Cố Tiên Sinh, Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo
Chương 42: Đồ Khốn Kiếp!
Diệp Tri Thu
22/12/2022
Tôi không biết hiện tại bản thân mình có sắc mặt như thế nào. Tôi chỉ biết rằng bây giờ tôi giống như rơi xuống một cái hồ đóng ba thước. Cái lạnh đang thấm sâu vào xương, lạnh đến mức toàn thân tôi đều không ngừng run rẩy.
Tôi nhìn anh để cố gắng tìm ra một chút lo lắng nào đó trong ánh mắt của anh, nhưng không có, không có gì cả.
Ngoại trừ sự lạnh lùng, thì vẫn là sự lạnh lùng.
Tôi không nhịn được mà tiến lên một bước rồi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, nắm chặt nắm đấm trong tay mình và hỏi: "Những gì anh vừa nói, là sự thật sao?"
Cố Tử Ngôn nhíu mày nhìn tôi, anh không nói gì.
Tôi cố gắng nhịn một chút, rồi lại tiền lên phía trước một bước: "Mễ Đoá là ai vậy?"
Anh ấy nhíu mày lại: "Không liên quan gì đến cô."
Không liên quan gì đến tôi sao?
Ồ, là một người không liên quan gì đến tôi!
"Cố Tử Ngôn, anh đừng quên, tôi mới là bà Cố. Anh dây dưa không rõ ràng cùng một người phụ nữ khác mà lại nói chuyện này không liên quan gì đến tôi sao?” Tôi nhìn anh một cách châm chọc, đầu ngón tay của tôi cắm thật sâu vòng lòng bàn tay: “Anh hãy thành thật nói cho tôi biết, những lời mà Đường Dục nói là có phải là sự thật không? Trong lòng anh vẫn luôn yêu người phụ nữ tên là Mễ Đoá kia đúng không?”
Anh vẫn không nói một lời nào. Tôi có chút tức giận cho nên hai bàn tay nắm chặt đến mức không thể khống chế được sự run rẩy: "Hai năm trước tại quán bar, lý do mà anh đến tìm tôi thực ra là vì tôi có một vài điểm giống với cô ấy, đúng không?”
"Mộ Vũ Phỉ…" Anh từng chữ nói ra gọi tên của tôi, giọng điệu có chút nặng nề.
Tôi nhắm mắt lại, rồi hỏi một câu hỏi cuối cùng: "Anh để cho Tổng giám đốc Đường gây khó dễ cho hạng mục lần này của công ty chúng ta, gây khó khăn cho tôi, là để cho tôi biết khó khăn mà tự rút lui. Có phải anh biết cô ấy sắp trở lại, cho nên không thể chờ đợi được nữa mà muốn tôi chủ động nhường vị trí cho cô ấy không?"
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của tôi, cố gắng để bản thân không rơi vào bộ dạng sụp đổ, bởi tôi nghĩ đây là việc duy nhất mà tôi có thể làm để giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Tôi giống như một nữ chiến sĩ, đứng ở trước mặt anh. Giữa chúng tôi gần đến mức chỉ có một tờ giấy chắn ở giữa. Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông kia như biến thành một thanh kiếm có thể xuyên thủng cơ thể tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giống như một tù nhân đang chờ phán quyết cuối cùng, chờ đợi câu trả lời cuối cùng của anh.
Nhưng anh chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Ánh mắt đó khiến cho trái tim của tôi đau đớn từng cơn.
Hai tay của tôi nắm càng ngày càng chặt hơn. Cuối cùng tôi cũng không thể kìm nén được mà hét lên: "Cố Tử Ngôn, con mẹ nó, anh nói chuyện đi chứ."
"Có phải là anh vẫn luôn yêu Mễ Đoá, anh đến tìm tôi chỉ vì tôi nhìn rất giống cô ấy, phải không? Sở dĩ anh luôn hận tôi việc tôi đã bày kế để kết hôn cùng anh là bởi vì anh vẫn đang chờ cô ấy trở về đúng không?”
Trái tim tôi giống như bị ai đó bóp chặt, khiến tôi không thể thở được. Tôi run rẩy, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh.
Cho dù có phải chết, tôi cũng muốn chết một cách rõ ràng.
Nhưng anh lại thản nhiên nhìn tôi rồi nói một câu: "Mộ Vũ Phỉ, cô theo dõi tôi, còn nghe lén tôi nói chuyện sao?"
Tôi chợt thấy có chút sửng sốt, rồi cười nhạo một tiếng. Tôi giơ tay lên và tặng anh một cái tát: "Cố Tử Ngôn, con mẹ nó, đồ khốn kiếp!"
Đến lúc này rồi mà anh vẫn muốn đem mọi tội lỗi đổ lên người tôi và đặt lên đầu tôi một cái tội danh.
Hét lớn xong, tôi thật sự muốn đánh anh một trận. Nhưng anh đã nắm lấy cổ tay của tôi. Sức mạnh của anh rất lớn, tôi không thể di chuyển, chỉ có thể dùng sức giằng co.
"Đủ rồi!" Anh giống như rất mệt mỏi, một tay hất tay của tôi ra.
Tôi nhìn anh để cố gắng tìm ra một chút lo lắng nào đó trong ánh mắt của anh, nhưng không có, không có gì cả.
Ngoại trừ sự lạnh lùng, thì vẫn là sự lạnh lùng.
Tôi không nhịn được mà tiến lên một bước rồi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, nắm chặt nắm đấm trong tay mình và hỏi: "Những gì anh vừa nói, là sự thật sao?"
Cố Tử Ngôn nhíu mày nhìn tôi, anh không nói gì.
Tôi cố gắng nhịn một chút, rồi lại tiền lên phía trước một bước: "Mễ Đoá là ai vậy?"
Anh ấy nhíu mày lại: "Không liên quan gì đến cô."
Không liên quan gì đến tôi sao?
Ồ, là một người không liên quan gì đến tôi!
"Cố Tử Ngôn, anh đừng quên, tôi mới là bà Cố. Anh dây dưa không rõ ràng cùng một người phụ nữ khác mà lại nói chuyện này không liên quan gì đến tôi sao?” Tôi nhìn anh một cách châm chọc, đầu ngón tay của tôi cắm thật sâu vòng lòng bàn tay: “Anh hãy thành thật nói cho tôi biết, những lời mà Đường Dục nói là có phải là sự thật không? Trong lòng anh vẫn luôn yêu người phụ nữ tên là Mễ Đoá kia đúng không?”
Anh vẫn không nói một lời nào. Tôi có chút tức giận cho nên hai bàn tay nắm chặt đến mức không thể khống chế được sự run rẩy: "Hai năm trước tại quán bar, lý do mà anh đến tìm tôi thực ra là vì tôi có một vài điểm giống với cô ấy, đúng không?”
"Mộ Vũ Phỉ…" Anh từng chữ nói ra gọi tên của tôi, giọng điệu có chút nặng nề.
Tôi nhắm mắt lại, rồi hỏi một câu hỏi cuối cùng: "Anh để cho Tổng giám đốc Đường gây khó dễ cho hạng mục lần này của công ty chúng ta, gây khó khăn cho tôi, là để cho tôi biết khó khăn mà tự rút lui. Có phải anh biết cô ấy sắp trở lại, cho nên không thể chờ đợi được nữa mà muốn tôi chủ động nhường vị trí cho cô ấy không?"
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của tôi, cố gắng để bản thân không rơi vào bộ dạng sụp đổ, bởi tôi nghĩ đây là việc duy nhất mà tôi có thể làm để giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Tôi giống như một nữ chiến sĩ, đứng ở trước mặt anh. Giữa chúng tôi gần đến mức chỉ có một tờ giấy chắn ở giữa. Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông kia như biến thành một thanh kiếm có thể xuyên thủng cơ thể tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giống như một tù nhân đang chờ phán quyết cuối cùng, chờ đợi câu trả lời cuối cùng của anh.
Nhưng anh chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Ánh mắt đó khiến cho trái tim của tôi đau đớn từng cơn.
Hai tay của tôi nắm càng ngày càng chặt hơn. Cuối cùng tôi cũng không thể kìm nén được mà hét lên: "Cố Tử Ngôn, con mẹ nó, anh nói chuyện đi chứ."
"Có phải là anh vẫn luôn yêu Mễ Đoá, anh đến tìm tôi chỉ vì tôi nhìn rất giống cô ấy, phải không? Sở dĩ anh luôn hận tôi việc tôi đã bày kế để kết hôn cùng anh là bởi vì anh vẫn đang chờ cô ấy trở về đúng không?”
Trái tim tôi giống như bị ai đó bóp chặt, khiến tôi không thể thở được. Tôi run rẩy, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh.
Cho dù có phải chết, tôi cũng muốn chết một cách rõ ràng.
Nhưng anh lại thản nhiên nhìn tôi rồi nói một câu: "Mộ Vũ Phỉ, cô theo dõi tôi, còn nghe lén tôi nói chuyện sao?"
Tôi chợt thấy có chút sửng sốt, rồi cười nhạo một tiếng. Tôi giơ tay lên và tặng anh một cái tát: "Cố Tử Ngôn, con mẹ nó, đồ khốn kiếp!"
Đến lúc này rồi mà anh vẫn muốn đem mọi tội lỗi đổ lên người tôi và đặt lên đầu tôi một cái tội danh.
Hét lớn xong, tôi thật sự muốn đánh anh một trận. Nhưng anh đã nắm lấy cổ tay của tôi. Sức mạnh của anh rất lớn, tôi không thể di chuyển, chỉ có thể dùng sức giằng co.
"Đủ rồi!" Anh giống như rất mệt mỏi, một tay hất tay của tôi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.