Chương 11: Vợ Bé Nhỏ
Jullian
20/11/2015
- Cấu trúc câu bị động có nhiều dạng khác nhau nên anh cũng phải sử dụng linh hoạt chúng trong mọi trường hợp. Còn nữa, anh phải học một số động từ bất quy tắc thường xảy ra trong quá trình làm bài tập. For example: steal – stole – stolen. Thử làm một vài bài tập đơn giản với câu bị động đi!
Qua vài buổi dạy, tôi đã quen với việc bị tên này chọc phá. Đồng thời, tôi cũng đã rút ra một vài kinh nghiệm trong việc trị những tên giở hơi này. “Nếu có ai muốn học bí kíp này xin liên hệ chị Ly hoặc mình cũng được để biết nha!”. Mấy hôm nay, hắn khá ngoan. Vì vậy bài học của tôi kết thúc nhanh chóng hơn. Nhưng càng yên ắng càng làm tôi cảm thấy lo lắng. Người ta vẫn thường nói sự yên bình chính sự chuẩn bị cho một cơn thịnh nộ điên cuồng sắp đến mà. Và có lẽ rằng tôi biết cơn thịnh nộ đó là gì rồi! Chắc chắn một ngày nào đó không xa, tôi sẽ cho hắn một trận để cái mặt “như hoa như ngọc” của hắn bét nhè luôn. Để Lan Anh không thích hắn nữa, để hắn không còn đi lừa gạt tình cảm của ai khác nữa.
- Tôi làm xong rồi này! Xem đi có đúng không?
Phải! Tôi nhất định sẽ làm vậy với cái tên vô tâm này! Cho dù bị gia đình, nhà trường chỉ trích hay mẹ tôi có ghét bỏ tôi đi chăng nữa. Tôi cũng sẽ làm vậy để bảo vệ những cô gái kia! “Chủ nghĩa đại anh hùng của chi lại dâng cao!” Tôi thầm nghĩ tôi có nên làm việc đó hôm nay không?
- Này! Đang nghĩ cái gì thế.... – Hắn lấy bút đập vào đầu tôi cái khiến tôi tỉnh mộng.
- Nghĩ gì chứ! – Tôi tiếp tục bao biện cho bản thân. Công nhận, tên này kinh thật! Hắn đọc được cả suy nghĩ của tôi cơ đấy.
- Đang nghĩ xấu tôi chứ giề! – Hắn làm cái mặt như quái vật vậy. Cứ như là muốn “ăn tươi nuốt sống” tôi vậy.
- Thiệt tình! Đưa bài đây! Xem nào!
Khi chấm điểm bài của hắn, tôi phát hiện ra chuyện động trời. Tên đầu đất này đã làm bài đúng hết từ đầu tới cuối bài, không sai một câu “Mình đã nói là anh Nam cũng thông minh lắm mà!”. Chắc do hắn đã học câu bị động lớp 9 ba năm rồi cho nên thuộc luôn mấy bài tập này. Thông minh cái thứ gì như hắn chứ!
- Học thế đủ rồi! Tôi về đây! Good bye!
Buổi học hôm nay kết thúc sớm hơn mọi ngày, bởi hôm nay đầu óc tôi cứ quay cuồng ấy. Hết việc này tới việc nọ, suy nghĩ liên tục. Tôi nghĩ mình sắp trở thành bà cô già mất rồi. Men theo con đường nhỏ trở về nhà, tôi tự nhủ bản thân mình đừng suy nghĩ lung tung nữa nhưng tại sao càng dồn nén thì những suy nghĩ ấy lại tồn tại mạnh mẽ trong đầu tôi. Có lẽ liều thuốc tốt nhất của tôi ngay lúc này là sự nghỉ ngơi và thư giãn.
Đang mở cánh cổng bước vào nhà, tôi chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình:
- Trúc Ly!
- Hả! Cậu là Khánh gì đó.... “Chị lại quên tên người ta rồi!”
- Là Khánh Phương!
- Tôi đã nói là không biết những gì cậu nói rồi mà! – Tôi sực nhớ tới chuyện hôm qua.
- Hãy nghe tớ nói một lần! Sau đó cậu hãy quyết định có nên ghét tớ hay không?
Dù sao thì thời gian của tôi cũng còn nhiều. Nếu như không giải quyết tất cả mọi chuyện trong ngày hôm nay. Hắn ẽ tiếp tục bám theo tôi mãi.
- Được rồi! Có gì nói đi! Tôi cho cậu năm phút! Đừng có dài dòng! Nghe chưa!– Vừa nói, tôi vừa giơ nắm ngón tay lên.
- Thực ra! Bây giờ cậu rất khác lúc trước! Trước đây cậu chỉ là một cô bé nhút nhát! Tụi học chung lớp mẫu giáo chỉ muốn bắt nạt cậu! Lúc đó tớ mới vào lớp, nói thật thì tớ chẳng khác gì cậu cả, tớ là trẻ mồ côi đấy. Tụi đó chẳng để ý gì đến tớ cả. Và tớ bị coi là thành phần cấm chơi. Không ngờ đúng lúc ấy, tớ gặp được cậu. Chúng ta đã cùng chơi chung với nhau. Cùng học chung và bảo vệ lẫn nhau. Khoảng thời gian đó đối với thật tuyệt vời! Cậu biết không? Trò mà chúng ta hay chơi nhất là trò đám cưới giả đấy. Tớ làm chú rể, cậu làm cô dâu.
- Đó là lí do cậu gọi tôi là “vợ bé nhỏ” hả! Làm ơn cái đê! Ngây thơ nó vừa vừa thôi chứ!
- Không phải đâu! Một thời gian sau đó, có một ông chú giàu có đã nhận nuôi tớ! Tớ rất vui vì cuối cùng mình đã có cha, có mẹ! Cuộc sống cứ như trong mơ vậy! Họ yêu thương tớ giống như con ruột vậy! Nhưng tớ lại phải đi du học Mỹ! Cậu biết đấy, nhà giàu mà! Con cái của họ phải giỏi để làm bộ mặt của cha mẹ mới được cơ! .....Trước lúc tớ đi, cậu còn hứa là khi lớn lên sẽ làm vợ tớ mà! Tớ đã rất vui! Nhưng giờ khi nghe cậu nói là đã quên........Tớ thực sự.....
- Dẹp đi....! Khoảng thời gian đó, tôi đã quên hết rồi! Tôi không phải là Trúc Ly của ngày đó đâu! Cậu đừng mộng tưởng nữa! Sẽ không có chuyện này đâu! Hãy để tôi yên! – Tôi vùng vằng nói lớn. Thực ra, tôi đã nhớ hết rồi. Chỉ là, tôi không muốn phải sống cái kiểu như hồi nhỏ nữa. Giờ đây, tôi đang sống cuộc sống rất hạnh phúc, không cần có thêm một ai nữa đâu.
Qua vài buổi dạy, tôi đã quen với việc bị tên này chọc phá. Đồng thời, tôi cũng đã rút ra một vài kinh nghiệm trong việc trị những tên giở hơi này. “Nếu có ai muốn học bí kíp này xin liên hệ chị Ly hoặc mình cũng được để biết nha!”. Mấy hôm nay, hắn khá ngoan. Vì vậy bài học của tôi kết thúc nhanh chóng hơn. Nhưng càng yên ắng càng làm tôi cảm thấy lo lắng. Người ta vẫn thường nói sự yên bình chính sự chuẩn bị cho một cơn thịnh nộ điên cuồng sắp đến mà. Và có lẽ rằng tôi biết cơn thịnh nộ đó là gì rồi! Chắc chắn một ngày nào đó không xa, tôi sẽ cho hắn một trận để cái mặt “như hoa như ngọc” của hắn bét nhè luôn. Để Lan Anh không thích hắn nữa, để hắn không còn đi lừa gạt tình cảm của ai khác nữa.
- Tôi làm xong rồi này! Xem đi có đúng không?
Phải! Tôi nhất định sẽ làm vậy với cái tên vô tâm này! Cho dù bị gia đình, nhà trường chỉ trích hay mẹ tôi có ghét bỏ tôi đi chăng nữa. Tôi cũng sẽ làm vậy để bảo vệ những cô gái kia! “Chủ nghĩa đại anh hùng của chi lại dâng cao!” Tôi thầm nghĩ tôi có nên làm việc đó hôm nay không?
- Này! Đang nghĩ cái gì thế.... – Hắn lấy bút đập vào đầu tôi cái khiến tôi tỉnh mộng.
- Nghĩ gì chứ! – Tôi tiếp tục bao biện cho bản thân. Công nhận, tên này kinh thật! Hắn đọc được cả suy nghĩ của tôi cơ đấy.
- Đang nghĩ xấu tôi chứ giề! – Hắn làm cái mặt như quái vật vậy. Cứ như là muốn “ăn tươi nuốt sống” tôi vậy.
- Thiệt tình! Đưa bài đây! Xem nào!
Khi chấm điểm bài của hắn, tôi phát hiện ra chuyện động trời. Tên đầu đất này đã làm bài đúng hết từ đầu tới cuối bài, không sai một câu “Mình đã nói là anh Nam cũng thông minh lắm mà!”. Chắc do hắn đã học câu bị động lớp 9 ba năm rồi cho nên thuộc luôn mấy bài tập này. Thông minh cái thứ gì như hắn chứ!
- Học thế đủ rồi! Tôi về đây! Good bye!
Buổi học hôm nay kết thúc sớm hơn mọi ngày, bởi hôm nay đầu óc tôi cứ quay cuồng ấy. Hết việc này tới việc nọ, suy nghĩ liên tục. Tôi nghĩ mình sắp trở thành bà cô già mất rồi. Men theo con đường nhỏ trở về nhà, tôi tự nhủ bản thân mình đừng suy nghĩ lung tung nữa nhưng tại sao càng dồn nén thì những suy nghĩ ấy lại tồn tại mạnh mẽ trong đầu tôi. Có lẽ liều thuốc tốt nhất của tôi ngay lúc này là sự nghỉ ngơi và thư giãn.
Đang mở cánh cổng bước vào nhà, tôi chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình:
- Trúc Ly!
- Hả! Cậu là Khánh gì đó.... “Chị lại quên tên người ta rồi!”
- Là Khánh Phương!
- Tôi đã nói là không biết những gì cậu nói rồi mà! – Tôi sực nhớ tới chuyện hôm qua.
- Hãy nghe tớ nói một lần! Sau đó cậu hãy quyết định có nên ghét tớ hay không?
Dù sao thì thời gian của tôi cũng còn nhiều. Nếu như không giải quyết tất cả mọi chuyện trong ngày hôm nay. Hắn ẽ tiếp tục bám theo tôi mãi.
- Được rồi! Có gì nói đi! Tôi cho cậu năm phút! Đừng có dài dòng! Nghe chưa!– Vừa nói, tôi vừa giơ nắm ngón tay lên.
- Thực ra! Bây giờ cậu rất khác lúc trước! Trước đây cậu chỉ là một cô bé nhút nhát! Tụi học chung lớp mẫu giáo chỉ muốn bắt nạt cậu! Lúc đó tớ mới vào lớp, nói thật thì tớ chẳng khác gì cậu cả, tớ là trẻ mồ côi đấy. Tụi đó chẳng để ý gì đến tớ cả. Và tớ bị coi là thành phần cấm chơi. Không ngờ đúng lúc ấy, tớ gặp được cậu. Chúng ta đã cùng chơi chung với nhau. Cùng học chung và bảo vệ lẫn nhau. Khoảng thời gian đó đối với thật tuyệt vời! Cậu biết không? Trò mà chúng ta hay chơi nhất là trò đám cưới giả đấy. Tớ làm chú rể, cậu làm cô dâu.
- Đó là lí do cậu gọi tôi là “vợ bé nhỏ” hả! Làm ơn cái đê! Ngây thơ nó vừa vừa thôi chứ!
- Không phải đâu! Một thời gian sau đó, có một ông chú giàu có đã nhận nuôi tớ! Tớ rất vui vì cuối cùng mình đã có cha, có mẹ! Cuộc sống cứ như trong mơ vậy! Họ yêu thương tớ giống như con ruột vậy! Nhưng tớ lại phải đi du học Mỹ! Cậu biết đấy, nhà giàu mà! Con cái của họ phải giỏi để làm bộ mặt của cha mẹ mới được cơ! .....Trước lúc tớ đi, cậu còn hứa là khi lớn lên sẽ làm vợ tớ mà! Tớ đã rất vui! Nhưng giờ khi nghe cậu nói là đã quên........Tớ thực sự.....
- Dẹp đi....! Khoảng thời gian đó, tôi đã quên hết rồi! Tôi không phải là Trúc Ly của ngày đó đâu! Cậu đừng mộng tưởng nữa! Sẽ không có chuyện này đâu! Hãy để tôi yên! – Tôi vùng vằng nói lớn. Thực ra, tôi đã nhớ hết rồi. Chỉ là, tôi không muốn phải sống cái kiểu như hồi nhỏ nữa. Giờ đây, tôi đang sống cuộc sống rất hạnh phúc, không cần có thêm một ai nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.