Chương 20: Tai nạn của minh Hùng
Vô Danh
26/06/2014
_ Có phải như vậy không?lam Anh mà tôi yêu chưa bao giờ tồn tại à?Cô gái xinh đẹp,hiền lành biến đâu rồi mà bây giờ chỉ còn một cô nàng đáng ghét.Không,tôi không tin,anh không tin là em như vậy,Lam Anh.Chắc chắn ở đâu đó trong tim em vẫn còn có anh.
Câu nói mà Minh hùng luôn hỏi trong đầu vang trong tai tôi vì bây giờ trước mặt tôi là người đang nằm trên giường bệnh,băng bó toàn thân.Anh nằm đó,không cử động,có phải anh cũng giống Đại Trung,nằm như vậy cho đến mãi mãi?Không,không.Tim tôi đau buốt khi nghe tin anh gặp tai nạn trên đường đi về nhà.Tôi đứng lặng đó,không nói lời nào.Mím môi,nắm tay lại,tôi tự trách mình.Nếu không gặp tôi,anh sẽ không phải xảy ra chuyện này.nếu anh không yêu tôi,anh sẽ không đau khổ,ai cũng vậy,nếu như chưa từng biết đến tôi thì sẽ không phải bị tai nạn.Tôi là mầm mống khiến cho mọi người đau khổ,sẽ không ai hạnh phúc khi yêu thương tôi.
Đặt bó hoa xuống giường bệnh,tôi quay lưng đi.Bỗng anh gọi:
_ Lam Anh,em là ai?Sao lại khiến anh đau khổ như thế này,giá như em là một ai khác?Anh ngủ nhưng vẫn mang trong lòng vết thương mà tôi đã gây ra.Vết thương lòng có lẽ không bao giờ chữa khỏi.
Tôi lại đang khóc ư?Người tàn ác,vô tình như tôi cũng đã khóc,anh quằn quại đau bởi những vết thương trong tim và vết thương thể xác.Đứng sau cách cửa,tôi trộm nghe giọng anh.Anh đã thức dậy,nhìn bó hoa trên giường,anh cầm lên và tự hỏi:
_ Đây là của Mỹ Hân sao?Cũng đúng vì người lạnh lùng như cô ta thì đâu thể nào tặng hoa cho mình."Chúc anh mau lành bệnh",nét chữ dễ thương làm sao.Anh nở nụ cười,nụ cười của anh nhìn thật gượng gạo,rất buồn.
Tim tôi đau nhói,anh ấy đã lầm khi nghĩ rằng người tặng hoa đó là Mỹ Hân mà không phải tôi.Thậm chí anh còn không nhận ra nét chữ của tôi nữa rồi.Đau quá,cơn đau này thật khó chịu,tôi đã biết rằng sau khi làm chuyện này,anh ấy sẽ không còn yêu tôi nhưng tôi vẫn đau.Đau không chịu được.Tôi lê bước trên hành lang bệnh viện.Những bước chân nặng nề mà lại đau như kim chích.Hàng vạn cây kim đang châm vào tim tôi,chân tôi,cả người tôi tê tái.Trời đổ mưa rồi,hay lắm,tôi đang muốn tắm mưa đây.Bước ra ngoài,tôi đứng cho những hạt mưa rơi xuống người mình.
_ Nước mưa lạnh quá,tay tôi cũng lạnh quá.Cơn lạnh từ bên trong ập ra.Tôi muốn những giọt nước này rơi xuống để làm cho tôi tỉnh táo lại,cũng làm vơi đi cơn đau này.Nỗi đau chừng nào mới dứt.
Tôi đứng đó,vẫn đứng đó cho đến khi dứt mưa...........
Câu nói mà Minh hùng luôn hỏi trong đầu vang trong tai tôi vì bây giờ trước mặt tôi là người đang nằm trên giường bệnh,băng bó toàn thân.Anh nằm đó,không cử động,có phải anh cũng giống Đại Trung,nằm như vậy cho đến mãi mãi?Không,không.Tim tôi đau buốt khi nghe tin anh gặp tai nạn trên đường đi về nhà.Tôi đứng lặng đó,không nói lời nào.Mím môi,nắm tay lại,tôi tự trách mình.Nếu không gặp tôi,anh sẽ không phải xảy ra chuyện này.nếu anh không yêu tôi,anh sẽ không đau khổ,ai cũng vậy,nếu như chưa từng biết đến tôi thì sẽ không phải bị tai nạn.Tôi là mầm mống khiến cho mọi người đau khổ,sẽ không ai hạnh phúc khi yêu thương tôi.
Đặt bó hoa xuống giường bệnh,tôi quay lưng đi.Bỗng anh gọi:
_ Lam Anh,em là ai?Sao lại khiến anh đau khổ như thế này,giá như em là một ai khác?Anh ngủ nhưng vẫn mang trong lòng vết thương mà tôi đã gây ra.Vết thương lòng có lẽ không bao giờ chữa khỏi.
Tôi lại đang khóc ư?Người tàn ác,vô tình như tôi cũng đã khóc,anh quằn quại đau bởi những vết thương trong tim và vết thương thể xác.Đứng sau cách cửa,tôi trộm nghe giọng anh.Anh đã thức dậy,nhìn bó hoa trên giường,anh cầm lên và tự hỏi:
_ Đây là của Mỹ Hân sao?Cũng đúng vì người lạnh lùng như cô ta thì đâu thể nào tặng hoa cho mình."Chúc anh mau lành bệnh",nét chữ dễ thương làm sao.Anh nở nụ cười,nụ cười của anh nhìn thật gượng gạo,rất buồn.
Tim tôi đau nhói,anh ấy đã lầm khi nghĩ rằng người tặng hoa đó là Mỹ Hân mà không phải tôi.Thậm chí anh còn không nhận ra nét chữ của tôi nữa rồi.Đau quá,cơn đau này thật khó chịu,tôi đã biết rằng sau khi làm chuyện này,anh ấy sẽ không còn yêu tôi nhưng tôi vẫn đau.Đau không chịu được.Tôi lê bước trên hành lang bệnh viện.Những bước chân nặng nề mà lại đau như kim chích.Hàng vạn cây kim đang châm vào tim tôi,chân tôi,cả người tôi tê tái.Trời đổ mưa rồi,hay lắm,tôi đang muốn tắm mưa đây.Bước ra ngoài,tôi đứng cho những hạt mưa rơi xuống người mình.
_ Nước mưa lạnh quá,tay tôi cũng lạnh quá.Cơn lạnh từ bên trong ập ra.Tôi muốn những giọt nước này rơi xuống để làm cho tôi tỉnh táo lại,cũng làm vơi đi cơn đau này.Nỗi đau chừng nào mới dứt.
Tôi đứng đó,vẫn đứng đó cho đến khi dứt mưa...........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.