Chương 9: Ma...du Nam
Jullian
20/11/2015
Nơi tôi sống là một vùng quê với cánh đồng, ruộng lúa. Tôi thường nghe nhiều người kể về truyền thuyết người chết đi sẽ biến thành ma để bảo vệ tài sản, ruộng đồng của họ! Nhưng tôi đâu có đụng vào cái gì của họ chứ! Sao họ lại ám tôi! Tôi đang mặt giáp mặt với một linh hồn màu đen! Không lẽ đây là điềm báo tôi sắp chết! Con ma đó nắm lấy tôi liên tục nói câu: “Ta là ma đây! Ta muốn ăn thịt ngươi!”. Tôi sợ tới nỗi không dám ngước nhìn lên, chỉ biết hét lên: “Tránh ra!”
Nghe thấy tiếng tôi hét lên, bà nội chạy ra ngoài:
- Hai đứa đang làm cái gì đó!
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Dạ! Con chỉ giỡn chút thôi mà! Tại có người ma tới mức đó thôi! “Khổ! Trời tối quá chỉ không thấy gì tưởng anh Nam là ma! Anh Nam biết được đành lợi dụng cơ hội chọc chỉ một trận”
Thì ra là hắn chơi xỏ tôi! Tên Du Nam đáng ghét! Nhất định phải cho hắn một bài học! Tôi gắng nhìn bà nội bằng ánh mắt vô số tội để bà xử hắn vì dám bắt nạt cháu gái bà. Nhưng bà lại đi vào và nói với chúng tôi:
- Hai đứa vào nhà học đi! Ngoài trời lạnh lắm!
Nghe lời bà, tôi bước vào nhà và không quên liếc hắn một cái. Không biết từ khi nào, tôi đã quên mất mình đến đây làm gì. Trong căn phòng nhỏ, tôi ngồi đối diện với hắn. Ánh mắt của tôi cứ như là muốn “ăn tươi nuốt sống” hắn Còn hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt đắc chí lắm khi vừa đùa tôi một vố lớn. Cả hai chúng tôi cứ như vậy, bề ngoài thì bình yên nhưng thực chất là đang đấu trí rất kịch liệt trong tâm trí. “Trông cứ như hai đứa tự kỷ í nhờ?”. Chợt, tôi nhớ ra việc mình cần làm và thay đổi thái độ một cách nhanh chóng khiến hắn cũng phải ngạc nhiên.
- Sao thế? – Hắn bắt đầu cuộc nói chuyện bằng hai chữ tỏ vẻ mình là thiếu gia lạnh lùng. Muốn lạnh lùng với tôi hả. Tôi cũng sẽ làm thế cho hắn biết.
- Học thôi?
- Không học!
- Học đi!
- Sao bảo không dạy nữa?
- Giỡn thôi!
- Giỡn kiểu đó à!
- Kệ tôi! “Theo bản tin truyền hình trực tiếp Cô Nhóc Gia Sư, tình hình tự kỷ đã trở nên càng trầm trọng đối với chị Ly và anh Nam.”
Có vẻ hắn bắt đầu cảm thấy tức tối khi tôi dùng thái độ đó ăn nói với hắn. Nói xong còn ra vẻ ta đây mặt trâng tráo. Nhìn cái mặt hắn thật đáng ghét. Bỗng nhiên tôi lại hành động một cách như trẻ con vậy, tôi lè lưỡi một cái. Hắn quay mặt sang chỗ khác cười khiến tôi hơi khó chịu. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn cười. Sau đó, vẻ mặt hắn nghiêm lại rồi đánh một câu nhạt: “Học thôi!”. Công nhận! Thằng này khùng thật!
Đây chính là buổi học trọn vẹn nhất của tôi. Hắn ngoan ngoãn giống như một con mèo ngồi nghe tôi giảng bài, hỏi gì trả lời nấy. Thật ra hắn cũng có chút thông minh đấy chứ! Tôi hỏi gì là hắn cũng trả lời hết được. Hôm đó, tôi say mê giảng dạy tới mức quên cả giờ giấc, hết giờ học lúc nào cũng không biết. Cuối cùng thì tên này cũng có quyết định tốt nghiệp cấp 2 rồi. Cho dù như vậy, tôi vẫn ghét hắn. Tại hắn mà tôi cả đêm không ngủ được. Vì cứ đặt lưng xuống giường là bốn chữ: “Ta là ma đây!” hiện lên trong giấc mơ của tôi.
Sáng hôm sau, tôi thành con gấu trúc. Do mất ngủ nên tôi không còn sức để học nữa. Hôm nay lại là một ngày nhộn nhịp, lớp học cứ ồn ào hết cả lên. Nghe loáng thoáng thì hình như lớp tôi có học sinh mới. Tên khùng nào lại đi chọn cái lớp cá biệt quậy tanh trường này chứ?
- Trúc Ly! Hôm nay lớp mình có người mới chuyển tới nè! – Lan Anh nói với tôi với giọng háo hức.
- Cái đó thì tui biết rồi!
- Nghe nói cậu ấy đẹp trai và học hỏi lắm đó!
- Thôi mặc kệ! Người ta không cùng bầu trời với mình! Quan tâm làm gì? – Hình như tô tôi cũng sắp lạnh lùng mất rồi.
- Phải rồi! Ra về tui có vài chuyện muốn hỏi bà! – Tự dưng mặt Lan Anh đỏ ửng lên khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Hỏi cái gì? Không lẽ Lan Anh thích ai rồi sao? Là ai được chứ? Người đó quen tôi sao? Làm sao đây? Chuyện lớn rồi. “Đối với chị Ly đây là chuyện lớn vì chỉ rất quan tâm bạn bè!”
Tôi chưa kịp hỏi về mọi thắc mắc của mình, thì “mama” lớp học bước vào, đằng sau là một cậu học sinh mới.
- Nào! Các em! Ổn định chỗ ngồi đi! Hôm nay lớp ta có học sinh mới!
Nghe thấy tiếng tôi hét lên, bà nội chạy ra ngoài:
- Hai đứa đang làm cái gì đó!
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Dạ! Con chỉ giỡn chút thôi mà! Tại có người ma tới mức đó thôi! “Khổ! Trời tối quá chỉ không thấy gì tưởng anh Nam là ma! Anh Nam biết được đành lợi dụng cơ hội chọc chỉ một trận”
Thì ra là hắn chơi xỏ tôi! Tên Du Nam đáng ghét! Nhất định phải cho hắn một bài học! Tôi gắng nhìn bà nội bằng ánh mắt vô số tội để bà xử hắn vì dám bắt nạt cháu gái bà. Nhưng bà lại đi vào và nói với chúng tôi:
- Hai đứa vào nhà học đi! Ngoài trời lạnh lắm!
Nghe lời bà, tôi bước vào nhà và không quên liếc hắn một cái. Không biết từ khi nào, tôi đã quên mất mình đến đây làm gì. Trong căn phòng nhỏ, tôi ngồi đối diện với hắn. Ánh mắt của tôi cứ như là muốn “ăn tươi nuốt sống” hắn Còn hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt đắc chí lắm khi vừa đùa tôi một vố lớn. Cả hai chúng tôi cứ như vậy, bề ngoài thì bình yên nhưng thực chất là đang đấu trí rất kịch liệt trong tâm trí. “Trông cứ như hai đứa tự kỷ í nhờ?”. Chợt, tôi nhớ ra việc mình cần làm và thay đổi thái độ một cách nhanh chóng khiến hắn cũng phải ngạc nhiên.
- Sao thế? – Hắn bắt đầu cuộc nói chuyện bằng hai chữ tỏ vẻ mình là thiếu gia lạnh lùng. Muốn lạnh lùng với tôi hả. Tôi cũng sẽ làm thế cho hắn biết.
- Học thôi?
- Không học!
- Học đi!
- Sao bảo không dạy nữa?
- Giỡn thôi!
- Giỡn kiểu đó à!
- Kệ tôi! “Theo bản tin truyền hình trực tiếp Cô Nhóc Gia Sư, tình hình tự kỷ đã trở nên càng trầm trọng đối với chị Ly và anh Nam.”
Có vẻ hắn bắt đầu cảm thấy tức tối khi tôi dùng thái độ đó ăn nói với hắn. Nói xong còn ra vẻ ta đây mặt trâng tráo. Nhìn cái mặt hắn thật đáng ghét. Bỗng nhiên tôi lại hành động một cách như trẻ con vậy, tôi lè lưỡi một cái. Hắn quay mặt sang chỗ khác cười khiến tôi hơi khó chịu. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn cười. Sau đó, vẻ mặt hắn nghiêm lại rồi đánh một câu nhạt: “Học thôi!”. Công nhận! Thằng này khùng thật!
Đây chính là buổi học trọn vẹn nhất của tôi. Hắn ngoan ngoãn giống như một con mèo ngồi nghe tôi giảng bài, hỏi gì trả lời nấy. Thật ra hắn cũng có chút thông minh đấy chứ! Tôi hỏi gì là hắn cũng trả lời hết được. Hôm đó, tôi say mê giảng dạy tới mức quên cả giờ giấc, hết giờ học lúc nào cũng không biết. Cuối cùng thì tên này cũng có quyết định tốt nghiệp cấp 2 rồi. Cho dù như vậy, tôi vẫn ghét hắn. Tại hắn mà tôi cả đêm không ngủ được. Vì cứ đặt lưng xuống giường là bốn chữ: “Ta là ma đây!” hiện lên trong giấc mơ của tôi.
Sáng hôm sau, tôi thành con gấu trúc. Do mất ngủ nên tôi không còn sức để học nữa. Hôm nay lại là một ngày nhộn nhịp, lớp học cứ ồn ào hết cả lên. Nghe loáng thoáng thì hình như lớp tôi có học sinh mới. Tên khùng nào lại đi chọn cái lớp cá biệt quậy tanh trường này chứ?
- Trúc Ly! Hôm nay lớp mình có người mới chuyển tới nè! – Lan Anh nói với tôi với giọng háo hức.
- Cái đó thì tui biết rồi!
- Nghe nói cậu ấy đẹp trai và học hỏi lắm đó!
- Thôi mặc kệ! Người ta không cùng bầu trời với mình! Quan tâm làm gì? – Hình như tô tôi cũng sắp lạnh lùng mất rồi.
- Phải rồi! Ra về tui có vài chuyện muốn hỏi bà! – Tự dưng mặt Lan Anh đỏ ửng lên khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Hỏi cái gì? Không lẽ Lan Anh thích ai rồi sao? Là ai được chứ? Người đó quen tôi sao? Làm sao đây? Chuyện lớn rồi. “Đối với chị Ly đây là chuyện lớn vì chỉ rất quan tâm bạn bè!”
Tôi chưa kịp hỏi về mọi thắc mắc của mình, thì “mama” lớp học bước vào, đằng sau là một cậu học sinh mới.
- Nào! Các em! Ổn định chỗ ngồi đi! Hôm nay lớp ta có học sinh mới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.