Chương 19: Ba Về!
Jullian
20/11/2015
Màn đêm dần tàn, bầu trời bắt đầu hé những tia sáng đầu tiên của ngày mới. Tôi cảm thấy bờ vai của mình nặng nề và mỏi nữa. Chợt phát hiện hắn vẫn đang tựa vào vai mình. Không lẽ cả đêm qua, hắn ngủ vậy sao?
- Dậy đi! Tên khùng! – Tôi lấy tay đẩy cái đầu hắn ra.
- Trời sáng rồi sao?
- Đương nhiên!
- Vẫn còn sớm chán! Lát hồi chờ ông bảo vệ tới mở khóa rồi tính!
- Ngu thì nó cũng vừa vừa thôi! Chỉ khi có việc ông bảo vệ mới mở! Hôm nay là Chủ Nhật! Cái cửa mở ra bằng cái niềm tin à!
Hắn ngưng giọng, không nói thêm gì được nữa. Cuối cùng thì tôi vẫn phải là người nghĩ cách.
Kế hoạch của chúng tôi như sau: Đầu tiên, tôi sẽ núp vào chỗ nào kín kín một chút, còn hắn ra sức gọi ông bảo vệ tới mở cửa để tránh sự hiểu lầm tôi và hắn có gì với nhau. Sau khi ông bảo vệ mở, hắn đi ra ngoài tìm cách làm ông bảo vệ không chú ý vào cái nhà kho. Nắm lấy cơ hội, tôi sẽ chuồn ra ngoài.
Mọi sự đúng như ý muốn của tôi. Tôi nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà nghe bài ca “cải lương” của mẹ. Không biết mẹ sẽ dùng hình phạt gì để trừng trị đứa con gái hư hỏng như tôi.
Với tâm trạng hồi hộp, có chút run sợ, tôi bước vào nhà. Thấy mẹ đang ngồi sẵn đó chờ tôi. Và đối diện là một người đàn ông, tôi bước sâu vào hơn...
- A! Bà zề....! – Bỗng chốc sự sợ hãi trong tôi biến vẫn. Giờ đây trong lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc. Đã lâu lắm, tôi mới được gặp ba – người thương tôi nhất trên đời.
- Trúc Ly! Tối qua con đi đâu vậy! – ba tôi ân cần hỏi thăm.
- Dạ! Con ngủ ở nhà L.Anh!
- Cái con nhỏ này.... – Mẹ tôi tính la tôi nhưng bị ba ngăn lại.
- Thôi! Con đi tắm đi rồi ba dẫn con đi chơi! – Ba vẫn là người tuyệt vời nhất.
Mặc dù tôi rất mệt mỏi vì đêm qua thức trắng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thưởng để ba không lo lắng. Đây là những giây phút quý giá đối với tôi. Đã lâu lắm rồi, gia đình tôi mới có dịp đoàn tụ như vậy. Có thể là một tuần, một ngày hay thậm chí là chiều nay, ba tôi sẽ đi làm xa tiếp. Vì vậy, tôi rất quý trọng khoảng thơi gian này.
Thời gian trôi sao mà nhanh quá! Mới đó trời đã tối. Gia đình chúng tôi cùng vui vẻ bên bữa cơm gia đình. Mẹ tôi cũng không la mắng tôi vì mấy chuyện lặt vặt nữa.
- Trúc Ly! Ba đi rồi con sống với mẹ có được không?
- Dạ! Được! Nhưng nhớ ba lắm! – Tôi trả lời một cách ngây thơ.
- Nhưng rồi sau này con cũng phải sống xa ba mẹ thôi! Vì vậy con phải biết tự lập nghe!
- Dạ! Con biết mà! – Tôi cảm thấy kì lạ khi ba lại nói mấy câu đó.
Cuộc nói chuyện giữa tôi và ba kéo dài hàng giờ. Ba hỏi tôi rất nhiều thứ mà tôi không thể trả lời được nào là tôi có dự tính gì cho tương lai chưa?, lớn lên muốn làm nghề gì?...Nói thực là tôi chỉ biết học, còn ước mơ muốn làm gì tôi cũng chả biết.
Lại một đêm trằn trọc không ngủ được, lòng tôi cứ nâng nâng một niềm vui còn mãi. Vì ba nói ba sẽ ở đây một tuần. Đây là kỳ nghĩ dài nhất của ba từ trước tới giờ. Tôi vui lắm! Vậy là gia đình tôi sẽ có một tuần hạnh phúc rồi. “Chị cứ như thế! Mai không có sức đi chơi được ráng chịu”.
Tôi rời khỏi giường, mở cánh cửa sổ ra. Dù sao thì đêm nay cũng là đêm trằng rằm – là lúc trăng tròn trịa và tỏa sáng nhất trong tháng. Thật hoang phí khi cứ trằn trọc mãi trên chiếc giường mà bỏ qua nó.
- Trúc Ly! Ta là ma đây! – Giọng nói quen quen ấy vang lên từ phía bên ngoài gần cửa sổ của tôi. Nó làm tôi nổi da gà. Rồi, một khuôn mặt đáng sợ nhô lên mặt giáp mặt với tôi, khuôn mặt đó sáng lên. “Có thể các bạn đã biết là ai rồi phải không?”
Giọng nói đó......Tên khốn Du Nam.....
- Anh tính dùng cái trò này hù tôi nữa đấy à!
- Dù sao thì đến lần thứ hai mà vẫn có người phải đứng tim.
- Im đi! Đứng lại đó!
- Gì vậy? Trúc Ly! – Ba tôi từ phòng bên cạnh kêu lên.
- Dạ không có gì! Tại con chó nhà hàng xóm sủa nhiều quá nên con mắng thôi ạ! “Ý của chị Ly anh Nam là chó hả?”
Tên đáng ghét đó. Lại chọc tức tôi nữa rồi. Ngày ma, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn.
- Dậy đi! Tên khùng! – Tôi lấy tay đẩy cái đầu hắn ra.
- Trời sáng rồi sao?
- Đương nhiên!
- Vẫn còn sớm chán! Lát hồi chờ ông bảo vệ tới mở khóa rồi tính!
- Ngu thì nó cũng vừa vừa thôi! Chỉ khi có việc ông bảo vệ mới mở! Hôm nay là Chủ Nhật! Cái cửa mở ra bằng cái niềm tin à!
Hắn ngưng giọng, không nói thêm gì được nữa. Cuối cùng thì tôi vẫn phải là người nghĩ cách.
Kế hoạch của chúng tôi như sau: Đầu tiên, tôi sẽ núp vào chỗ nào kín kín một chút, còn hắn ra sức gọi ông bảo vệ tới mở cửa để tránh sự hiểu lầm tôi và hắn có gì với nhau. Sau khi ông bảo vệ mở, hắn đi ra ngoài tìm cách làm ông bảo vệ không chú ý vào cái nhà kho. Nắm lấy cơ hội, tôi sẽ chuồn ra ngoài.
Mọi sự đúng như ý muốn của tôi. Tôi nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà nghe bài ca “cải lương” của mẹ. Không biết mẹ sẽ dùng hình phạt gì để trừng trị đứa con gái hư hỏng như tôi.
Với tâm trạng hồi hộp, có chút run sợ, tôi bước vào nhà. Thấy mẹ đang ngồi sẵn đó chờ tôi. Và đối diện là một người đàn ông, tôi bước sâu vào hơn...
- A! Bà zề....! – Bỗng chốc sự sợ hãi trong tôi biến vẫn. Giờ đây trong lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc. Đã lâu lắm, tôi mới được gặp ba – người thương tôi nhất trên đời.
- Trúc Ly! Tối qua con đi đâu vậy! – ba tôi ân cần hỏi thăm.
- Dạ! Con ngủ ở nhà L.Anh!
- Cái con nhỏ này.... – Mẹ tôi tính la tôi nhưng bị ba ngăn lại.
- Thôi! Con đi tắm đi rồi ba dẫn con đi chơi! – Ba vẫn là người tuyệt vời nhất.
Mặc dù tôi rất mệt mỏi vì đêm qua thức trắng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thưởng để ba không lo lắng. Đây là những giây phút quý giá đối với tôi. Đã lâu lắm rồi, gia đình tôi mới có dịp đoàn tụ như vậy. Có thể là một tuần, một ngày hay thậm chí là chiều nay, ba tôi sẽ đi làm xa tiếp. Vì vậy, tôi rất quý trọng khoảng thơi gian này.
Thời gian trôi sao mà nhanh quá! Mới đó trời đã tối. Gia đình chúng tôi cùng vui vẻ bên bữa cơm gia đình. Mẹ tôi cũng không la mắng tôi vì mấy chuyện lặt vặt nữa.
- Trúc Ly! Ba đi rồi con sống với mẹ có được không?
- Dạ! Được! Nhưng nhớ ba lắm! – Tôi trả lời một cách ngây thơ.
- Nhưng rồi sau này con cũng phải sống xa ba mẹ thôi! Vì vậy con phải biết tự lập nghe!
- Dạ! Con biết mà! – Tôi cảm thấy kì lạ khi ba lại nói mấy câu đó.
Cuộc nói chuyện giữa tôi và ba kéo dài hàng giờ. Ba hỏi tôi rất nhiều thứ mà tôi không thể trả lời được nào là tôi có dự tính gì cho tương lai chưa?, lớn lên muốn làm nghề gì?...Nói thực là tôi chỉ biết học, còn ước mơ muốn làm gì tôi cũng chả biết.
Lại một đêm trằn trọc không ngủ được, lòng tôi cứ nâng nâng một niềm vui còn mãi. Vì ba nói ba sẽ ở đây một tuần. Đây là kỳ nghĩ dài nhất của ba từ trước tới giờ. Tôi vui lắm! Vậy là gia đình tôi sẽ có một tuần hạnh phúc rồi. “Chị cứ như thế! Mai không có sức đi chơi được ráng chịu”.
Tôi rời khỏi giường, mở cánh cửa sổ ra. Dù sao thì đêm nay cũng là đêm trằng rằm – là lúc trăng tròn trịa và tỏa sáng nhất trong tháng. Thật hoang phí khi cứ trằn trọc mãi trên chiếc giường mà bỏ qua nó.
- Trúc Ly! Ta là ma đây! – Giọng nói quen quen ấy vang lên từ phía bên ngoài gần cửa sổ của tôi. Nó làm tôi nổi da gà. Rồi, một khuôn mặt đáng sợ nhô lên mặt giáp mặt với tôi, khuôn mặt đó sáng lên. “Có thể các bạn đã biết là ai rồi phải không?”
Giọng nói đó......Tên khốn Du Nam.....
- Anh tính dùng cái trò này hù tôi nữa đấy à!
- Dù sao thì đến lần thứ hai mà vẫn có người phải đứng tim.
- Im đi! Đứng lại đó!
- Gì vậy? Trúc Ly! – Ba tôi từ phòng bên cạnh kêu lên.
- Dạ không có gì! Tại con chó nhà hàng xóm sủa nhiều quá nên con mắng thôi ạ! “Ý của chị Ly anh Nam là chó hả?”
Tên đáng ghét đó. Lại chọc tức tôi nữa rồi. Ngày ma, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.