Có Những Ngày Vô Lo Vô Nghĩ

Chương 10

Huyết Hải Diên

17/02/2023

Tên truyện: Có những ngày vô lo vô nghĩ

Tác giả: Huyết Hải Diên

Đăng tại: wattpad.com

Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

29- 01 - 2023

Gần ba giờ sáng, Nguyên Dương đang nằm ngủ trên giường thì đột ngột tỉnh giấc!

Căn phòng ngủ rộng rãi thoáng mát, giường ngủ mềm mại, máy điều hòa hạ nhiệt làm căn phòng trở nên mát mẻ dễ chịu thế nhưng hắn lật tung chăn vội vàng ngồi dậy. Hắn há miệng thở dốc, giọt mồ hôi từ trán chảy xuống hai bên mặt, tấm lưng trần cũng đẫm mồ hôi nóng nực!

Hắn nhớ lại chuyện tối qua thì giật mình vội nhìn xuống, áo khoác ngoài đã cởi ra, áo sơ mi và quần dài vẫn còn nguyên... vậy thì chắc là tối hôm qua hắn chưa bị "thịt"... nhưng mà...

"Chuyện quái quỷ gì..."

Hắn vò đầu bứt tóc, hai hàm răng nghiến chặt khi nhìn "thằng nhỏ" đang hừng hực khí thế đang nổi cộm lên khỏi lớp quần âu... Hắn cởi khóa quần, kéo quần lót xuống lôi ra côn th*t đã cương đến thẳng tắp của mình. Hắn bắt đầu thở dốc, bàn tay nắm lấy côn th*t rồi không ngừng vuốt ve lên xuống để giải tỏa dục vọng của bản thân. Nhưng tại sao côn th*t của hắn lại càng trướng to đến mức khó chịu thế này???

Hắn bất lực chống tay xuống giường sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm điên cuồng xối nước lạnh lên người!

"Ư..."

Dần dần tiếng thở dốc cùng tiếng kêu rên của hắn còn lấn át cả tiếng nước chảy rào rào!

***

Hơn một tiếng sau, Nguyên Dương lết thân thể mệt mỏi ra khỏi phòng tắm. Mặc dù đã xuất ra được rồi nhưng côn th*t của hắn vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống thế nên tinh thần của hắn vẫn rất sa sút...

Chệt tiệt... Chắc chắn là do ly rượu đó!

Hắn vội mặc quần áo muốn ra ngoài chạy bộ. Khi xuống nhà, tầng dưới tối om chỉ lờ mờ chút ánh sáng từ dèn điện ngoài sân chiếu ô cửa kính. Hắn bị dọa một phen giật thốt tim khi thấy Liễu Trâm đang ngồi trên ghế sô pha! Liễu Trâm mặc bộ váy ngủ tối màu bằng lụa cao cấp, đôi mắt đang nhìn thẳng vào hắn...

"Bà..." Nguyên Dương vẫn chưa hết hoảng sợ, giọng hắn phát run hỏi: "Sao bà chưa ngủ..."

Liễu Trâm đưa tay lên che miệng khi ngáp một hơi rất dài, ánh mắt đã lộ ra chút mệt mỏi nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng: "Ngủ làm sao được trong khi tiếng rên lúc thủ dâm của mày lại to như thế."

Nguyên Dương: "..."

Mặt hắn lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ không biết nói câu gì...

Liễu Trâm nhìn xuống thân dưới đang rạo rực của hắn, khóe môi khẽ cười hỏi: "Cần tao giúp không?"

"Không... không cần..." Hai tay hắn vội kéo áo khoác xuống, giọng lúng túng nói mấy câu: "Tôi... tôi ra ngoài chạy bộ một lúc..."

"Đi nhanh về nhanh!"

Nghe Liễu Trâm nói vậy thì hắn vội vàng chạy đi luôn.

***

Buổi sáng sớm trời se lạnh, Nguyên Dương ra ngoài dốc sức chạy bộ gần một tiếng đồng hồ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng rốt cuộc thân thể cũng trở nên bình thường trở lại. Đến khi trời hửng sáng, hắn quay về phòng tắm rửa.

Lát sau, Liễu Trâm mở cửa vào phòng, thấy hắn đang tắm thì không định làm phiền nhưng đúng lúc điện thoại trên bàn học của hắn đổ chuông.

Liễu Trâm gọi hắn: "Nguyên Dương, mày có điện thoại."

Hắn đáp lại: "Mới sáng sớm mà ai gọi thế? Là số lạ thì tôi không nghe đâu."

Liễu Trâm nhìn chữ trên màn hình điện thoại rồi nói: "Miu."

Giọng hắn thốt lên: "Chị Ánh Dương!!!"

Thế là hắn mở tung cửa phòng tắm chạy ra ngoài, cả người ướt nhẹp chưa tắm xong nhưng thân dưới vẫn kịp quấn cái khăn tắm...

Hắn cầm điện thoại trong tay ngón tay ẩm ướt vuốt mãi mới cảm ứng được...

"Miu, tôi nghe đây! Sao bà giờ mới gọi cho tôi thế? Tôi nhớ bà lắm đấy!"

"Xin lỗi ông nhá, tại nhà tôi nhiều việc quá! Mấy ngày nghỉ về nhà chơi với mấy đứa nhóc cũng mệt phết chứ chẳng đùa."

"Tôi muốn tới chỗ bà quá!"

Nguyên Dương đi ra ban công vừa hóng gió vừa mải nói chuyện điện thoại với Ánh Dương, nét cười trên môi hắn ngày càng đậm. Liễu Trâm mải nhìn hắn, sắc mặt trầm lặng không rõ cảm xúc.



Liễu Trâm đứng cạnh bàn học, đập vào mắt chính là cái bảng điểm của Nguyên Dương... ừm... không được đẹp cho lắm...

Nửa tiếng sau, Nguyên Dương nói chuyện với Ánh Dương mãi rồi mới chịu dừng, hắn bước vào phòng, tâm trạng vô cùng thoải mái nhưng khi thấy Liễu Trâm vẫn ở trong phòng thì không thoải mái được nữa...

Hắn khẽ hỏi: "Bà làm gì vậy?"

Liễu Trâm giơ cái tờ bảng điểm của hắn lên... ngay lập tức hắn hoảng hốt lại bắt đầu lo sợ...

Một môn học của hắn bị điểm F...

Liễu Trâm vẫn lạnh nhạt: "Hôm trước tao hỏi mày việc học ở trường thế nào thì mày nói được."

"Thì... cũng không đến mức bị cấm thi..."

Liễu Trâm nhoẻn miệng cười: "Vậy à?"

"Tại... tại vì môn học đó khó quá..."

Liễu Trâm gặng hỏi: "Vậy chị Ánh Dương của mày được điểm gì?"

"Điểm... điểm B..."

"Cả học kì mày đến chỉ để ngủ à, hay là đến để điểm danh... hay là để ngắm chị Ánh Dương của mày!!!"

Liễu Trâm đoán trúng phốc!

Thấy sắc mặt lo lắng như lại sắp khóc của Nguyên Dương, Liễu Trâm không nói thêm nữa mà nhìn lại bảng điểm, thấy môn học đó là môn chuyên ngành nên khó thì cũng khó thật.

Liễu Trâm đặt tờ bảng điểm xuống bàn sau đó đi ra khỏi phòng. Hắn thở phào nhẹ nhõm... vậy là thoát rồi à?

Mãi một lúc sau Nguyên Dương mới mặc quần áo đi xuống phòng bếp ăn sáng. Hắn lặng lẽ ăn bát phở còn nóng hổi mà Liễu Trâm vừa mua xong rồi khẽ hỏi: "Lúc nãy bà lên phòng tìm tôi có việc gì vậy..."

Liễu Trâm ăn xong thì thong thả ngồi uống cà phê: "Tối nay tao có cuộc họp nên sẽ không về, mày tự ăn uống rồi đi ngủ sớm đi."

Nghe vậy, trong lòng hắn có hơi mừng rỡ.

"Tôi biết rồi." Hắn gật đầu nói xong thì khẽ hỏi: "Tối qua... ừm... là bà đã kịp đưa tôi về..."

"Chứ mày nghĩ là ai?"

"Cảm... cảm ơn bà..." Hắn vừa nói vừa cúi đầu, giọng gượng gạo: "Tôi... tôi không có chủ động... làm với hai cô gái đó... bọn họ tự nhiên kéo tôi vào phòng..."

"Tao biết rồi, mày không cần nhắc nữa!"

"Vậy thôi..."

"Lần sau phải cẩn thận hơn một chút!"

"Ừm, tôi biết rồi."

"Với cả, gặp lại thằng đó thì tránh xa ra."

Nguyên Dương biết thằng đó mà Liễu Trâm nhắc đến là gã Đặng Tuân. Hắn liền gật đầu.

Sau đó Liễu Trâm như thường ngày tới công ty. Nguyên Dương rửa bát xong ra phòng khách thì thấy một cái bể thủy sinh trong suốt có cây cảnh và hai con cá vàng đang bơi lộ ở bên trong rất đẹp được đặt ở bàn cạnh cửa sổ. Hắn mỉm cười đi tới ngồi ngắm cá vàng, thỉnh thoảng thì cho cá ăn.

Ngồi nghỉ một lúc xong hắn lên dọn dẹp phòng ngủ. Lúc hắn nhặt quần áo bẩn đem đi giặt thì trong túi áo vest hắn mặc tối qua đã rơi ra một đống tiền... Hắn suy nghĩ một hồi lâu, dù sao Liễu Trâm không thiếu tiền mà hắn đang cần tiền để học lại nên là tranh thủ cầm luôn. Hắn bỏ quần áo vào máy giặt, chờ giặt xong rồi lấy ra phơi xong thì quét sạch phòng ngủ.

Dọn xong thì đến gần trưa, hắn chưa đói bụng lắm chuẩn bị tới trường đăng kí lớp học lại môn học bị điểm F xong sẽ tìm quán nào đó ăn trưa.

Hắn đeo balo đi ra ngoài sân thấy chiếc xe mô tô BMW thì có hơi do dự.

Xe buýt tới trường giờ này không có tuyến nào cả. Mà hôm nay lại không thấy xe taxi nào đi qua... Mình chưa có bằng lái nhưng chạy mô tô một đoạn tới trường chắc không sao đâu...

Hắn cầm chìa khóa mô tô lên xe lái đi. Trên đường tới trường thì không xảy ra chuyện gì nhưng lúc về lại xảy ra vấn đề...

***

Tầm chiều, Liễu Trâm ở công ty đang chuẩn bị vào phòng họp thì vô tình nghe tin tức trên tivi.

"Khoảng 2 giờ chiều nay, tại ngã tư đường 412 gần cầu X đã xảy ra một vụ va chạm giữa chiếc xe mô tô BMW mang biển số 29X4-556 với chiếc xe taxi mang biển số... hai người điều khiển phương tiện đều bị thương..."

Liễu Trâm nghe thoáng qua tên biển số của chiếc mô tô kia thì giật mình kinh hoảng, mấy tờ tài liệu trong tay rơi hết xuống sàn! Bà ngoảnh sang nhìn ti vi, hình ảnh đang chiếu người lái chiếc mô tô, mặc dù đã làm mờ khuôn mặt nhưng bà vẫn nhận ra đó là Nguyên Dương!!!

"Phu nhân... sắp tới giờ họp mà ngài chạy đi đâu vậy? Phu nhân..."



***

Dòng người tụ tập ở ngã tư đường 412 ngày càng đông, Nguyên Dương lảo đảo đứng dựa vào thân cây, bộ quần áo trên người dính bụi bẩn và máu tươi, bàn tay phải nắm chặt tay trái vô lực đang chảy đầy máu của mình. Hắn không hiểu... rõ ràng hắn đã lái xe rất vững và rất cẩn thận vậy mà lại xảy ra va chạm với chiếc taxi kia... cũng may khi ngã, hắn kịp chống tay trái xuống nên chỉ tay trái bị thương...

Xe mô tô BMW là loại cao cấp đắt tiền đã tông móp đầu chiếc xe taxi, người lái xe taxi bị xây xát một vài chỗ...

Người cảnh sát giao thông vây quanh hắn: "Phiền em xuất trình giấy tờ."

Nguyên Dương lấy thẻ căn cước trong ví ra, cảnh sát xem qua rồi lại nói: "Em không mang theo bằng lái xe à?"

Nguyên Dương hơi cúi đầu, giọng lắp bắp nói: "Em... chưa có bằng lái xe."

Nét mặt người cảnh sát giao thông hơi khó xử, mặc dù lời hắn nói rất nhỏ nhưng người lái xe taxi kia lại nghe thấy, gã hùng hổ bước tới, trên đầu quấn một lớp băng vải, giọng to tiếng trách móc: "Mày chưa có bằng mà dám chạy xe mô tô, trông mặt mày non choẹt thế kia thì chắc còn chưa đủ tuổi, thằng nhãi ranh!"

Nguyên Dương lập tức nói: "Tôi 19 tuổi rồi..."

"Ờ, mày đủ tuổi rồi nhưng chưa có bằng lái mà dám chạy xe là tội nặng đấy! Gọi bố mẹ mày ra đây!"

Nghe gã lái taxi nhắc tới hai từ "bố mẹ", sắc mặt Nguyên Dương trở nên lúng túng: "Tôi đủ tuổi rồi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm việc tôi gây ra..."

"Kì lạ nhỉ, đám thanh niên ăn chơi quậy phá như bọn mày khi gây ra chuyện có bao giờ chịu trách nhiệm đâu, hay là mày..." Nói rồi, nét cười khinh bỉ trên mặt gã taxi lộ rõ: "Mày không có bố mẹ!"

Nguyên Dương sửng sốt bất lực đứng lặng ở đó...

Gã taxi kia được nước càng lấn tới: "Mày không có bố mẹ, thế là không có ai dạy mày nhỉ? Mày có đi học không, loại vô học như mày lấy đâu tiền ra mua chiếc mô tô đắt tiền kia, hay là mày ăn trộm."

Nguyên Dương càng nghe càng cảm thấy gã taxi này vô lí. Hắn liền cãi lại: "Anh biết gì về tôi mà nói hả, đúng là tôi không có bố mẹ nhưng tôi tuyệt đối không làm chuyện trái pháp luật!!!"

"Mày đã làm rồi đấy, đéo có bằng lái mà dám chạy xe."

Nguyên Dương nghĩ đi nghĩ lại sau đó chợt nhớ ra. Hắn điềm tĩnh nói: "Tôi biết mình làm sai nhưng tôi đã lái xe rất cẩn thận rồi... có khi nào anh cố ý để tôi tông trúng rồi ăn vạ."

Bốp!

Gã lái xe taxi kia lập tức đánh Nguyên Dương một cái tát!

"Thưa anh... anh bình tĩnh..."

Gã còn định đánh tiếp thì người cảnh sát kịp thời ngăn lại. Nguyên Dương cúi đầu giữ nguyên tư thế bị đánh, hắn thẫn thờ đứng đó như người vô hồn...

Tại sao... tại sao ai cũng coi thường hắn hết vậy? Vì hắn không có bố mẹ... vì hắn không được học hành đến nơi đến chốn...

Nguyên Dương vì quá uất ức mà khóe mắt rưng rưng, khi giọt nước mắt chuẩn bị tuôn rơi thì...

CHÁT!

Nguyên Dương nghe tiếng động lớn thì ngẩng đầu lên, hắn thấy Liễu Trâm đứng chắn trước mặt và gã taxi kia ngã lăn ra đất!

Gã bò dậy quát: "Cái đéo gì đây? Cô là ai?"

Liễu Trâm mặt lạnh lấy trong túi ra một cái thẻ vứt thẳng vào mặt gã taxi rồi trầm giọng nói: "Mày muốn tao đền bao nhiêu tiền cũng được nhưng mày không bao giờ có quyền đánh nó!!!"

Gã taxi bị nét mặt lạnh lùng của Liễu Trâm dọa sợ: "Cô... cô là mẹ của thằng nhãi ranh đó..."

Từ Duy từ xa vội vàng chạy tới đứng che chắn cho Liễu Trâm trước máy ảnh của mấy người phóng viên nhưng Liễu Trâm chẳng để ý chuyện đó.

Liễu Trâm gọi: "Này anh cảnh sát!"

Người cảnh sát liền đáp:"Dạ, thưa cô..."

"Tại sao thằng kia được băng bó vết thương đàng hoàng mà sao thằng nhóc nhà tôi lại bị đứng khiển trách như tội phạm thế?"

"Tôi thành thật xin lỗi... tôi sẽ gọi nhân viên y tế đến..."

Liễu Trâm cảm thấy chán ghét trước tốc độ làm việc của cảnh sát giao thông. Bà nhìn vết thương trên cánh tay trái của Nguyên Dương, nặng thì gãy xương mà nhẹ thì cũng trật khớp...

"Còn mày... mày chỉ biết đứng một chỗ nghe chửi thôi hả?"

Nguyên Dương bối rối không biết làm gì.

Gã taxi nhặt cái thẻ mà Liễu Trâm ném xuống rồi thì tìm cớ chuồn đi nhưng Liễu Trâm đã ra lệnh cho Từ Duy tóm gã lại!

"Mày đứng yên đấy, việc này chưa xong đâu!" Liễu Trâm trừng mắt với gã taxi rồi quay sang nói với Nguyên Dương: "Kể lại tình hình sự việc cho tao nghe!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Có Những Ngày Vô Lo Vô Nghĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook