Cố Tiên Sinh, Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo
Chương 19: Bản Chất Người Kinh Doanh
Diệp Tri Thu
20/12/2022
Cho đến rất lâu về sau, tôi thực sự hiểu được, tai sao anh lại bảo tôi không được yêu anh.
Chỉ là lúc này, rõ ràng biết rằng sự dịu dàng quan tâm của anh đều là giả, nhưng tôi lại vẫn thấy cảm động.
Nhịn không được để bản thân chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, cảm nhận sự ấm áp hiếm có này.
Tôi thầm nói trong lòng, chỉ lần này thôi, cho cô được tham lam một lần.
Ăn xong cơm trưa, ông nội Cố vốn muốn giữ chúng tôi ở lại, ăn xong cơm tối rồi hẵng về.
Nhưng Cố Tử Ngôn nói công ty còn có chuyện, buổi tối lại quay lại, trong lòng tôi cũng đang nghĩ đến chuyện của bà ngoại, nên ăn cơm xong không lâu cũng cùng Cố Tử Ngôn rời đi.
Vừa ra khỏi nhà họ Cố, nụ cười trên mặt của Cố Tử Ngôn liền biến mất ngay tức khắc, vẻ mặt chỉ còn lại sự lạnh nhạt thờ ơ.
Trong lòng tôi tuy có chút hụt hẫng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, suy cho cùng tôi vẫn còn phải lo lắng chuyện của bà ngoại.
Trên xe, tôi còn đang do dự có nên nhờ Cố Tử Ngôn giúp đỡ hay không, kết quả người đàn ông đã một chân đạp phanh, xe tấp vào lề đường.
Tôi không chút phòng bị theo quán tính lao về phía trước, lại bị dây an toàn kéo trở lại, đầu đập mạnh vào lưng ghế, một trận đau âm ỉ truyền đến.
“Cố Tử Ngôn, anh phát điên cái gì vậy!” Tôi hoàn toàn tức giận, gào lên.
“Xuống xe!”
“Cái gì?” Tôi không thể tin vào tai mình.
Cố Tử Ngôn lạnh lùng nhìn tôi: “Cô bị điếc sao? Tôi bảo cô xuống xe!”
Anh ta vậy mà lại ở một nơi hoang vu hẻo lánh không có lấy một chiếc nào bắt tôi xuống xe.
Anh ta rốt cuộc chán ghét tôi đến mức nào, mới có thể sau khi rời khỏi nhà họ Cố, cũng không miễn cưỡng giả vờ tử tế với tôi một phút.
Anh ta có phải là cảm thấy, tôi căn bản không xứng được ngồi lên xe của anh, cũng không muốn ở chung một chỗ, hít chung một bầu không khí với tôi!
Thật coi tôi giống như một người phụ nữ không một người đàn ông nào muốn?
Xuống xe thì xuống xe!
“Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Cố Thị, lại lái chiếc xe đểu như vậy, nghĩ tôi thèm ngồi sao? Huh!”
Tôi vừa mới xuống xe, còn chưa đứng vững, Cố Tử Ngôn liền đạp chân ga phóng xe đi, suýt chút nữa đụng vào tôi.
Tôi tức giận đến mức cởi giày cao gót ném thẳng vào đuôi xe của anh ta, đương nhiên, đây cũng chỉ là để phát tiết, cũng không có tác dụng gì.
Ngược lại tôi lại phải chạy qua đó nhặt giày về.
Nhưng dưới tình huống này, tôi thực sự vô cùng tức giận.
Tôi thề, tôi mà còn rung động bởi Cố Tử Ngôn nữa thì lúc đó tôi thành con heo, trong túi đột nhiên truyền ra tiếng điện thoại kêu.
Đó là chuông tôi đặc biệt cài đặt cho bác sĩ Kim, để tiện nhận biết cuộc gọi đến.
Tôi lập tức lôi điện thoại ra nghe: “Alo, bác sĩ Kim.”
“Vũ Phỉ à, bà ngoài cô vừa mới được đưa vào bệnh viện. Yên tâm đi, tôi vừa mới thay cô làm kiểm tra xong, không có vấn đề gì.”
“Thật sao?” Cơn tức giận trong lồng ngực lại bùng lên, tay cầm điện thoại của tôi run lên: “Bác sĩ Kim, phiền anh giúp tôi chăm sóc cho bà ngoài một chút, tôi lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại, tôi cởi giày cao gót cầm lên tay, chân trần chạy như điên về phía trước.
***
Khó khăn lắm mới đến được viện dưỡng lão, tôi liền chạy thẳng vào phòng của bà ngoại.
Đẩy cửa bước vào, bác sĩ Kim đang ngồi trên sô pha nói chuyện với bà ngoại, nhìn thấy tôi đến, liền nở một nụ cười cho tôi cảm thấy yên tâm.
“Bà ngoại cô không sao hết, cô yên tâm đi.” Bác sĩ Kim đi tới, vỗ vai tôi: “Viện dưỡng lão có hoạt động, tôi đi trước đây.”
Tôi cảm kích gật đầu với bác sĩ Kim, sau đó vội vàng chạy đến bên bà ngoại.
Vốn dĩ trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với bà, nhưng khi đứng trước mặt bà rồi, tôi lại phát hiện mình một câu cũng không nói ra nổi.
Chỉ nhìn vào gương mặt hiền từ yên bình của bà ngoại là chóp mũi tôi liền cảm thấy chua xót.
Chỉ là lúc này, rõ ràng biết rằng sự dịu dàng quan tâm của anh đều là giả, nhưng tôi lại vẫn thấy cảm động.
Nhịn không được để bản thân chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, cảm nhận sự ấm áp hiếm có này.
Tôi thầm nói trong lòng, chỉ lần này thôi, cho cô được tham lam một lần.
Ăn xong cơm trưa, ông nội Cố vốn muốn giữ chúng tôi ở lại, ăn xong cơm tối rồi hẵng về.
Nhưng Cố Tử Ngôn nói công ty còn có chuyện, buổi tối lại quay lại, trong lòng tôi cũng đang nghĩ đến chuyện của bà ngoại, nên ăn cơm xong không lâu cũng cùng Cố Tử Ngôn rời đi.
Vừa ra khỏi nhà họ Cố, nụ cười trên mặt của Cố Tử Ngôn liền biến mất ngay tức khắc, vẻ mặt chỉ còn lại sự lạnh nhạt thờ ơ.
Trong lòng tôi tuy có chút hụt hẫng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, suy cho cùng tôi vẫn còn phải lo lắng chuyện của bà ngoại.
Trên xe, tôi còn đang do dự có nên nhờ Cố Tử Ngôn giúp đỡ hay không, kết quả người đàn ông đã một chân đạp phanh, xe tấp vào lề đường.
Tôi không chút phòng bị theo quán tính lao về phía trước, lại bị dây an toàn kéo trở lại, đầu đập mạnh vào lưng ghế, một trận đau âm ỉ truyền đến.
“Cố Tử Ngôn, anh phát điên cái gì vậy!” Tôi hoàn toàn tức giận, gào lên.
“Xuống xe!”
“Cái gì?” Tôi không thể tin vào tai mình.
Cố Tử Ngôn lạnh lùng nhìn tôi: “Cô bị điếc sao? Tôi bảo cô xuống xe!”
Anh ta vậy mà lại ở một nơi hoang vu hẻo lánh không có lấy một chiếc nào bắt tôi xuống xe.
Anh ta rốt cuộc chán ghét tôi đến mức nào, mới có thể sau khi rời khỏi nhà họ Cố, cũng không miễn cưỡng giả vờ tử tế với tôi một phút.
Anh ta có phải là cảm thấy, tôi căn bản không xứng được ngồi lên xe của anh, cũng không muốn ở chung một chỗ, hít chung một bầu không khí với tôi!
Thật coi tôi giống như một người phụ nữ không một người đàn ông nào muốn?
Xuống xe thì xuống xe!
“Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Cố Thị, lại lái chiếc xe đểu như vậy, nghĩ tôi thèm ngồi sao? Huh!”
Tôi vừa mới xuống xe, còn chưa đứng vững, Cố Tử Ngôn liền đạp chân ga phóng xe đi, suýt chút nữa đụng vào tôi.
Tôi tức giận đến mức cởi giày cao gót ném thẳng vào đuôi xe của anh ta, đương nhiên, đây cũng chỉ là để phát tiết, cũng không có tác dụng gì.
Ngược lại tôi lại phải chạy qua đó nhặt giày về.
Nhưng dưới tình huống này, tôi thực sự vô cùng tức giận.
Tôi thề, tôi mà còn rung động bởi Cố Tử Ngôn nữa thì lúc đó tôi thành con heo, trong túi đột nhiên truyền ra tiếng điện thoại kêu.
Đó là chuông tôi đặc biệt cài đặt cho bác sĩ Kim, để tiện nhận biết cuộc gọi đến.
Tôi lập tức lôi điện thoại ra nghe: “Alo, bác sĩ Kim.”
“Vũ Phỉ à, bà ngoài cô vừa mới được đưa vào bệnh viện. Yên tâm đi, tôi vừa mới thay cô làm kiểm tra xong, không có vấn đề gì.”
“Thật sao?” Cơn tức giận trong lồng ngực lại bùng lên, tay cầm điện thoại của tôi run lên: “Bác sĩ Kim, phiền anh giúp tôi chăm sóc cho bà ngoài một chút, tôi lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại, tôi cởi giày cao gót cầm lên tay, chân trần chạy như điên về phía trước.
***
Khó khăn lắm mới đến được viện dưỡng lão, tôi liền chạy thẳng vào phòng của bà ngoại.
Đẩy cửa bước vào, bác sĩ Kim đang ngồi trên sô pha nói chuyện với bà ngoại, nhìn thấy tôi đến, liền nở một nụ cười cho tôi cảm thấy yên tâm.
“Bà ngoại cô không sao hết, cô yên tâm đi.” Bác sĩ Kim đi tới, vỗ vai tôi: “Viện dưỡng lão có hoạt động, tôi đi trước đây.”
Tôi cảm kích gật đầu với bác sĩ Kim, sau đó vội vàng chạy đến bên bà ngoại.
Vốn dĩ trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với bà, nhưng khi đứng trước mặt bà rồi, tôi lại phát hiện mình một câu cũng không nói ra nổi.
Chỉ nhìn vào gương mặt hiền từ yên bình của bà ngoại là chóp mũi tôi liền cảm thấy chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.