Chương 10: Cậu Ấy Tên Là Trần Khánh Phương
Jullian
20/11/2015
“Xin chào các bạn! Mình tên là Trần Khánh Phương! Mình rất vui được học chung với các bạn” – Lời giới thiệu ngắn gọn nhưng đủ để hút hồn mấy đứa hám trai trong lớp tôi sa ngã.
Nghe nói cậu ta đã từng du học Mỹ nên cũng đã tích lũy một lượng kiến thức lớn. Trông có vẻ thư sinh với áo sơ mi quần tây đóng thùng nghiêm chỉnh, không giống mấy thằng “hot dog” trường tôi, cứ ỷ đẹp trai là suốt ngày ăn chơi, yêu đương lăng nhăng. Giả dụ như hắn chẳng hạn. “Ý chị Ly nói là anh Nam á!”
Ra về, theo lời hẹn, tôi chờ Lan Anh trước cổng trường. Có tiếng bước chân đằng sau, tôi nghĩ chắc là Lan Anh nên quay lại và nói một câu cực kì dzô duyên!
- Bà đi đâu mà lâu thế! Đói chết người rồi đây này! “Sao chị cứ đụng tí là nói chết chứ!”
Rồi tôi nhận ra, người đó không phải Lan Anh “mọi người có nghĩ là anh Nam không!”. Cậu ta là học sinh mới của lớp tôi. Nhưng tôi đâu có làm quen với cậu ta, sao tự nhiên nhìn tôi làm gì. Thấy thế, tôi nói cho có chuyện:
- À....ừm! Cậu tên là Khánh.... gì đó đúng không? “Cả tên của người ta mà chị cũng không nhớ nữa!”
- Là Khánh Phương! – Cậu ta tỏ vẻ thân thiện.
- Xin chào! Tên tui là Trúc Ly! – Tôi vui vẻ mỉm cười, dù sao cũng học chung một lớp, thôi thì dù sao cũng là bạn. Cứ đi ra đi vào lớp như người dưng cũng không hay. Mình làm quen với cậu ta cũng được.
Tôi vừa dứt lời, vẻ mặt cậu ta có vẻ không vui. Không khí chung quanh chúng tôi bỗng nhiên trầm lại, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã, thất vọng. Không hiểu tại sao lại như vậy? Nhưng tôi đâu có nói gì đụng chạm đến cậu ta chứ!
- Cậu không nhận ra mình sao! Ngạc nhiên thật! Còn mình thì rất nhớ cậu! Cậu chính là “vợ bé nhỏ” của mình! – Cậu ta nói cái gì vậy, “vợ bé nhỏ” là sao? Tôi chưa kết hôn mà.
Nói rồi, cậu ta ồm chầm lấy tôi. Tôi ngớ người, thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Trong phút chốc không định thần lại mình, tôi khựng lại như con rô-bốt hết pin. Phải mất đến vài phút sau, tôi mới tỉnh ra. Dùng một lực thật mạnh, đẩy cậu ta ra xa. Hét lớn:
- Tôi không biết gì hết! Tôi không quen cậu! “Mình nghĩ sở thích của chị Ly chắc là hét lớn nhỉ!”
- Tớ biết rồi! Thì ra cậu đã quên chuyện đó.........
Ngay lúc đó, Lan Anh chạy tới và cũng kịp nhìn thấy chuyện vừa rồi. Cơ hội là đây! Tôi chuồn ngay lập tức! Không ngó ngàng hay thắc mắc tới những lời cậu ta nói! “Chị vô trách nhiệm quá đấy!”
Suốt đường đi, tôi luôn tự hỏi rốt cuộc cậu ta là ai? sao lại biết tôi? Còn Lan Anh thì cứ mập mờ ấp úng muốn hỏi gì đó. Tôi tự nhủ bản thân không nên dính vào mấy chuyện rắc rối nên đã gạt đi cho xong chuyện.
- Phải rồi! Lan Anh! Bà muốn hỏi tui gì hả!
- Thật ra...thật ra....!
- Có chuyện gì sao? – Tôi gặng hỏi cho tới khi ra mới được.
- Bà... biết nhà anh Nam đúng hông? – Có mỗi một câu đó thôi mà Lan Anh cứ ấp a ấp úng.... Sao? Cái gì cơ? Đừng nói là.... người mà nhỏ thích là hắn nha. Một tên như hắn mà Lan Anh cũng yêu được sao?
- Tui nghĩ bà nên nghĩ lại thì hơn! Tên đó không tốt đẹp gì đâu mà yêu với chả thích! “Lan Anh chưa khai mà chị Ly đã biết! Bái phục!”
- Sao....sao bà biết tui.... thích ảnh chứ!
- Đại khái là tui phản đối, phản đối kịch liệt? Bà mà yêu hắn là tui phá đó!
- Cho dù ảnh có xấu tính đi chăng nữa! Tui nhất định sẽ dùng tình yêu chân thành này để cảm hóa ảnh! Nếu bà phá tình yêu của tui với ảnh thì cũng tốt thôi! Điều đó sẽ tạo thành sóng gió khiến tui và ảnh gắn kết hơn! Đây sẽ là chuyện tình đẹp nhất trường học!
- Hả! Sao nghe giống trong phim vậy hả!
- Thì đúng mà! – Lan Anh còn nở nụ cười làm như mình hạnh phúc lắm vậy.
Không thể được! Muốn không dính vào chuyện rắc rối không được rồi! Vừa tránh được một chuyện! Chuyện kia lại ập tới! Lan Anh vốn dĩ là một cô gái thuần khiết. Chuyện tình cảm hập hờ này có thể sẽ trở thành vết sẹo lớn trong tâm hồn của nhỏ. Với lại, chuyện yêu đương của tên kia tôi biết chứ. Hôm nay em kia, mai này em khác. Lan Anh sẽ không chịu nổi sóng gió này đâu. Có lẽ tôi phải làm sao cho tên kia không ngó ngàng gì tới Lan Anh mới được! Nói thì dễ! Nhưng làm thì.....cực kì khó.
Nghe nói cậu ta đã từng du học Mỹ nên cũng đã tích lũy một lượng kiến thức lớn. Trông có vẻ thư sinh với áo sơ mi quần tây đóng thùng nghiêm chỉnh, không giống mấy thằng “hot dog” trường tôi, cứ ỷ đẹp trai là suốt ngày ăn chơi, yêu đương lăng nhăng. Giả dụ như hắn chẳng hạn. “Ý chị Ly nói là anh Nam á!”
Ra về, theo lời hẹn, tôi chờ Lan Anh trước cổng trường. Có tiếng bước chân đằng sau, tôi nghĩ chắc là Lan Anh nên quay lại và nói một câu cực kì dzô duyên!
- Bà đi đâu mà lâu thế! Đói chết người rồi đây này! “Sao chị cứ đụng tí là nói chết chứ!”
Rồi tôi nhận ra, người đó không phải Lan Anh “mọi người có nghĩ là anh Nam không!”. Cậu ta là học sinh mới của lớp tôi. Nhưng tôi đâu có làm quen với cậu ta, sao tự nhiên nhìn tôi làm gì. Thấy thế, tôi nói cho có chuyện:
- À....ừm! Cậu tên là Khánh.... gì đó đúng không? “Cả tên của người ta mà chị cũng không nhớ nữa!”
- Là Khánh Phương! – Cậu ta tỏ vẻ thân thiện.
- Xin chào! Tên tui là Trúc Ly! – Tôi vui vẻ mỉm cười, dù sao cũng học chung một lớp, thôi thì dù sao cũng là bạn. Cứ đi ra đi vào lớp như người dưng cũng không hay. Mình làm quen với cậu ta cũng được.
Tôi vừa dứt lời, vẻ mặt cậu ta có vẻ không vui. Không khí chung quanh chúng tôi bỗng nhiên trầm lại, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã, thất vọng. Không hiểu tại sao lại như vậy? Nhưng tôi đâu có nói gì đụng chạm đến cậu ta chứ!
- Cậu không nhận ra mình sao! Ngạc nhiên thật! Còn mình thì rất nhớ cậu! Cậu chính là “vợ bé nhỏ” của mình! – Cậu ta nói cái gì vậy, “vợ bé nhỏ” là sao? Tôi chưa kết hôn mà.
Nói rồi, cậu ta ồm chầm lấy tôi. Tôi ngớ người, thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Trong phút chốc không định thần lại mình, tôi khựng lại như con rô-bốt hết pin. Phải mất đến vài phút sau, tôi mới tỉnh ra. Dùng một lực thật mạnh, đẩy cậu ta ra xa. Hét lớn:
- Tôi không biết gì hết! Tôi không quen cậu! “Mình nghĩ sở thích của chị Ly chắc là hét lớn nhỉ!”
- Tớ biết rồi! Thì ra cậu đã quên chuyện đó.........
Ngay lúc đó, Lan Anh chạy tới và cũng kịp nhìn thấy chuyện vừa rồi. Cơ hội là đây! Tôi chuồn ngay lập tức! Không ngó ngàng hay thắc mắc tới những lời cậu ta nói! “Chị vô trách nhiệm quá đấy!”
Suốt đường đi, tôi luôn tự hỏi rốt cuộc cậu ta là ai? sao lại biết tôi? Còn Lan Anh thì cứ mập mờ ấp úng muốn hỏi gì đó. Tôi tự nhủ bản thân không nên dính vào mấy chuyện rắc rối nên đã gạt đi cho xong chuyện.
- Phải rồi! Lan Anh! Bà muốn hỏi tui gì hả!
- Thật ra...thật ra....!
- Có chuyện gì sao? – Tôi gặng hỏi cho tới khi ra mới được.
- Bà... biết nhà anh Nam đúng hông? – Có mỗi một câu đó thôi mà Lan Anh cứ ấp a ấp úng.... Sao? Cái gì cơ? Đừng nói là.... người mà nhỏ thích là hắn nha. Một tên như hắn mà Lan Anh cũng yêu được sao?
- Tui nghĩ bà nên nghĩ lại thì hơn! Tên đó không tốt đẹp gì đâu mà yêu với chả thích! “Lan Anh chưa khai mà chị Ly đã biết! Bái phục!”
- Sao....sao bà biết tui.... thích ảnh chứ!
- Đại khái là tui phản đối, phản đối kịch liệt? Bà mà yêu hắn là tui phá đó!
- Cho dù ảnh có xấu tính đi chăng nữa! Tui nhất định sẽ dùng tình yêu chân thành này để cảm hóa ảnh! Nếu bà phá tình yêu của tui với ảnh thì cũng tốt thôi! Điều đó sẽ tạo thành sóng gió khiến tui và ảnh gắn kết hơn! Đây sẽ là chuyện tình đẹp nhất trường học!
- Hả! Sao nghe giống trong phim vậy hả!
- Thì đúng mà! – Lan Anh còn nở nụ cười làm như mình hạnh phúc lắm vậy.
Không thể được! Muốn không dính vào chuyện rắc rối không được rồi! Vừa tránh được một chuyện! Chuyện kia lại ập tới! Lan Anh vốn dĩ là một cô gái thuần khiết. Chuyện tình cảm hập hờ này có thể sẽ trở thành vết sẹo lớn trong tâm hồn của nhỏ. Với lại, chuyện yêu đương của tên kia tôi biết chứ. Hôm nay em kia, mai này em khác. Lan Anh sẽ không chịu nổi sóng gió này đâu. Có lẽ tôi phải làm sao cho tên kia không ngó ngàng gì tới Lan Anh mới được! Nói thì dễ! Nhưng làm thì.....cực kì khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.