh Đế Khang.
Kiều Nguyên đứng đó nhìn nam nhân mặc bộ y phục màu đen đã gặp trong lúc va đụng ở Liêu Thành, nàng thôi không nhìn nữa quay người nhấc chân bước đi thì bất chợt Du Thần từ trên tán cây hoa mận đáp xuống đứng ngay trước mặt nàng, làm nàng có chút giật mình.
Du Thần bình thản giật lấy miếng ngọc bội trong tay của nàng nói: “Thì ra nó ở trong tay ngươi.”
Kiều Nguyên nhíu mày thắc mắc nhìn Du Thần lên tiếng: “Không lẽ ngươi chính là…”
“Ngươi nhanh hơn ta đấy Du Thần, đi thôi!” Thiên Dương đi từ phía sau Kiều Nguyên đi tới, lấy lại miếng ngọc bội của mình từ tay Du Thần, đi thẳng về phía trước. Du Thần cũng đi theo cùng.
Kiều Nguyên chỉ biết nhìn nam nhân với ánh mắt đen huyền thu hút đó cảm giác tò mò về nam nhân này, không biết tên đó là ai, còn tên tóc trắng kia nếu nàng đoán không nhầm thì là con trai của gia tộc Du Mộc… Nàng thôi không nhìn nữa dù sao cũng nên quay về thôi, yến tiệc cũng sắp diễn ra rồi.
Nàng đi cùng đường với Thiên Dương và Du Thần, đi cách họ chừng một đoạn khá ngắn, nàng chẳng bận tâm để ý đến họ làm gì cứ vừa đi vừa ngắm hoa mận trắng rơi.
“Bộp”
Bất ngờ, Thiên Dương dừng lại quay người định nói gì đó với Kiều Nguyên, thì nàng vô tình đâm đầu vào ngực của chàng, khiến cả hai vô cùng ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn nhau.
Nhịp tim nàn bỗng chốc đập loạn nhịp nhưng nhanh chóng trở về bình thường. Cả hai cảm thấy có chút lúng, Thiên Dương thấy vậy vội lên tiếng:
“Nếu như không phiền, sẵn tiện cũng tình cờ gặp nhau… Ta định hỏi ngươi tên gì, đến từ đâu.”
“Thái tử hôm nay bị sao thế, có phải lần đầu chạm mặt nữ nhân nên bị liệu không?” Du Thần ngơ ra hỏi khi thấy thái độ khác lạ, vẻ lạnh lùng phút chốc bay đi đâu mất.
Thiên Dương dùng khửu tay dộng vào tay của Du Thần một cái, nhíu mày nhìn Du Thần làm Du Thần đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chàng. Thật ra mà nói, ý định của chàng không phải nói như thế, mà chàng định rủ nàng đi tản bộ tới lầu Phượng Ngọc gần đây để uống rượu, dù sao vừa mới đấu kiếm xong cũng thấy khát nhưng cuối cùng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nghe câu nói đó của Thế Dương làm Kiều Nguyên cảm thấy hơi ngạc nhiên và có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp: “Ta là Bách Thảo Kiều Nguyên, con gái của gia tộc Bách Thảo.”
“Bách Thảo Kiều Nguyên? Hình như nghe tên quen quen, có phải ngươi đã từng học ở Quốc Tự Học?” Du Thần thắc mắc hỏi.
Kiều Nguyên gật đầu đáp, khẽ mỉm cười một cách gượng gạo, đưa tay vén lấy lọn tóc lòa xòa trước mặt lên mép tai. Thiên Dương đưa tay lên lấy cành cây khô dính trên tóc của nàng hất đi làm nàng có chút e dè.
“Nếu như ngươi không thấy phiền, đi tản bộ tới lầu Phượng Ngọc cùng với bọn ta được chứ? Đó là ý của chủ nhân ta định nói với ngươi. Tại hạ nói đúng không?” Du Thần nói giọng đùa, nhếch môi cười nhìn Thiên Dương.
“Ngươi lại nhanh hơn ta nữa rồi đấy Du Thần!” Thiên Dương trầm giọng đáp, khẽ mỉm cười hiếm có, một nụ cười tích tắt trong vài giây.
“Thứ lỗi cho ta, giờ ta phải quay lại Lưu Thành chuẩn bị cho yến tiệc đêm nay. Hẹn một ngày không xa gặp lại!” Kiều Nguyên nói giọng dịu nhẹ rồi nhanh chóng chạy đi một mạch vì giờ không còn phải là lúc nàng dạo chơi ngắm cảnh nữa.
“Nàng ta đi mất rồi thái tử!” Du Thần lên tiếng.
Thiên Dương không phản ứng gì, cảm nhận mùi hương hoa tường vi thoáng qua khi nàng chạy đi và vô tình đánh rơi cái cài tóc. Chàng cúi xuống nhặt lấy nhìn nó với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó khó tả.
“Phải công nhận nàng ta quá đỗi xinh đẹp, ánh mắt khiến người khác nhìn vào say đắm nhưng xoáy sâu bên trong chứa đựng một sự gai góc gì đó.” Du Thần nói giọng đều đều, ánh mắt sắc bén sau khi quan sát biểu hiện của Kiều Nguyên.
…
Tại đại điện, nơi diễn ra bữa yến tiệc linh đình, những bàn ăn được bày lên một cách thịnh soạn. Các quan lại trong triều đình đều có mặt đầy đủ ở đây để xem những màn thơ ca hội họa, múa của các tiểu thư đến từ các hành chủ tham gia ứng tuyển làm thái tử phi.
“Hôm nay nhất định ta phải giành được nhiều hoa từ các quan trong triều… và được hoa từ thái tử… Nhất định ta sẽ là người tỏa sáng nhất đêm nay… Các ngươi khôn hồ thì mau rút lui đi là vừa… Ta đây vốn dĩ đã múa đẹp từ lúc ở Quốc Tự Học rồi…” Từ Lam vênh mặt lên nói giọng đầy tự kiêu, ra vẻ ta đây, ánh mắt liếc nhìn tam phương tứ hướng ở trong căn phòng tắm chung của các tiểu thư ở đây, nơi trang điểm và thay y phục.
Nghe Từ Lam nói vậy, ai nấy đều tỏ ra khó ưa với những câu từ nói ra từ Từ Lam, họ nói móc lại:
“Có vẻ như tiểu thư như ngươi có hơi tự kiêu quá rồi đấy?”
“Người nên biết ở đây còn có đối thủ đáng gờm hơn ngươi đấy, chưa chắc gì ngươi đã thắng và được thái tử chú ý nữa…”
“Bách Thảo Kiều Nguyên kia… ngươi và cả bọn ta cần phải vượt qua đấy.”
“Đẹp chưa chắc múa hay, sợ rằng chẳng có tài năng gì… Các ngươi không nghe hoàng hậu nói gì sao? Nàng ta tuy đẹp nhưng ánh mắt quá sắc sảo như dao chứa sự cố chấp thái tử không thích, chỉ thích những người dịu nhẹ và yếu đuối, đơn thuần trong sáng đấy.”
Nghe nhắc tới tên mình, Kiều Nguyên không quan tâm, cầm lấy khăn mỏng hất nước lên người mình vuốt nhẹ xương quai xanh của mình, cầm lấy lọ đựng tinh dầu hoa tường vi nhỏ vài giọt vào trong nước. Nàng đang ngồi ngẩng đầu trong chiếc bồn tắm bằng gỗ để làm sạch cơ thể, khẽ nhắm mắt lại thư giãn để thoải mái hơn.
Từ Lam liếc mắt nhìn qua tấm màn che chắn chỗ tắm của Kiều Nguyên nảy sinh ý định trong đầu. Nhìn thấy bộ y phục của Kiều Nguyên treo trên giá để mặc chuẩn bị trong yến tiệc, nàng ta nhẹ bước đi tới lấy đi rồi vẫy tay gọi các tiểu thư kia lại thì thầm thủ thỉ:
“Các ngươi nghe ta nói đây, các ngươi có muốn nàng ta không xuất hiện bữa tiệc không? Chẳng phải các ngươi nói nàng ta đẹp sắc nước hương trời dễ được sự chú ý của mọi người với thái tử sao?”
Họ chần chừ nhìn nhau một lúc rồi nói: “vậy ngươi định làm gì?”
Từ Lam nhếch môi cười nói: “Đi ra ngoài hết, nhốt nàng ta ở đây không cho ra ngoài. Và ta sẽ cho người gọi những tên sát thủ ma cà rồng giỏi nhất trong phủ của gia tộc tới, lấy đi trinh tiết của nàng ta… để nàng ta không có tư cách tham gia ứng tuyển… các ngươi thấy thế nào…”
Ai nấy đều nhìn nhau gật đầu đồng ý, rồi sau đó nhanh chóng thay y phục đi ra khỏi phòng chốt cửa lại một cách âm thầm.
Từ Lam nhoẻn miệng cười đắc ý: “Để xem lần này ngươi có thoát khỏi đây không, Bách Thảo Kiều Nguyên… ngươi làm mặt ta có vết thẹo cũng may có thuốc bôi nếu không nhan sắc ta bị ngươi phá nát rồi… Lần này ta sẽ trả lại cho ngươi…”
Kiều Nguyên vẫn bình thản ung dung ngâm mình trong bồn tắm, thì chợt nàng cảm thấy lạ không nghe lấy một tiếng nói chuyện gì ở ngoài, cảm giác như có người đang bước tới gần đây.
Bất chợt tấm rèm bị xé nát, Kiều Nguyên hoảng hốt giật lấy chiếc áo rộng choàng vào, đôi đồng tử giãn rộng nhìn ba tên mặc bộ đồ đen với ánh mắt như muốn chiếm đoạt lấy con mồi vậy. Kiều Nguyên lên tiếng đáp: “Các ngươi là ai? Sao dám xông vào đây?”
“Đây chẳng phải nàng Bách Thảo Kiều Nguyên đấy sao?”
“Công nhận nhìn nàng ta đẹp như lời đồn đại? Đúng là hàng hiếm của gia tộc Bách Thảo đây mà.”
“Không ngờ tiểu thư lại cho chúng ta thưởng thức một con mồi ngon đến vậy đấy. Còn chần chừ gì nữa.”
Dứt lời những tên đó nở nụ cười nham nhở đầy thèm muốn lao tới Kiều Nguyên, làm nàng chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nàng đã nhanh chóng bay ra khỏi bồn tắm chạy ra mở cửa, nhưng không được vì đã bị đóng chặt lại.
“Nàng không thể thoát được tay bọn ta đâu, chi bằng ở yên đây chiều bọn ta đi” Bọn chúng nói cười phá lên.
Lúc này nàng chợt đứng yên giữ bình tĩnh hết sức có thể với ánh mắt chuyển sang màu đỏ đầy ma mãnh, làn tóc suông dài bị tuột sợi dây thỏa dài ra đầy ma mị. Nàng bình thản nhếch môi cười nhẹ nhàng nói: “Các ngươi muốn được thưởng thức ta, không dễ như vậy đâu”
Dứt lời nàng liều một phen lao tới tấn công bọn chúng, nếu không làm vậy nàng sẽ bị bọn chúng lại nhục mất. Cho dù có mất mạng thì nàng cũng phải giữ thể diện cho gia tộc Bách Thảo, để không chịu mang tiếng nói này nọ.
Thế là Kiều Nguyên cứ như thế đánh trả, né tránh những đòn tấn công của chúng. Căn phòng trở nên náo loạn, đồ đạt bị đạp đổ tứ tung. Một tên ở phía sau nàng chuẩn bị dùng móng tay nhọn hoắc đâm vào lưng nàng… Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã kịp né tránh nhưng cũng không tránh khỏi vết cào ở sau lưng làm rách áo nàng vài đường.
Một tên lao tới kéo phần áo nàng xuống bị lệch qua một bên làm lộ bờ vai trắng nõn cùng đôi gò bồng vô cùng thu hút, khiến bọn chúng không nào cưỡng lại mà tấn công nàng liên tục dồn nàng về một góc tường.
Như nhìn thấy một điểm sáng ở phía cửa sổ, ngay lập tức nàng bay vụt qua ô cửa sổ đó chạy đi thục mạng, bọn chúng Ráo riết đuổi theo nàng. Nàng chạy nhanh trên nóc nhà… bọn chúng đuổi theo sau…
“Không thể cứ chạy như thế này được, phải tìm chỗ chốn thôi!” Kiều Nguyền vừa nói vừa phả ra hỏi thở gấp gáp.
Nàng nhanh chóng đáp xuống dưới đất chạy nhanh vào bên trong một dãy phòng mà không biết rằng nàng đã chạy đến Tây cung – nơi ở của thái tử Cổ Thiên Dương.
Nàng đẩy cửa đại một gian phòng nào đó không biết chạy vào, chợt nàng đứng đơ người khi nhìn thấy người nam nhân mình gặp lúc sáng đang đứng thay y phục.
Thiên Dương có đôi chút giật mình, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Kiều Nguyên, miệng thốt lên: “Kiều Nguyên, ngươi… sao lại vào cung của ta…?”
Kiều Nguyên lúng túng, bối rối đưa mắt nhìn xung quanh không biết nói gì. Nhìn thấy bộ dạng chỉ mặc bộ xiêm y mà còn bị rách vài mảnh, tóc xõa dài lè phè, Thiên Dương đoán đã có chuyện xảy ra với nàng rồi.
“Mau lục soát tìm nàng ta mau lên, xảy lý nàng ta nếu không chúng ta sẽ bị tiểu thư trừng phạt đấy.” Tiếng nói thất thanh của bọn sát thủ ma cà rồng.
Thiên Dương đưa mắt nhìn ra ngoài rồi nhìn nàng với vẻ thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, cũng khá là bất ngờ khi nàng lại chạy trốn ngay tới đây.
Kiều Nguyên lắp bắp lên tiếng: “Là bọn sát thủ ma cà rồng muốn chiếm đoạt ta, có kẻ không muốn cho ta tới yến tiệc đêm nay tại đại điện… xin hãy giúp ta, mình ta không thể đấu lại bọn chúng…”
Nét mặt Thiên Dương trở nên lạnh lùng, bình thản đáp lại: “Tại sao ta phải giúp ngươi? Giúp một tiểu thư của gia tộc Bách Thảo tham gia ứng tuyển thái tử phi thì ta được gì đây, lỡ như bọn chúng mạnh hơn ta thì sao đây?”
Nghe Thiên Dương nói vậy có chút ậm ực và hụt hẫng, ánh mắt nàng như rươm rướm nước mắt nhìn chàng nghẹn giọng nói:
“Xin hãy giúp ta một lần đi, ơn này ngươi giúp ta nhất định sẽ không quên đâu. Xin ngươi đấy!”
“Sẽ không quên ơn ta sao?” Thiên Dương nói nhếch môi cười nhạt.
“Chỉ cần ta có thể làm được, thì làm gì cũng được.”
Thiên Dương nhấc chân tiến sát lại Kiều Nguyên, cúi thấp xuống ghé sát mặt nàng cong môi cười khiến nàng như đứng hình, nhưng không đưa mắt nhìn chàng.
Thiên Dương trầm giọng nói nhỏ đủ để nàng nghe: “Ngươi có biết sẽ đưa ra yêu cầu gì không?”
Dứt lời, ngay lập tức Thiên Dương bế sốc Kiều Nguyên lên làm nàng vô cùng ngạc nhiên, đi tới giường ngồi đó, khẽ đưa tay kéo lấy phần áo xuống để lộ nguyên tấm lưng trắng không tì vết, chàng vuốt gọn tóc nàng ra phía trước. Đúng lúc bọn chúng đạp cửa xông vào đưa mắt nhìn phía sau nam nhân đang ôm lấy một nữ nhân rất thân thiết.
Nghe thấy tiếng động, Thiên Dương đứng dậy quay người bước vài bước nhìn bọn chúng với ánh mắt lạnh tanh, chợt nở nụ cười rồi nói: “Đúng là khiến người khác hoảng sợ vô cùng mà” rồi sau đó tắt ngay nụ cười ngay tức khắc.
Những tên sát thủ đó chỉ nhìn thấy bóng lưng trần của một nữ nhân không mặc y phục đang ngồi đó.
Kiều Nguyên ngồi bất động đó, đưa tay đặt lên ngực mình để giữ bình tĩnh nhưng không quay người lại.
“Hình như các ngươi vào không đúng chỗ rồi, ở đấy không có người các ngươi đang kiếm đâu. Nếu như không muốn chết thì mau biến đi ngay lập tức cho ta.” Thiên Dương gằn giọng với nét mặt vô cùng lãnh khốc pha sự giận dữ.
Bọn chúng đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng nhìn thấy thanh gươm bạc để trên kệ có khắc dòng chữ “Cổ Thiên Dương”, ngay lập tức rời khỏi đây. Nhưng không may cho bọn chúng, Du Thần xuất hiện vung kiếm bạc chém một loạt khiến cả bốn tên ngã gục xuống với vũng máu bê bết dưới sàn.
“Hey ya, ngươi lúc nào cũng nhanh hơn ta hết đấy. Bọn chúng kiểu này không thoát chết được rồi!” Thiên Dương nói giọng đều đều, chợt cười khi thấy Du Thần xuất hiện, ánh mắt nhìn những tên nằm la liệt dưới sàn khi lãnh nhát kiếm xuất thần của Du Thần.
“Mau đem bọn chúng ra hỏa thiêu đi… Người không sao đấy chứ, thật là… Nữ nhân kia là… Người…”
Du Thần nói chợt ngạc nhiên khi thấy có một nữ nhân đang ngồi ở trong kia.
Thiên Dương đi tới vỗ nhẹ vai Du Thần, lên tông giọng nói: “Ta sẽ không bao giờ bị mấy tên sát thủ này hạ gục được đâu. Chỉ là ta nghĩ cùng đồng loại với nhau nên tha cho chúng thôi… Còn nữ nhân kia thì… chắc ngươi cũng biết là ai thôi!”
Kiều Nguyên kéo áo lên thắt dây lại rồi đứng dậy đi lại chỗ Thiên Dương, Du Thần vô cùng ngạc khi nữ nhân đó chính là nàng.
“Là ngươi ư, Bách Thảo Kiều Nguyên. Ngươi làm gì ở trong Tây cung của thái tử vậy? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?” Du Thần thắc mắc hỏi.
“Thái Tử? Không lẽ…?” Kiều Nguyên thốt lên đầy bất ngờ khi nhận ra đây là Tây cung của thái tử… và người vừa rồi nàng cầu cứu lại là thái tử sao… Nàng ngơ ngác nhìn Thiên Dương lắp bắp nói: “Người chính là thái tử Cổ Thiên Dương?”
“Phải, chính là ta!” Thiên Dương trầm tĩnh đáp, nét mặt nghiêm túc.
“Đã đến giờ tới yến tiệc rồi, thái tử mau chuẩn bị đi. Hoàng Thượng, thái hậu với hoàng hậu cùng với các quan lại trong triều đình đều có mặt hết rồi. Đêm nay, các tiểu thư của các hành chủ sẽ thể hiện tài năng, thái tử xem thử nhắm được ai ưng ý không.” Du Thần nói giọng đều đều.
“Khoan đã chắc chưa đi được… Ngươi cũng tham ứng tuyển phải không? Chẳng lẽ ngươi định mặc như thế này đi sao?” Thế Dương nói, đưa mắt nhìn Kiều Nguyên từ trên xuống dưới khiến nàng đứng khép nép lại, đưa tay kéo áo che kín lại phần phía trước.
“Người đâu, mang cho ta bộ y phục nữ nhân vào đây.” Thiên Dương ra lệnh.
Ngay lập tức Ngôn công công từ ngoài vào, trên tay cầm một y phục được gặp lại gọn gàng màu trắng, cúi người trước một cách kính cẩn nói: “Đây là bộ y phục thái tử gọi mang tới, thần cũng đã chuẩn bị cho y phục cho người rồi.”
“Được rồi, lui đi. Du Thần, ngươi cũng ra lui luôn đi, ta thay y phục xong sẽ ra ngay.”
Du Thần gật đầu tuân lệnh rồi cùng Ngôn công công lui ra ngoài. Thiên Dương đưa bộ y phục cho Kiều Nguyên ôn nhu nói:
“Ngươi mau thay đi, nếu như không muốn bị gạch tên khỏi danh sách ứng tuyển… bên trong có phòng tư riêng, nên ngươi khỏi lo.”
Kiều Nguyên chần chừ có chút ngượng ngùng cầm lấy y phục nhẹ bước quay người đi vào trong căn phòng theo lời chỉ dẫn của Thiên Dương.
Thiên Dương chỉ biết lắc nhẹ đầu cười trừ, cũng thật khó tin khi nữ nhân gặp hai lần ở Liêu Thành lại chạy tới đây và cầu cứu trong khi bị truy đuổi… Đây có lẽ là một duyên mệnh chăng?... chàng thôi không nghĩ nữa, choàng áo màu xám tro vào rồi mang thắt vào, đeo miếng ngọc bội phía bên hông trái. Tóc búi gọn lại, cột dây lụa màu đen quanh trán để cố định lại. Trong chàng lúc này khác xa với hình tượng một nam nhân cột tóc hững hờ xõa dài ra với bộ y phục đen như một thư sinh với nét đẹp lãng tử phi giới tính, còn bây giờ ra dáng một thái tử uy nghiêm đỉnh đạc.
Sau khi chuẩn bị xong, Thiên Dương chợt thấy có vòng hoa độ đầu được đính kết bằng đá quý và ngọc trắng vô cùng tinh sảo, chàng thầm nói: “Chắc có lẽ Ngôn công công đem tới vừa rồi cùng với bộ y phục đó.”
Đúng lúc, Kiều Nguyên từ trong bước ra với vẻ có chút rụt rè, Thiên Dương ngoảnh lại như đứng hình khi nhìn thấy nàng. Quả thật mà nói, nàng thật sự đẹp “không lối thoát” trong bộ y phục màu trắng lông vũ, cùng với áo choàng bên ngoài mỏng manh.
Kiều Nguyên nhẹ giọng nói: “Tiểu nữ đa tạ thái tử đã giúp đỡ.”
Thiên Dương đi tới đội vòng hoa lên đầu Kiều Nguyên khiến nàng cảm thấy hơi ái ngại, mặt chợt đỏ lên.
“Y phục này cùng với vòng hoa đẹp khi chọn đúng người. Ta nghĩ nữ nhân nào cũng sẽ thích đội những vòng hoa này lên đầu để thể hiện vẻ đẹp của mình. Ngươi nợ ta đấy!” Thiên Dương nói rồi quay người đi ra khỏi đây, khẽ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên, có nữ nhân bước vào Tây cung của mình, cũng là lần đầu tiếp xúc với một nữ nhân có tính cách kì lạ như vậy, vừa e dè dịu dàng vừa có gì đó bí ẩn chưa bộc lộ hết, nhưng ánh mắt thật sự không biết nàng ta đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.