Chương 20: Có Phải Tôi Đã Mắc Sai Lầm?
Jullian
20/11/2015
Thời gian hôm nay trôi qua thật chậm. Ngồi uể oải mãi trong lớp, gật gù với bài giảng GDCD buồn ngủ. Tôi chả mong ước gì hơn ngoài việc được về nhà với ba.
- Trúc Ly! Nhỏ Anh giận mày kìa! – Thằng lớp nói nhỏ.
Nhắc mới nhớ, từ sáng tới giờ, nhỏ không thèm nói chuyện với tôi. Cho dù tôi có bắt chuyện, nhỏ cũng lơ đi, không quna tâm.
- Chắc lại giận tao sáng nay không đi học chung với nhỏ thôi mà! – Tôi cười khờ với thằng Nhân.
- Không phải.....!
- Ly và Nhân ngồi nói gì mà sôi nổi thế! Lo chú ý vào bài đi! – Cô giáo dạy môn GDCD của tôi nhắc nhở. “Ngồi bàn đầu nói chuyện, bị nhắc nhở là phải rùi”.
Bước từng bước nặng nề qua từng môn học, giờ ra về cũng đến. Mặc dù rất muốn chạy nhanh về nhà với ba nhưng tôi phải hỏi rõ ràng nhỏ tại sao lại giận tôi mới thấy thanh thản mà đi về được. Tôi thì cố gắng lục tung cái trường lên để kiếm nhỏ, còn nhỏ thì ngược lại, cứ bỏ chạy mãi. Thật kì lạ! Tôi và nhỏ là bạn thân mà tại sao nhỏ cứ giấu diếm mấy chuyện không đâu thế nhỉ!
Trò chơi trốn tìm của chúng tôi kết thúc, tôi là người chiến thắng khi đã tìm ra nhỏ.
- Này! Bữa nay bà sao thế? Sao cứ mãi trốn tui là sao?
- Bà đã nói như vậy thì tui cũng không trốn tránh nữa! ....Tại sao bà lại dùng mấy cái trò bịp bợm đó để tách tui ra khỏi anh Nam chứ? Bà có biết hôm đó tui chờ mãi không thấy ảnh quay lại nên rất buồn không? Tui đã phải đứng ở đó rất lâu. Khi về còn bị mấy thằng côn đồ chọc ghẹo nữa. Cũng may là có Khánh Phương....
- Ai nói cho bà biết zậy!
- Cộng sự của bà đấy! Bà thông minh vậy. Chắc là sớm biết được ai rồi chứ gì? – Chưa bao giờ tôi thấy nhỏ như vậy. Ánh mắt đó là sao? Vì một tên không đâu ra đâu mà nhỏ bỏ tôi sao? Rốt cuộc tình bạn giữa tôi và nhỏ bao nhiêu năm nay là cái gì chứ?
- Nhưng....bà nói khi tui phá hoại chuyện tình thì cũng tức là....
- Tui tưởng bà chỉ nói giỡn thôi! Ai ngờ bà lại làm cái trò đó. Đúng là vô liêm sỉ mà! – Nhỏ đang nói cái gì vậy “vô liêm sỉ” sao? Tôi chỉ muốn tốt cho nhỏ thôi mà.
Tôi im lặng, không nói được gì nữa. Nhỏ rớm rớm nước mắt, bỏ chạy. Bây giờ, tôi mới thấy được cái hậu quả chơi xấu là gì? Tôi chỉ nghĩ theo một chiều là sẽ thật tốt nếu nhỏ không thích tên đào hoa đó. Mà không nghĩ tới rằnh: nhỏ thực sự rất thích hắn. Tất cả những chuyện tôi làm đều là vì nhỏ. Nhưng cuối cùng tôi nhận được cái gì! Những lời trách móc và ba chữ “vô liêm sỉ”. Thật nực cười! Có phải tôi đã sai lầm hay không?
Ra về, tôi buồn hẳn. Không còn vẻ hớn hở sáng nay.
- Trúc Ly! – Ai đó gọi tôi.
Quay lại, thì ra là cặp anh em họ Nam – Phương. Có vẻ hôm nay, Khánh Phương tính tới nhà nội tôi chơi thì phải?
- Làm gì mà thẫn thờ, lờ đờ, ngơ ngơ vậy hả! Đang suy nghĩ gì sao? – Khánh Phương hỏi tôi.
- À! Không có gì!
- Đứng đó hóng nắng à! Có nhanh về không thì bà chờ? – Hắn mà cũng biết bà sẽ lo cho hắn.
- Hôm nay, chú Trung với mấy người họ hàng vào chơi! Bà nói cậu với tụi này sang bà để ăn cơm! – Nói cho cùng thì mặc dù hai người đều có nhan sắc như nhau nhưng cách nói lại khác nhau, Khánh Phương vẫn là người lịch sự nhất.
- Vậy sao? Ờ! Biết rồi! Đó là lý do tại sao anh họ của cậu muốn mau chóng về nhà để khỏi bị ăn đập chứ gì?
Đáp lại câu hỏi của tôi, hắn im im. “Như vậy là đúng rồi đó! Chị Ly quá hiểu anh Nam”
Tôi nhìn sang hắn. Không hiểu sao tôi thấy rất ghét hắn. Tất cả là tại hắn mà tôi bị nhỏ bỏ rơi. Nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy. Lỗi cũng do tôi chơi để nên mới vậy.
Khánh Phương đi giữa tôi và hắn. Chợt, hắn nhìn tôi, tôi cũng ngoảnh mặt lại tính thi xem mặt ai dày hơn với hắn. Nhưng rồi hắn đột nhiên cúi đầu xuống. Điều không giống hắn chút nào. Nói thật là tôi không biết nên đối xử với hắn như tếh nào! Vừa cảm thấy ghét muốn tránh xa, vừa muốn biết nhiều hơn về hắn. Dù gì nếu tôi tiếp tục chơi với hắn, nhỏ sẽ càng ghét tô. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ rắc rối hơn. Tôi nên làm gì đây?
- Trúc Ly! Nhỏ Anh giận mày kìa! – Thằng lớp nói nhỏ.
Nhắc mới nhớ, từ sáng tới giờ, nhỏ không thèm nói chuyện với tôi. Cho dù tôi có bắt chuyện, nhỏ cũng lơ đi, không quna tâm.
- Chắc lại giận tao sáng nay không đi học chung với nhỏ thôi mà! – Tôi cười khờ với thằng Nhân.
- Không phải.....!
- Ly và Nhân ngồi nói gì mà sôi nổi thế! Lo chú ý vào bài đi! – Cô giáo dạy môn GDCD của tôi nhắc nhở. “Ngồi bàn đầu nói chuyện, bị nhắc nhở là phải rùi”.
Bước từng bước nặng nề qua từng môn học, giờ ra về cũng đến. Mặc dù rất muốn chạy nhanh về nhà với ba nhưng tôi phải hỏi rõ ràng nhỏ tại sao lại giận tôi mới thấy thanh thản mà đi về được. Tôi thì cố gắng lục tung cái trường lên để kiếm nhỏ, còn nhỏ thì ngược lại, cứ bỏ chạy mãi. Thật kì lạ! Tôi và nhỏ là bạn thân mà tại sao nhỏ cứ giấu diếm mấy chuyện không đâu thế nhỉ!
Trò chơi trốn tìm của chúng tôi kết thúc, tôi là người chiến thắng khi đã tìm ra nhỏ.
- Này! Bữa nay bà sao thế? Sao cứ mãi trốn tui là sao?
- Bà đã nói như vậy thì tui cũng không trốn tránh nữa! ....Tại sao bà lại dùng mấy cái trò bịp bợm đó để tách tui ra khỏi anh Nam chứ? Bà có biết hôm đó tui chờ mãi không thấy ảnh quay lại nên rất buồn không? Tui đã phải đứng ở đó rất lâu. Khi về còn bị mấy thằng côn đồ chọc ghẹo nữa. Cũng may là có Khánh Phương....
- Ai nói cho bà biết zậy!
- Cộng sự của bà đấy! Bà thông minh vậy. Chắc là sớm biết được ai rồi chứ gì? – Chưa bao giờ tôi thấy nhỏ như vậy. Ánh mắt đó là sao? Vì một tên không đâu ra đâu mà nhỏ bỏ tôi sao? Rốt cuộc tình bạn giữa tôi và nhỏ bao nhiêu năm nay là cái gì chứ?
- Nhưng....bà nói khi tui phá hoại chuyện tình thì cũng tức là....
- Tui tưởng bà chỉ nói giỡn thôi! Ai ngờ bà lại làm cái trò đó. Đúng là vô liêm sỉ mà! – Nhỏ đang nói cái gì vậy “vô liêm sỉ” sao? Tôi chỉ muốn tốt cho nhỏ thôi mà.
Tôi im lặng, không nói được gì nữa. Nhỏ rớm rớm nước mắt, bỏ chạy. Bây giờ, tôi mới thấy được cái hậu quả chơi xấu là gì? Tôi chỉ nghĩ theo một chiều là sẽ thật tốt nếu nhỏ không thích tên đào hoa đó. Mà không nghĩ tới rằnh: nhỏ thực sự rất thích hắn. Tất cả những chuyện tôi làm đều là vì nhỏ. Nhưng cuối cùng tôi nhận được cái gì! Những lời trách móc và ba chữ “vô liêm sỉ”. Thật nực cười! Có phải tôi đã sai lầm hay không?
Ra về, tôi buồn hẳn. Không còn vẻ hớn hở sáng nay.
- Trúc Ly! – Ai đó gọi tôi.
Quay lại, thì ra là cặp anh em họ Nam – Phương. Có vẻ hôm nay, Khánh Phương tính tới nhà nội tôi chơi thì phải?
- Làm gì mà thẫn thờ, lờ đờ, ngơ ngơ vậy hả! Đang suy nghĩ gì sao? – Khánh Phương hỏi tôi.
- À! Không có gì!
- Đứng đó hóng nắng à! Có nhanh về không thì bà chờ? – Hắn mà cũng biết bà sẽ lo cho hắn.
- Hôm nay, chú Trung với mấy người họ hàng vào chơi! Bà nói cậu với tụi này sang bà để ăn cơm! – Nói cho cùng thì mặc dù hai người đều có nhan sắc như nhau nhưng cách nói lại khác nhau, Khánh Phương vẫn là người lịch sự nhất.
- Vậy sao? Ờ! Biết rồi! Đó là lý do tại sao anh họ của cậu muốn mau chóng về nhà để khỏi bị ăn đập chứ gì?
Đáp lại câu hỏi của tôi, hắn im im. “Như vậy là đúng rồi đó! Chị Ly quá hiểu anh Nam”
Tôi nhìn sang hắn. Không hiểu sao tôi thấy rất ghét hắn. Tất cả là tại hắn mà tôi bị nhỏ bỏ rơi. Nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy. Lỗi cũng do tôi chơi để nên mới vậy.
Khánh Phương đi giữa tôi và hắn. Chợt, hắn nhìn tôi, tôi cũng ngoảnh mặt lại tính thi xem mặt ai dày hơn với hắn. Nhưng rồi hắn đột nhiên cúi đầu xuống. Điều không giống hắn chút nào. Nói thật là tôi không biết nên đối xử với hắn như tếh nào! Vừa cảm thấy ghét muốn tránh xa, vừa muốn biết nhiều hơn về hắn. Dù gì nếu tôi tiếp tục chơi với hắn, nhỏ sẽ càng ghét tô. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ rắc rối hơn. Tôi nên làm gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.