Có Những Ngày Vô Lo Vô Nghĩ

Chương 9

Huyết Hải Diên

17/02/2023

Tên truyện: Có những ngày vô lo vô nghĩ

Tác giả: Huyết Hải Diên

Đăng tại: wattpad.com

Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

26 - 01 - 2023

Bước vào trong Hộp đêm, Liễu Trâm và Nguyên Dương ngồi trước quầy bar, phía sau là vũ trường sôi động, ồn ào, náo nhiệt. Liễu Trâm bảo hắn chọn đồ uống, hắn nhìn menu thấy toàn là những loại cocktail tên Tiếng Anh mà hắn chưa uống thử bao giờ... Loay hoay một hồi, cuối cùng hắn nói: "Cho tôi một cốc coca lạnh."

Nhân viên pha chế liền mở lon coca rót vào cốc nước đá rồi cắm ống hút mang tới cho hắn. Hắn ngậm ống hút từ từ uống.

Liễu Trâm lắc đầu tỏ vẻ chán nản: "Mày không trở thành người lớn được rồi."

Nguyên Dương đáp trả bằng một câu không liên quan: "Có vẻ như bà là khách VIP ở đây."

Bọn họ vào đây ngồi chưa tới 5 phút nhưng từ nãy tới giờ đã có tới hơn chục người bước tới chào hỏi và bắt chuyện với Liễu Trâm.

Liễu Trâm thong thả nhấp một ngụm cocktail rồi nói: "Tao đã nói nơi này dành cho người lớn."

Hắn ngoảnh mặt quan sát xung quanh, lập tức nói: "Chẳng có gì vui."

"Đúng vậy, thế giới của người lớn chẳng có gì vui, rồi đến một ngày... mày bắt buộc phải trở thành người lớn."

Nguyên Dương lẳng lặng ngồi uống coca, hắn dường như đã thấm nhuần được lời nói của Liễu Trâm.

Ngay sau đó, một gã đàn ông trưởng thành cao lớn đã ngoài 30 tuổi, mặc bộ vest màu ghi sành điệu, vẻ mặt tươi cười hớn hở đang bước tới chỗ họ.

"Phu nhân, chào buổi tối." Nói xong gã thản nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Liễu Trâm, thậm chí còn lại gần ngửi mùi nước hoa dịu nhẹ trên người Liễu Trâm: "Đêm nay em vẫn rất quyến rũ!"

Liễu Trâm sắc mặt không cảm xúc chẳng đoái hoài gì đến gã đàn ông.

Nguyên Dương thắc mắc khẽ hỏi: "Ai vậy?"

Liễu Trâm hờ hững nói: "Một thằng dở hơi."

Nguyên Dương sững sờ, gã đàn ông gượng cười nói: "Phu nhân à, em nói vậy làm anh đau lòng lắm đấy."

Nguyên Dương suýt thì sặc coca: "Này anh... anh biết bà ta bao nhiêu tuổi rồi không mà xưng anh em hay vậy?"

Gã đàn ông cười vênh mặt nói: "Dù bao nhiêu tuổi thì phụ nữ vẫn chỉ là em thôi. Cậu không thấy phu nhân vẫn đẹp rất có sức hút sao?"

Nguyên Dương nghe vậy thì phải công nhận gã này bị dở hơi thật...

Gã đàn ông đưa cho Nguyên Dương tờ danh thiếp rồi bắt đầu giới thiệu: "Tôi tên là Đặng Tuân, 32 tuổi, tổng giám đốc công ty C, là người nắm giữ 36% tổng số cổ phần trong công ty của phu nhân."

Nguyên Dương chẳng quan tâm lắm, nghe Đặng Tuân nói nhiều như vậy nhưng tóm lại là gã này có tiền, hết...

"Cậu trai này là ai thế, phu nhân. Là tình nhân mới của em à, trông mặt non choẹt thế thì đủ tuổi chưa đấy?"

Mặc dù lời nói của Đặng Tuân mang ý đùa vui nhưng Nguyên Dương nghe lại cảm giác gã này không ưa mình chút nào.

Liễu Trâm liền nói: "Là con trai tôi."

"Không thể nào, em với Trần Nguyên Vũ không có con, chuyện đó thì mọi người trong công ty đều biết. Nhưng nó không phải tình nhân của em thì anh yên tâm rồi."



Liễu Trâm không nói gì, Đặng Tuân vẫn cười nói: "Tối nay anh hẹn gặp khách hàng mất rồi, khi khác chúng mình nói chuyện nhé."

Đặng Tuân rời đi, Nguyên Dương vội vàng nói: "Bà cứ để hắn được nước lấn tới thế à? Không giống bà chút nào."

Liễu Trâm nâng ly rượu nhưng không uống, bờ môi hé mỉm cười rất điềm tĩnh: "Việc thằng đó làm không gây ảnh hưởng gì đến tao."

"Nhưng ảnh hưởng đến tôi."

"Mày nói gì?"

Nguyên Dương không trả lời, hắn nhìn theo hướng mà Đặng Tuân đi, là tới khu sòng bạc, hắn đứng dậy. Liễu Trâm lập tức hiểu ra, vội ngăn cản hắn: "Dừng lại đi, mày đừng có dây vào thằng đó."

"Không sao đâu, tôi đi xem chút rồi quay lại."

Liễu Trâm nhíu mày tỏ ra bức bối, khó chịu nhưng sau đó lại thở dài nói: "Được thôi, tùy mày."

Nguyên Dương mở cánh cửa vào khu sòng bạc, khói thuốc nghi ngút khắp nơi, mùi mồ hôi của đàn ông hòa lẫn mùi nước hoa sực nức của phụ nữ.

Đặng Tuân cởi áo vest ngồi trên ghế, hai tay khoác vai hai cô em xinh đẹp nóng bỏng bên cạnh, miệng ngậm điếu thuốc rất đắc ý khi vừa thắng được ván lớn!

Một sấp tiền lớn được đẩy về trước mặt Đặng Tuân, gã cười vẫy tay ra hiệu, hai cô em xinh đẹp cười hí hửng nhoài người tới vơ lấy nắm tiền bỏ vào trong túi của mình. Mấy kẻ đứng xunh quanh cũng không ngừng nói những lời ngon ngọt xu nịnh gã. Gã rít một hơi thuốc nói: "Có ai muốn thử tiếp không?"

Không ai dám thử sức đánh bài với gã, tuy nhiên...

Nguyên Dương bước tới ngồi xuống cái ghế đối diện Đặng Tuân, nét mặt cười vui vẻ nói: "Để tôi."

Đặng Tuân có chút ngạc nhiên nhưng ngoài mặt vẫn cười khinh thường: "Cậu trai trẻ này không ở lại làm ấm giường cho phu nhân mà lại chạy tới đây đánh bài với tôi."

Nguyên Dương trong lòng bực tức vì lời chế giễu của gã nhưng phải cố nhẫn nhịn, hắn nói: "Liễu Trâm bảo tôi tới đây thử sức làm người lớn."

"Vậy à. Thế cậu biết thứ đầu tiên người lớn phải có là gì không?"

Nguyên Dương nghe câu hỏi này rồi, hắn lập tức lấy hết tiền mà Liễu Trâm đã nhét vào trong túi áo rồi đặt lên bàn.

"Nhiêu đây đủ chưa?"

"Đủ rồi." Đặng Tuân liếc nhìn số tiền lớn trong tay Nguyên Dương, rốt cuộc cũng không cười nữa mà ngoảnh sang nhân viên phục vụ: "Bắt đầu đi."

Nhân viên phục vụ chia bài, Nguyên Dương từ từ lật từng con bài lên.

Bản thân Nguyên Dương chẳng muốn dây dưa vào cờ bạc nhưng mấy năm trước hắn phát hiện bản thân có "thiên phú" về việc chơi cờ bạc qua một game trực tuyến ăn tiền. Hắn đã chơi thử mấy lần, mặc dù đều chơi thắng nhưng chỉ dám chơi vài lần rồi bỏ vì sợ Liễu Trâm phát hiện...

Đến hôm nay, không ngoài dự đoán, khả năng chơi bài ăn tiền của Nguyên Dương vẫn phát huy tác dụng. Hắn đã thắng Đặng Tuân và nhận về số tiền lớn gấp đôi số tiền mà hắn bỏ ra.

Nguyên Dương thản nhiên cầm hết tiền để vào túi áo. Đặng Tuân gượng cười nói lời khen: "Cậu chơi giỏi đấy, có muốn theo tôi đến sòng bạc khác chơi lớn hơn không, đảm bảo cậu sẽ nhận được số tiền khổng lồ."

Nguyên Dương lắc đầu nói: "Tôi chơi như vậy là đủ rồi, chơi lớn hơn thì chắc chắn Liễu Trâm sẽ không cho phép."

Đặng Tuân nhướng mày hỏi: "Cậu tính núp dưới váy của phu nhân đến bao giờ?"

Dù bị xỉ nhục một cách trắng trợn nhưng Nguyên Dương bình tĩnh nói: "Mối quan hệ giữa tôi và Liễu Trâm... hơi phức tạp nhưng tôi là người lớn rồi, tôi sẽ tự lo liệu cho bản thân, không liên quan đến bà ta cho nên anh không có quyền nói lời chế giễu, sỉ nhục đó với tôi!"

Đặng Tuân cười tỏ vẻ nhượng bộ: "Tôi biết rồi, thật xin lỗi."

"Với cả anh nói Liễu Trâm có sức hút, tôi nghĩ là chỉ có túi tiền của bà ta là quyến rũ được anh thôi nhỉ?"

Đặng Tuân tối mặt không nói gì...

Xong việc Nguyên Dương đứng dậy rời đi. Thế nhưng một kẻ kiêu ngạo, xấu xa như Đặng Tuân thì làm sao dễ dàng bỏ qua cho hắn. Gã vẫy tay ra lệnh cho hai cô em nóng bỏng ngồi bên cạnh: "Hầu hạ thằng đó đi."



Hai cô em liền đáp: "Vâng ạ!"

Nguyên Dương quay lại chỗ của Liễu Trâm. Hắn vừa đi vừa đếm số tiền lớn trong tay, đếm đi đếm lại... hơn 30 triệu. Hắn chưa bao giờ cầm số tiền lớn thế này nên có hơi hoang mang. Hắn chỉ muốn làm việc của người lớn để chứng minh bản thân mình một chút, hắn chỉ muốn Liễu Trâm đừng coi hắn như con nít thế nên mới mạo hiểm chơi đánh bạc và khiêu khích Đặng Tuân...

Nguyên Dương đi qua hành lang của một dãy phòng thì bỗng nhiên có hai cô gái xinh đẹp ăn mặc sexy lao vào người hắn... Hắn ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì hai cô gái khoác tay hắn rồi kéo vào phòng ngủ!

Đập vào mắt hắn là hai bầu ngực tròn trĩnh chắc mẩy của hai cô gái xinh đẹp, hắn xấu hổ quay mặt đi, giọng gượng hỏi: "Hai cô... có việc gì..."

Cô gái tóc vàng dùng đầu ngón tay kéo mặt hắn quay trở về, dùng giọng ngọt sớt nói: "Cậu trai đẹp này, để bọn tôi phục vụ cậu, đảm bảo cậu sẽ rất sung sướng."

Cô gái tóc đen rót ly rượu vang kề lên môi hắn: "Nào, tôi mời cậu rượu, chúng ta cùng nhau lên đỉnh."

Trời đất ơi...

Nguyên Dương cật lực vùng vẫy trước tình huống trớ trêu này!

"Không... tôi không cần, để tôi yên!!!"

Hắn vừa hét lên thì cô gái tóc đen uống ngụm rượu kề lên môi hắn... từ từ mớn rượu cho hắn. Hắn đang bị cưỡng hôn...

"Khụ..."

Hắn dùng hết sức đẩy cô gái tóc đen kia ra nhưng vẫn là đã nuốt một ít rượu, son môi đỏ chót của cô gái tóc đen dính lên mặt hắn... Hắn dùng tay lau đi vẫn không sạch.

Rượu vang kia quá nặng đối với người chưa bao giờ uống rượu như Nguyên Dương, hắn lập tức cảm thấy buồn nôn và đầu óc đau nhức... Hắn lảo đảo bước về phía cửa nhưng cơ thể của hắn lại dần trở nên mềm nhũn đến khi không còn chút sức lực nào...

Phịch!

Ngay sau đó, hắn ngã gục xuống sàn, đầu óc chìm vào mê man sau khi uống ngụm rượu đó...

Hai cô gái xinh đẹp kéo hắn lên giường, cởi bỏ áo khoác ngoài và khuy áo sơ mi của hắn...

RẦM!

Tuy nhiên hai cô gái xinh đẹp kia vẫn chưa kịp làm gì thì cánh cửa phòng bị một lực mở tung ra. Liễu Trâm thản nhiên đứng dựa vào cửa nhưng ánh mắt thì âm u trông cực kì đáng sợ! Hai cô gái kia lập tức hoảng sợ bước xuống giường đứng cách xa Nguyên Dương.

Liễu Trâm liếc nhìn Nguyên Dương đang nằm bất tỉnh trên giường, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào nhưng vẫn khiến người khác lo sợ!

Lát sau, Từ Duy đi vào phòng đỡ Nguyên Dương ngồi dậy rồi cõng hắn lên. Liễu Trâm ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở của Nguyên Dương, lúc này bà mới trầm giọng lên tiếng: "Trong rượu đã bỏ thứ gì?"

Cô gái tóc vàng run rẩy nói: "Dạ... thưa phu nhân... trong rượu có thuốc mê với cả một ít thuốc kích dục... nhưng phu nhân yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe..."

Liễu Trâm lại ngoảnh sang nhìn Nguyên Dương, thấy trên mặt hắn dính son môi thì biết ngay là đã bị cưỡng hôn... và nhìn qua hai cô gái kia cũng biết ai là người cưỡng hôn hắn.

Liễu Trâm liếc cô gái tóc đen: "Qua đây!"

Cô gái tóc đen không dám do dự liền bước tới nhưng ngay lập tức đã bị Liễu Trâm thẳng tay đánh một cái tát rất mạnh vào mặt!

CHÁT!

Cô ta ngã gục xuống sàn, khóe môi rỉ máu, cô gái tóc vàng kia hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên.

"Tao sẽ tìm thằng đó tính sổ!"

Liễu Trâm dứt khoát nói xong thì đi ra khỏi phòng, Từ Duy cõng Nguyên Dương cũng bước theo sau. Ra khỏi Hộp đêm, Liễu Trâm mở cửa xe ô tô để Từ Duy đặt Nguyên Dương vào hàng ghế phía sau rồi bước vào ngồi xuống cạnh hắn. Từ Duy khởi động xe đưa hai người họ trở về.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Có Những Ngày Vô Lo Vô Nghĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook