Chương 21: Ra Ngoài Ăn Tối
Phạm Thị Hồng Đào
02/12/2024
Ở hắc lao có việc cần phải xử lý cho nên Mục Hàn phải đi đến đó, đã vậy anh còn phải đi gặp đối tác nữa .Dám chừng cả đêm nay anh bận tối mặt tối mũi luôn..
"Sếp, anh ổn chứ "
" Tôi ổn mà cậu sao thế ."
" Tại thấy sếp làm nhiều quá sợ sếp bệnh."
" Tôi mà bệnh đó hả, chuyện đó nằm mơ đi. "
Là con người chứ có phải là rô bốt đâu sao mà sếp lại chắc chắn như thế chứ. .
Dương Trạch lái xe đưa Ý Hàm đi đến nhà hàng ăn tối .
Đến rồi. "
" Ừm. " Ý Hàm mở cửa ra rồi đi xuống xe. .
" Chúng ta vào trong ăn tối "
" Ừm. " Ý Hàm gật đầu, Dương Trạch liền kéo cô đi vào trong ..
Nhà hàng bây giờ đối với cô không còn xa lạ nữa, bởi vì Mục Hàn cũng đã đưa cô đến nhà hàng ăn tối rồi, thật sự mà nói thì đến những nơi như thế này khiến cho cô cảm thấy không có quen cho lắm, nhưng mà anh ta muốn cô đi cho nên cô đành phải đi cùng mà thôi ." Chắc đây là lần đầu em đến đây hả. " Dương Trạch nói xong liền kéo ghế ra cho Ý Hàm ngồi xuống,sau đó thì cầm menu lên chọn món.
" Em muốn ăn món gì."
" Anh chọn món đi em ăn món gì cũng được. "
Nghe xong thì Dương Trạch liền mỉm cười .
" Em vẫn dễ nuôi như vậy "
"Ừm.".
Dương Trạch sau đó gọi rất là nhiều món chẳng hạn như là bò hầm, gà sốt vang, súp hải sản kiểu Pháp, salad nicoise,bánh quiche lorraine và cả rượu vang .
Trong thời gian chờ đợi thì 2 người ngồi nói chuyện với nhau, đã lâu không gặp lại vậy cho nên có rất nhiều chuyện để nói .
" Em đó sau này đừng nhẹ dạ cả tin nữa,dì của em không đáng tin đâu."
" Chỉ là em nghe Ngô Sơ bị bệnh. " .
" Ý Hàm à bây giờ Ngô Sơ cũng lớn rồi mà, nó sẽ tự lo cho thân của mình được. "
" Ừm, em biết rồi ." ..
Dương Trạch nói cũng đúng Ngô Sơ cũng lớn rồi chắc là cũng sẽ tự lo cho bản thân của mình, cũng y như cô vậy thôi mấy năm qua cuộc sống của cô vẫn yên ổn qua ngày. ..
" Ý Hàm em có khó khăn gì thì cứ nói cho anh, anh sẽ giúp em
" Nếu em không muốn làm giúp việc nữa thì anh sẽ tìm công việc khác cho em. "
" Anh Dương Trạch cám ơn anh, nhưng mà công việc của em bây giờ rất tốt, lương cũng rất cao em có thể tự nuôi sống chính mình".
Rất tốt sao "
"Ừm. ".
Cô không thể nào nói cho anh ấy biết chuyện của mình được, Ý Hàm cảm thấy nó quá là rắc rối đi,vả lại cô cũng sợ Mục Hàn biết thì sẽ nổi điên lên cho mà xem,anh ấy chuyện gì cũng dám làm hết và cô thì không muốn luyên lụy đến Dương Trạch một chút nào cả, trước giờ ra sao thì bây giờ vẫn cứ y như vậy là cách tốt nhất rồi. .
" Nghe em nói như vậy thì anh cũng thấy an tâm rồi. "
"Vâng." ..
Lát sau thì thức ăn cũng đã được nhân viên dọn lên .
" Em uống rượu được chứ ."
" Được " Ý Hàm liền gật đầu, cô uống được nhưng mà không dám uống nhiều mà thôi, tửu lượng không được tốt cho lắm .
" Em ăn đi nha, không được ngại ."
" Ừm,em ăn đây,sẽ không ngại đâu "...
Hành động của Dương Trạch rất là nhẹ nhàng, người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ là 1 cặp đôi đang yêu nhau không đấy,bởi vì Ý Hàm vẫn có chút ngại ngùng ở trong đó con người của cô trước giờ là như vậy đẩy rất dễ ngại và cũng dễ đỏ mặt nữa nhất là khi cô đứng trước 1 người đàn ông .
Can ly."
" Em uống ít thôi. " _ Dương Trạch vừa uống vừa nhắc nhở cô .
" Vâng em tự biết chừng mực mà. "
'Ừm,anh chỉ sợ em say mà thôi. " .
" Haha, không có đâu,dễ gì mà say chứ."
" Nói trước là bước không qua đầu đẩy " Dương Trạch vừa nói vừa gắp thức để vào trong bát cho Ý Hàm .
" Anh cứ chọc em hoài." _ Ý Hàm vừa nói vừa cười, sau đó thì nâng ly rượu lên uống tiếp, lúc đầu thì có hơi khó uống một chút nhưng uống vài ly thì cũng cảm thấy quen thuộc rồi ..
Rượu này cô thấy Mục Hàn vẫn cứ hay uống này, mấy năm qua ở trong nhà làm người hầu cho anh cho nên cô biết rất rõ người đàn ông này, anh ấy rất thích uống rượu thì phải, ra ngoài gặp đối tác thì không nói gì đi nhưng mà ngay cả ở nhà cũng uống nữa thì anh ấy chính là có niềm đam mê với cái thứ chất lỏng này rồi..
Bây giờ cô đã ra ngoài rồi ấy vậy mà vẫn nghĩ đến Mục Hàn xem ra tình cảm cô dành cho anh ấy là thật rồi sao, nhưng đáng tiếc là anh ấy chỉ xem cô là tình nhân là công cụ để thoả mãn tình dục mà thôi, hiện tại thì có hứng thú với cô nhưng mà tương lai chắc sẽ không, bởi vụ Mục Hàn thay tình nhân như thay áo vậy mà,...
Tạ Tuyền là người ở lâu nhất nhưng mà cũng đã bị anh đá đi rồi, và cô cũng sẽ có cái ngày đó mà thôi, không sớm thì muộn cũng sẽ khuất khỏi tầm mắt của Mục Hàn mà thôi.
Bây giờ còn hứng thú cho nên mới coi trọng cô mà thôi, chứ một khi đã có đối tượng mới thì Ý Hàm này chỉ là không khí trong mắt của Mục Hàn mà thôi.
"Sếp, anh ổn chứ "
" Tôi ổn mà cậu sao thế ."
" Tại thấy sếp làm nhiều quá sợ sếp bệnh."
" Tôi mà bệnh đó hả, chuyện đó nằm mơ đi. "
Là con người chứ có phải là rô bốt đâu sao mà sếp lại chắc chắn như thế chứ. .
Dương Trạch lái xe đưa Ý Hàm đi đến nhà hàng ăn tối .
Đến rồi. "
" Ừm. " Ý Hàm mở cửa ra rồi đi xuống xe. .
" Chúng ta vào trong ăn tối "
" Ừm. " Ý Hàm gật đầu, Dương Trạch liền kéo cô đi vào trong ..
Nhà hàng bây giờ đối với cô không còn xa lạ nữa, bởi vì Mục Hàn cũng đã đưa cô đến nhà hàng ăn tối rồi, thật sự mà nói thì đến những nơi như thế này khiến cho cô cảm thấy không có quen cho lắm, nhưng mà anh ta muốn cô đi cho nên cô đành phải đi cùng mà thôi ." Chắc đây là lần đầu em đến đây hả. " Dương Trạch nói xong liền kéo ghế ra cho Ý Hàm ngồi xuống,sau đó thì cầm menu lên chọn món.
" Em muốn ăn món gì."
" Anh chọn món đi em ăn món gì cũng được. "
Nghe xong thì Dương Trạch liền mỉm cười .
" Em vẫn dễ nuôi như vậy "
"Ừm.".
Dương Trạch sau đó gọi rất là nhiều món chẳng hạn như là bò hầm, gà sốt vang, súp hải sản kiểu Pháp, salad nicoise,bánh quiche lorraine và cả rượu vang .
Trong thời gian chờ đợi thì 2 người ngồi nói chuyện với nhau, đã lâu không gặp lại vậy cho nên có rất nhiều chuyện để nói .
" Em đó sau này đừng nhẹ dạ cả tin nữa,dì của em không đáng tin đâu."
" Chỉ là em nghe Ngô Sơ bị bệnh. " .
" Ý Hàm à bây giờ Ngô Sơ cũng lớn rồi mà, nó sẽ tự lo cho thân của mình được. "
" Ừm, em biết rồi ." ..
Dương Trạch nói cũng đúng Ngô Sơ cũng lớn rồi chắc là cũng sẽ tự lo cho bản thân của mình, cũng y như cô vậy thôi mấy năm qua cuộc sống của cô vẫn yên ổn qua ngày. ..
" Ý Hàm em có khó khăn gì thì cứ nói cho anh, anh sẽ giúp em
" Nếu em không muốn làm giúp việc nữa thì anh sẽ tìm công việc khác cho em. "
" Anh Dương Trạch cám ơn anh, nhưng mà công việc của em bây giờ rất tốt, lương cũng rất cao em có thể tự nuôi sống chính mình".
Rất tốt sao "
"Ừm. ".
Cô không thể nào nói cho anh ấy biết chuyện của mình được, Ý Hàm cảm thấy nó quá là rắc rối đi,vả lại cô cũng sợ Mục Hàn biết thì sẽ nổi điên lên cho mà xem,anh ấy chuyện gì cũng dám làm hết và cô thì không muốn luyên lụy đến Dương Trạch một chút nào cả, trước giờ ra sao thì bây giờ vẫn cứ y như vậy là cách tốt nhất rồi. .
" Nghe em nói như vậy thì anh cũng thấy an tâm rồi. "
"Vâng." ..
Lát sau thì thức ăn cũng đã được nhân viên dọn lên .
" Em uống rượu được chứ ."
" Được " Ý Hàm liền gật đầu, cô uống được nhưng mà không dám uống nhiều mà thôi, tửu lượng không được tốt cho lắm .
" Em ăn đi nha, không được ngại ."
" Ừm,em ăn đây,sẽ không ngại đâu "...
Hành động của Dương Trạch rất là nhẹ nhàng, người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ là 1 cặp đôi đang yêu nhau không đấy,bởi vì Ý Hàm vẫn có chút ngại ngùng ở trong đó con người của cô trước giờ là như vậy đẩy rất dễ ngại và cũng dễ đỏ mặt nữa nhất là khi cô đứng trước 1 người đàn ông .
Can ly."
" Em uống ít thôi. " _ Dương Trạch vừa uống vừa nhắc nhở cô .
" Vâng em tự biết chừng mực mà. "
'Ừm,anh chỉ sợ em say mà thôi. " .
" Haha, không có đâu,dễ gì mà say chứ."
" Nói trước là bước không qua đầu đẩy " Dương Trạch vừa nói vừa gắp thức để vào trong bát cho Ý Hàm .
" Anh cứ chọc em hoài." _ Ý Hàm vừa nói vừa cười, sau đó thì nâng ly rượu lên uống tiếp, lúc đầu thì có hơi khó uống một chút nhưng uống vài ly thì cũng cảm thấy quen thuộc rồi ..
Rượu này cô thấy Mục Hàn vẫn cứ hay uống này, mấy năm qua ở trong nhà làm người hầu cho anh cho nên cô biết rất rõ người đàn ông này, anh ấy rất thích uống rượu thì phải, ra ngoài gặp đối tác thì không nói gì đi nhưng mà ngay cả ở nhà cũng uống nữa thì anh ấy chính là có niềm đam mê với cái thứ chất lỏng này rồi..
Bây giờ cô đã ra ngoài rồi ấy vậy mà vẫn nghĩ đến Mục Hàn xem ra tình cảm cô dành cho anh ấy là thật rồi sao, nhưng đáng tiếc là anh ấy chỉ xem cô là tình nhân là công cụ để thoả mãn tình dục mà thôi, hiện tại thì có hứng thú với cô nhưng mà tương lai chắc sẽ không, bởi vụ Mục Hàn thay tình nhân như thay áo vậy mà,...
Tạ Tuyền là người ở lâu nhất nhưng mà cũng đã bị anh đá đi rồi, và cô cũng sẽ có cái ngày đó mà thôi, không sớm thì muộn cũng sẽ khuất khỏi tầm mắt của Mục Hàn mà thôi.
Bây giờ còn hứng thú cho nên mới coi trọng cô mà thôi, chứ một khi đã có đối tượng mới thì Ý Hàm này chỉ là không khí trong mắt của Mục Hàn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.