Cố Tiên Sinh, Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo
Chương 41: Hóa Ra, Thật Sự Là Cô Ta!
Diệp Tri Thu
22/12/2022
Cả một đêm, tôi đều phải chăm sóc anh, đến khi mặt trời mọc lên từ phía chân trời, tôi mới mệt đến không chống đỡ nổi mà thiếp đi.
Vừa ngủ được không bao lâu đã bị tiếng điện thoại đánh thức.
Mở mắt ra, vốn dĩ tôi đang tựa vào thành giường mà giờ đây đã nằm lên nó, trên người còn có thêm chiếc chăn mềm mại.
Nghĩ đến tối qua Cố Tử Ngôn nói câu kia với tôi, lại nhìn nhìn tình hình trước mắt của bản thân, tôi nhịn không được mà cong môi cười, trong lòng len lỏi cảm giác ngọt ngào.
Trình Vũ Huy gọi điện thoại đến, nói một tràng dài lê thê, trọng tâm tư tưởng vẫn là hy vọng tôi có thể phụ trách vụ án của Đường Sư. Chẳng qua là, thời điểm báo cáo sẽ đổi người khác.
Đây thật sự là phương pháp giải quyết tốt nhất hiện tại, nhưng tôi lại không cách nào chấp nhận.
Đối với kế hoạch mà nói, kế hoạch mà do mình viết ra cũng như đứa con của mình. Bạn có thể xem thường tôi, nhưng không thể để tôi chắp tay tặng con mình cho người khác.
Đây là điểm mấu chốt của kế hoạch!
Cho nên tôi từ chối lời đề nghị của anh ta, cũng chắc chắn như đinh đóng cột mà nói: "Tổng giám đốc Trình, bên phía Đường Sư tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cuối cùng. Nếu như làm không được, tôi sẽ chủ động từ chức.
Mấu chốt của vụ án Đường Sư nằm ở chỗ, ấn tượng ban đầu của tổng giám đốc Đường đối với tôi không tốt. Cho nên muốn thu phục ông ta, tất phải làm rõ nguyên nhân sao ông ta lại ghét tôi đến thế.
Vì thế tôi vận dụng toàn bộ những mối quan hệ của mình, mặc dù không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cũng nghe được vào buổi tối tổng giám đốc Đường sẽ đi bữa tiệc tư nhân ở nhà hàng Lâu Ngoại Lâu, sau đó trực tiếp đi đến, chuẩn bị giáp mặt nói rõ ràng.
Buổi tối, tám giờ, tôi chuẩn bị thỏa đáng, bắt xe đi đến nhà hàng Lâu Ngoại Lâu.
Giở một chút mưu mẹo, sau khi lấy được số phòng của tổng giám đốc Đường, tôi trực tiếp đến hỏi cho rõ.
Đứng tại cửa gian phòng, đúng lúc tôi vừa chuẩn bị mở cửa đi vào, chợt nghe tổng giám đốc Đường nói một câu: "À đúng rồi, Mộ Vũ Phỉ kia cậu tính giải quyết thế nào?"
"Gì mà giải quyết thế nào?" Giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo giống như nước trong hầm băng.
Giọng nói này...
"Tôi đã bác bỏ phương án của cô ấy, cũng khiến công ty bọn họ thay đổi kế hoạch, kế tiếp là để cố vấn pháp luật hủy bỏ hiệp định, hai là lại gây sức ép lên bọn họ một chút?"
"Hạng mục của cậu, cậu xử lý đi."
Tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn, đau đớn trong lòng giày vò khiến tôi dường như chịu không nổi mà hô lên. Thậm chí, tôi không thể không cắn lấy nắm tay mình, mới có thể áp chế cơn đau kia xuống.
Hóa ra, tất cả đều là cái bẫy mà Cố Tử Ngôn đã thiết lập từ trước.
Để Đường Sư cố ý tìm được liên minh, để tổng giám đốc Đường bãi bỏ phương án liên minh, buộc Trình Vũ Huy gọi tôi về. Sau đó, tôi cứ như con hề, nói xằng nói bậy, nhảy lên nhảy xuống đến buồn cười.
Trong phòng, cuộc đối thoại giữa hai người vẫn đang diễn ra.
Tổng giám đốc Đường uống một hớp rượu, mím môi, giống như cảm khái nói: "Chẳng qua là nhiều năm như vậy, phẩm vị của cậu vẫn không thay đổi, vẫn thích loại diện mạo thanh thuần, tính cách quật cường, không đạt mục đích thì không bỏ qua. Nói, cậu tìm Mộ Vũ Phỉ, có phải do cô ấy có vài nét tương đồng với Mễ Đoá hay không?"
Hai chữ Mễ Đoá giống như tiếng sấm rền vang bên tai tôi.
Răng cắn chặt đến nỗi nếm được mùi máu tanh, nhưng tôi không hề thấy đau chút nào. Chỉ là giật mình đến chôn chân tại chỗ, giống hệt như cây cột gỗ.
Cố Tử Ngôn và Mễ Đoá...
Không, không đâu, đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Cái tên Mễ Đoá rất phổ biến, người cùng tên cùng họ nhiều vô số.
Cho nên bọn họ không phải cùng một người, không đâu!
Trong lòng tôi điên cuồng tự an ủi mình, nhưng mà giây tiếp theo đã bị tổng giám đốc Đường không chút lưu tình mà tạt một gáo nước lạnh vào mặt: "Cô ấy đi nhiều năm vậy rồi, không phải cậu vẫn không buông được đó chứ? Tôi nghe nói mấy năm trước cậu còn phái người đi nước Anh tìm cô ấy, phải không?" Tổng giám đốc Đường thở dài: "Tử Ngôn, tôi nói này, cậu cũng nên buông tay đi. Lúc trước cô ấy chọn tên đàn ông tên Hứa Nặc kia, rời đi cùng anh ta, điều đó đã chứng minh trong lòng cô ấy hoàn toàn không có cậu. Làm anh em, tôi thực sự không muốn cậu tự chuốc khổ vào mình!"
Khi tôi nghe được cái tên Hứa Nặc, đầu óc tôi nháy mắt không suy nghĩ được gì, túi xách trong tay rơi xuống đất cái bịch.
Hóa ra, thật sự là cô ta!
"Ai?"
Tiếng động túi xách rơi xuống kinh động đến hai người bên trong, Cố Tử Ngôn trực tiếp dùng tay mở cửa ra.
Tôi trốn không kịp, cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh.
Vừa ngủ được không bao lâu đã bị tiếng điện thoại đánh thức.
Mở mắt ra, vốn dĩ tôi đang tựa vào thành giường mà giờ đây đã nằm lên nó, trên người còn có thêm chiếc chăn mềm mại.
Nghĩ đến tối qua Cố Tử Ngôn nói câu kia với tôi, lại nhìn nhìn tình hình trước mắt của bản thân, tôi nhịn không được mà cong môi cười, trong lòng len lỏi cảm giác ngọt ngào.
Trình Vũ Huy gọi điện thoại đến, nói một tràng dài lê thê, trọng tâm tư tưởng vẫn là hy vọng tôi có thể phụ trách vụ án của Đường Sư. Chẳng qua là, thời điểm báo cáo sẽ đổi người khác.
Đây thật sự là phương pháp giải quyết tốt nhất hiện tại, nhưng tôi lại không cách nào chấp nhận.
Đối với kế hoạch mà nói, kế hoạch mà do mình viết ra cũng như đứa con của mình. Bạn có thể xem thường tôi, nhưng không thể để tôi chắp tay tặng con mình cho người khác.
Đây là điểm mấu chốt của kế hoạch!
Cho nên tôi từ chối lời đề nghị của anh ta, cũng chắc chắn như đinh đóng cột mà nói: "Tổng giám đốc Trình, bên phía Đường Sư tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cuối cùng. Nếu như làm không được, tôi sẽ chủ động từ chức.
Mấu chốt của vụ án Đường Sư nằm ở chỗ, ấn tượng ban đầu của tổng giám đốc Đường đối với tôi không tốt. Cho nên muốn thu phục ông ta, tất phải làm rõ nguyên nhân sao ông ta lại ghét tôi đến thế.
Vì thế tôi vận dụng toàn bộ những mối quan hệ của mình, mặc dù không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cũng nghe được vào buổi tối tổng giám đốc Đường sẽ đi bữa tiệc tư nhân ở nhà hàng Lâu Ngoại Lâu, sau đó trực tiếp đi đến, chuẩn bị giáp mặt nói rõ ràng.
Buổi tối, tám giờ, tôi chuẩn bị thỏa đáng, bắt xe đi đến nhà hàng Lâu Ngoại Lâu.
Giở một chút mưu mẹo, sau khi lấy được số phòng của tổng giám đốc Đường, tôi trực tiếp đến hỏi cho rõ.
Đứng tại cửa gian phòng, đúng lúc tôi vừa chuẩn bị mở cửa đi vào, chợt nghe tổng giám đốc Đường nói một câu: "À đúng rồi, Mộ Vũ Phỉ kia cậu tính giải quyết thế nào?"
"Gì mà giải quyết thế nào?" Giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo giống như nước trong hầm băng.
Giọng nói này...
"Tôi đã bác bỏ phương án của cô ấy, cũng khiến công ty bọn họ thay đổi kế hoạch, kế tiếp là để cố vấn pháp luật hủy bỏ hiệp định, hai là lại gây sức ép lên bọn họ một chút?"
"Hạng mục của cậu, cậu xử lý đi."
Tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn, đau đớn trong lòng giày vò khiến tôi dường như chịu không nổi mà hô lên. Thậm chí, tôi không thể không cắn lấy nắm tay mình, mới có thể áp chế cơn đau kia xuống.
Hóa ra, tất cả đều là cái bẫy mà Cố Tử Ngôn đã thiết lập từ trước.
Để Đường Sư cố ý tìm được liên minh, để tổng giám đốc Đường bãi bỏ phương án liên minh, buộc Trình Vũ Huy gọi tôi về. Sau đó, tôi cứ như con hề, nói xằng nói bậy, nhảy lên nhảy xuống đến buồn cười.
Trong phòng, cuộc đối thoại giữa hai người vẫn đang diễn ra.
Tổng giám đốc Đường uống một hớp rượu, mím môi, giống như cảm khái nói: "Chẳng qua là nhiều năm như vậy, phẩm vị của cậu vẫn không thay đổi, vẫn thích loại diện mạo thanh thuần, tính cách quật cường, không đạt mục đích thì không bỏ qua. Nói, cậu tìm Mộ Vũ Phỉ, có phải do cô ấy có vài nét tương đồng với Mễ Đoá hay không?"
Hai chữ Mễ Đoá giống như tiếng sấm rền vang bên tai tôi.
Răng cắn chặt đến nỗi nếm được mùi máu tanh, nhưng tôi không hề thấy đau chút nào. Chỉ là giật mình đến chôn chân tại chỗ, giống hệt như cây cột gỗ.
Cố Tử Ngôn và Mễ Đoá...
Không, không đâu, đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Cái tên Mễ Đoá rất phổ biến, người cùng tên cùng họ nhiều vô số.
Cho nên bọn họ không phải cùng một người, không đâu!
Trong lòng tôi điên cuồng tự an ủi mình, nhưng mà giây tiếp theo đã bị tổng giám đốc Đường không chút lưu tình mà tạt một gáo nước lạnh vào mặt: "Cô ấy đi nhiều năm vậy rồi, không phải cậu vẫn không buông được đó chứ? Tôi nghe nói mấy năm trước cậu còn phái người đi nước Anh tìm cô ấy, phải không?" Tổng giám đốc Đường thở dài: "Tử Ngôn, tôi nói này, cậu cũng nên buông tay đi. Lúc trước cô ấy chọn tên đàn ông tên Hứa Nặc kia, rời đi cùng anh ta, điều đó đã chứng minh trong lòng cô ấy hoàn toàn không có cậu. Làm anh em, tôi thực sự không muốn cậu tự chuốc khổ vào mình!"
Khi tôi nghe được cái tên Hứa Nặc, đầu óc tôi nháy mắt không suy nghĩ được gì, túi xách trong tay rơi xuống đất cái bịch.
Hóa ra, thật sự là cô ta!
"Ai?"
Tiếng động túi xách rơi xuống kinh động đến hai người bên trong, Cố Tử Ngôn trực tiếp dùng tay mở cửa ra.
Tôi trốn không kịp, cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.