Chương 19: Cô là ai?
Vô Danh
26/06/2014
Đi học,có lẽ trường là nơi tôi xem là địa ngục nhưng tôi cần đến đó.Nó là nơi mà tôi có thể học thêm kiến thức.Tôi cần nó để cứu sống anh tôi từ giấc ngủ.Mỗi khi đến trường,tôi đều tô phấn bôi son,có sung sướng gì?Tôi không còn nhận ra được bản thân mình nữa rồi,cô gái có lớp phấn dày trên mặt và những ngón tay đen không phải tôi.Tuy vậy nhưng tôi vẫn phải dựa vào lớp vỏ bọc này để khiến mọi người lánh xa tôi.Đến trường,ngồi trong lớp,tôi phải gác một chân lên bàn,ai nhìn thấy cũng ghét bỏ,có ai hiểu cho tôi?Trái tim tôi đang rỉ máu,đau buốt,nó càng đau hơn khi Minh hùng lại gần.Tôi không muốn,có thể tôi sẽ mềm lòng trước những lời của anh hoặc anh sẽ lánh xa tôi nhiều hơn nữa.Tôi cần tin rằng anh vẫn yêu tôi,nếu sau lần này,anh nói anh không còn yêu tôi thì chuyện gì sẽ xảy ra.
_ Cô......có muốn nói chuyện không?Mặt anh rất nghiêm túc,tôi sợ,kì lạ,chính mình muốn anh ta tránh xa thì tại sao lại sợ đánh mất anh ta.
_ Anh cần gặp tôi à?Muốn gì?Tôi trả lời cộc lốc,mặt anh nhăn lại.Cả hai ra ngoài và đứng trên hành lang,anh hỏi tôi:
_ Có phải em giả vờ không,Lam Anh?Hãy nói cho anh biết và anh sẽ tin rằng em vẫn còn như xưa.
_Không,đây chính là bộ mặt thật của tôi.Muốn biết hơn ư?Anh trong mắt tôi không bằng một hạt cát,như là món đồ chơi.Khi thích thì giữ,khi không cần thì quăng,vậy thôi.Lạnh lùng,tôi còn cảm thấy sợ sự độc ác của mình.Anh đang run lên,sợ sự tàn ác của tôi ư hay là khinh bỉ cô gái mà anh đã-từng-yêu.
_ Cô....cô là ai?Không phải Lam Anh nữa rồi,có lẽ Lam Anh chưa bao giờ tồn tại trong cô.
CLAP CLAP,tôi vỗ tay lên,cười.
_ Hay,vậy là anh đã hiểu,thông minh lắm.Tôi sẽ không mất công để giải thích.Không còn gì để nói nữa phải không?Tôi đi nhé,tạm biệt,Minh Hùng.Quay gót,nước mắt tôi trao ra,cái đắng từ trong tim ập tới.Đắng và chua chát,tôi là ai?Tôi nhiều lần tự hỏi mình rồi:Tôi là ai?Cô gái tàn bạo,quậy phá hay là Lam Anh.Không,không được phép yếu lòng,tôi đã tự nhủ rồi mà.Không còn trông mong ai hiểu mình trên thế giới này nữa.Không còn ai có thể hiểu tôi.Cô đơn...là đây.
_ Cô......có muốn nói chuyện không?Mặt anh rất nghiêm túc,tôi sợ,kì lạ,chính mình muốn anh ta tránh xa thì tại sao lại sợ đánh mất anh ta.
_ Anh cần gặp tôi à?Muốn gì?Tôi trả lời cộc lốc,mặt anh nhăn lại.Cả hai ra ngoài và đứng trên hành lang,anh hỏi tôi:
_ Có phải em giả vờ không,Lam Anh?Hãy nói cho anh biết và anh sẽ tin rằng em vẫn còn như xưa.
_Không,đây chính là bộ mặt thật của tôi.Muốn biết hơn ư?Anh trong mắt tôi không bằng một hạt cát,như là món đồ chơi.Khi thích thì giữ,khi không cần thì quăng,vậy thôi.Lạnh lùng,tôi còn cảm thấy sợ sự độc ác của mình.Anh đang run lên,sợ sự tàn ác của tôi ư hay là khinh bỉ cô gái mà anh đã-từng-yêu.
_ Cô....cô là ai?Không phải Lam Anh nữa rồi,có lẽ Lam Anh chưa bao giờ tồn tại trong cô.
CLAP CLAP,tôi vỗ tay lên,cười.
_ Hay,vậy là anh đã hiểu,thông minh lắm.Tôi sẽ không mất công để giải thích.Không còn gì để nói nữa phải không?Tôi đi nhé,tạm biệt,Minh Hùng.Quay gót,nước mắt tôi trao ra,cái đắng từ trong tim ập tới.Đắng và chua chát,tôi là ai?Tôi nhiều lần tự hỏi mình rồi:Tôi là ai?Cô gái tàn bạo,quậy phá hay là Lam Anh.Không,không được phép yếu lòng,tôi đã tự nhủ rồi mà.Không còn trông mong ai hiểu mình trên thế giới này nữa.Không còn ai có thể hiểu tôi.Cô đơn...là đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.